“…Anh đã nói là sẽ không đau.”
Dung Miên nói chuyện có hơi mơ hồ không rõ, nước mắt vẫn không ngừng rơi, nói ngắt quãng: “Anh nói dối tôi. Rõ ràng là rất đau, còn có một cây kim… là một cây kim rất dài, vẫn đang đâm vào… Nó ở trong miệng tôi… làm sao một cây kim có thể chui vào miệng tôi được…”
Thiếu niên thoạt nhìn thực sự thương tâm, không biết là vì tiêm thuốc tê đau, hay là bị Chung Dập lừa.
“Tôi không hề nói dối cậu.”
Chung Dập thở dài: “Hơn nữa vừa rồi cậu cũng không hỏi tôi là có phải tiêm hay không. Huống hồ gây mê đều phải tiêm…”
Anh dừng lại, tiến lại gần, lấy mu bàn tay lau nước mắt cho Dung Miên, nói với cậu: “Đừng khóc.”
Dung Miên chớp mắt.
Hai má của Dung Miên rất mềm. Bởi vì sốt nhẹ nên nhiệt độ cơ thể vẫn còn hơi cao. Chung Dập dùng đầu ngón tay lau nước mắt trên mặt thiếu niên, lại phát hiện đứa trẻ này thực sự đang run rẩy.
Trong lòng Chung Dập biết rõ người này thật sự sợ hãi.
Mặc dù sợ hãi như vậy có hơi bất thường, nhưng Chung Dập không nghĩ nhiều. Bởi vì bản thân anh có một nỗi sợ, là anh rất sợ gà trống, đến mức chỉ cần nghe thấy tiếng gà gáy thôi là da đầu anh tê dại đến nỗi không thể đi tiếp.
Một bộ phim trước kia của Chung Dập lấy bối cảnh nông thôn, anh đang trên đường đi WC thì tình cờ bắt gặp một con gà trống to lớn đang ở bên vệ đường. Lúc ấy cả người Chung Dập như muốn ngất đến nơi cho nên hiện tại đứa nhỏ bị dọa thành như vậy, Chung Dập cảm thấy anh có thể hiểu được điều đó.
“Tôi vừa thấy bọn họ cầm một cái đĩa…”
Dung Miên khịt mũi, ra hiệu với Chung Dập, khe nói thêm: “Có mấy cái móc, rồi kiềm nữa…”
Chung Dập suy nghĩ, nếu không thì sao chứ, chẳng lẽ bác sĩ còn có thể trực tiếp tay không làm phép, thổi một hơi rồi bệnh tự khỏi chắc.
Lông mi của Dung Miên cong vút, mềm mại. Bởi vì vừa mới khóc nên hơi ướt át, Chung Dập nhìn không hiểu sao trong lòng có chút chua xót.
Hai năm trước Chung Dập đóng vai bác sĩ phẫu thuật, vẫn còn nhớ chút kiến thức y khoa cho nên anh ngồi xổm bên cạnh Dung Miên, kiên nhẫn giải thích cho cậu nguyên lý và chức năng của thuốc tê.
“Hiện tại thì giai đoạn đau nhất của thuốc tê đã qua rồi.”
Chung Dập sử dụng thủ pháp phóng đại một cách hợp lí, anh nói: “Cậu phải tin tưởng khoa học hiện nay. Thuốc tê đã có hiệu quả, một chút cảm giác cũng không có. Nếu bây giờ đóng một cây đinh vào một bên răng của cậu, cậu cũng không cảm thấy gì hết. Tôi không lừa cậu đâu.”
Dung Miên vẫn nhìn anh đầy cảnh giác.
Trong lòng Chung Dập thở dài. Anh nghĩ nghĩ, dứt khoát đưa tay nhéo một bên má của Dung Miên, hỏi: “Có phải cảm giác tê tê nhưng lại không cảm nhận được cụ thể không?”
Dung Miên lặng lẽ cảm nhận, sau một lúc choáng váng mới nói: “…Hình như là vậy.”
“Cho nên, thừa dịp tác dụng của thuốc tê còn chưa hết, hiện tại cậu nên để cho bác sĩ xử lí chỗ viêm.”
Chung Dập nói thẳng: “—Nếu không cậu chỉ có hai lực chọn, hoặc là sẽ bị đau răng cả đời, hoặc là lại bị chích thêm một mũi nữa.”
Dung Miên mở to hai mắt nhìn anh, không nói. Chung Dập cảm giác trong lòng đứa nhỏ hẳn là có chút thả lỏng.
“Nếu bây giờ cậu ngoan ngoãn nằm xuống để bác sĩ xử lí.”
Chung Dập nói: “Tôi sẽ đáp ứng một điều kiện của cậu, được không?”
Dung Miên sửng sốt một chút.
Chung Dập nháy mắt ra hiệu với y tá bên cạnh.
Y tá ngầm hiểu, chạy nhanh đến tiếp lời: “Hiện tại thời gian cũng vừa lúc, nếu không tầm mười phút nữa sẽ phải tiêm thêm một mũi thuốc tê.”
Ruột gan Dung Miên rối bời.
Cậu vươn tay nắm lấy một góc áo của Chung Dập, do dự rũ mắt xuống, một lúc lâu mới nhỏ giọng cầu xin: “Vậy thì… vậy thì anh đừng đi.”
Chung Dập nói: “Tôi không đi.”
Dường như Dung Miên cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn, cứng ngắc nằm lại trên ghế. Bác sĩ bên cạnh bắt đầu chuẩn bị dụng cụ, Chung Dập nhìn thấy lông mi của Dung Miên run rẩy, nhấp nhấp miệng, hẳn là vẫn đang khẩn trương.
Vì thế Chung Dập cầm một cái ghế đẩu tới ngồi ở bên cạnh thiếu niên.
Anh nhìn lỗ tai của Dung Miên hơi động đậy, nghe tiếng kim loại va vào nhau lách cách, sắc mặt càng lúc càng trắng. Chung Dập cảm giác không ổn cho lắm.
Vì vậy anh đột nhiên mở miệng: “Lát nữa làm xong, tôi sẽ mua kem cho cậu ăn.”
Quả nhiên Dung Miên bị lời nói Chung Dập đánh lạc hướng.
Cậu quay đầu, suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói với Chung Dập: “Nhưng tôi thích ăn thịt.”
“Đó là một cửa hàng do bạn của tôi mở. Hương vị sẽ rất khác.”
Chung Dập liếc nhìn bị bác sĩ bận rộn bên cạnh, thản nhiên tiếp tục: “Kem chỗ đó làm bằng sữa bò nhãn hiệu đặc biệt, nên vị mấy viên kem cũng đặc biệt hơn.”
“Ồ.”
Dung Miên có chút vui vẻ: “Sữa bò cũng tốt. Tôi cũng rất thích uống sữa, mặc dù tôi không thể uống nhiều.”
Thừa dịp Chung Dập nỗ lực miêu tả các thể loại nhà kem, bác sĩ đã chuẩn bị dụng cụ xong xuôi. Thời điểm Chung Dập kể về vị đậu phộng, bác sĩ nói: “Có thể bắt đầu được chưa?”
Sắc mặt Dung Miên lại bắt đầu tái nhợt.
Cậu hơi run rẩy, lại mím chặt miệng, như sợ nửa đường bỏ chạy thiếu niên lấy ngón tay trỏ móc tay Chung Dập không cho đi.
Chung Dập siết chặt lòng bàn tay của thiếu niên, gật đầu với bác sĩ.
Anh kiên nhẫn tiếp tục: “Sau đó, vị bơ đậu phộng thường sẽ ăn với đậu phộng nghiền và sốt caramel, được trang trí bởi mấy thanh bánh quế. Bánh quế rất giòn, nhưng ngâm lâu trong kem cũng sẽ bị mềm đi…”
Bác sĩ bên cạnh giơ dụng cụ đã khử trùng lên, Chung Dập nhìn thấy lông ri của Dung Miên run run.
Vì vậy, Chung Dập miệng lưỡi lưu loát lại tiếp tục nói. Anh phát huy bản lĩnh đọc thoại của mình, từ hương vị dưa lưới đến hương hạt dẻ, từ kem ốc quế đến kem ly, cuối cùng khi nói hết mùi vị rồi bắt đầu chém gió mùi vị thịt khô các kiểu, khiến mọi người trong phòng vô cùng vui vẻ.
Sự chú ý của Dung Miên quả thực đã bị đánh lạc hướng thành công. Hiện tại tâm trí của cậu tràn ngập nhưng viên kem đầy màu sắc với hương vị khác nhau.
Và lần này Chung Dập không có nói dối mình. Trong suốt quá trình không hề đau đớn, thời gian cũng trôi thật mau, kỹ thuật của bác sĩ cũng không tồi.
Cuối cùng, khi Dung Miên ngồi dậy, súc miệng bằng nước xong, cậu chỉ cảm thấy hơi ngứa ở lưỡi chứ không còn đau như bữa giờ.
–
Chung Dập ra ngoài thanh toán tiền, tiện đường cũng mua thêm thuốc. Anh trở về thấy Dung Miên ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô pha, ngơ ngác nhìn quyển sổ những việc cần lưu ý trong tay.
Xe còn phải một lúc nữa mới đến, Chung Dập ngồi bên cạnh thiếu niên.
“Vừa rồi anh đã nói là sẽ đáp ứng một việc với tôi.”
Dung Miên đột nhiên nhỏ giọng nói.
Chung Dập nghĩ thầm trí nhớ của người này thật sự rất tốt.
“Anh có thể cho tôi cái gối trong phòng ngủ của anh không?” Dung Miên đưa tay miêu tả với Chung Dập. Bởi vì thuốc tê còn chưa hết, tốc độ nói của cậu có chút chậm lại: “Là cái gối màu đen và trắng…”
Chung Dập nhìn cậu, không nói gì.
Dung Miên cũng ý thức được trong miệng mình như có cái gì chắn ngang.
Cậu có chút ngượng ngùng cúi đầu, một lúc sau mới nâng mắt lên, mơ hồ nói: “Nếu… Nếu đắt thì tôi có thể mua lại…”
“Dung Miên.” Chung Dập gọi tên thiếu niên.
Dung Miên có một ít không kịp phản ứng. Bởi vì Chung Dập rất ít khi gọi thẳng tên đầy đủ của cậu. Chung Dập luôn gọi mình là đứa nhỏ, bạn nhỏ. Cho nên lúc này Dung Miên cảm thấy Chung Dập sắp bắt đầu nói một điều gì đó rất quan trọng.
“Tôi hỏi em lần cuối.” Chung Dập nói, “Em… nhất định phải tiếp khách à?”
Câu hỏi này không liên quan gì đến nội dung cuộc trò chuyện trước đó của hai người. Vẻ mặt của Chung Dập rất nghiêm túc. Dung Miên dừng một chút, cụp mắt xuống, lại bắt đầu có chút buồn bã.
Cậu nhẹ nhàng ừ một tiếng, nói: Tôi… Cuối tuần này tôi sẽ dọn đi liền—”
“Được rồi.”
Chung Dập ngắt lời cậu: “Tôi hiểu rồi.”
“Nói về con người của tôi đi, tôi không có làm chuyện gì bất lương, không hút thuốc lá cũng không uống rượu.”
Chung Dập nghĩ nghĩ, lại nói: “Diễn xuất của tôi cũng được, có giành được vài giải thưởng nho nhỏ. Nhà ở cũng rất nhiều, một cái thì em đã tới rồi.”
“Trình độ nấu cơm không thể nói là tốt, nhưng miễn cưỡng thì cũng nuốt được.”
Nói vài câu mở đầu, Chung Dập cảm thấy đến lúc phải nói lời nghiêm túc.
“Khuyết điểm thì em cũng biết rồi. Tôi có hơi độc miệng. Lúc căng thẳng thì có thích chơi game nhưng không nghiện lắm.”
Chung Dập cười một chút, nói: “Có tiếp thu hay không thì tùy em.”
Dung Miên ngây người chớp mắt.
Cậu không biết là do thuốc mê hay đơn giản là do não mình không theo kịp, Dung Miên không hiểu sao Chung Dập lại nói những điều này với mình.
“Không phải là em muốn một cái gối sao. Chỉ là gối trong nhà tôi đều là một đôi, không thể lấy một cái mà đưa cho em được.”
Chung Dập bình tĩnh nói: “Hai ngày nay tôi cũng đã nghĩ kĩ. Tôi chừng này tuổi rồi, quả thực cũng đã đến lúc tìm bầu bạn… Nói như thế nào nhỉ, nghiệp vụ cũng có chút thành thạo.”
“Cho nên tôi nghĩ đến một cách tốt nhất cho cả hai.” Chung Dập nói.
Dung Miên ngây người nhìn anh.
“—Nếu em không phiền, tôi muốn nói chuyện riêng của ông chủ của em.”
Chung Dập nói: “Tất nhiên, tôi cũng biết em vẫn luôn một lòng muốn báo đáp ân tình, muốn đi tiếp khách để trả ơn. Điều này tôi có thể hiểu và tôi tin tưởng mình có thể giải quyết ổn thỏa, không cần lo lắng ông chủ không thả em đi.”
“Nhưng ý muốn của em mới là điều quan trọng nhất, tôi nghĩ trước tiên vẫn phải hỏi ý kiến của em.” Chung Dập nói.
“Tôi sẵn sàng trả gấp mười lần số tiền mà khách của em đã trả.”
Giọng điệu của Chung Dập rất thoải mái: “Chỉ là tôi hơi bảo thủ, chỉ muốn cùng một người thành thật kiên định mà ở bên nhau, cho nên tôi hi vọng, tôi có thể làm vị khách VIP của em.”
“Nói cách khác, trong vòng một năm, em chỉ có thể ở bên tôi mà thôi.”
Chung Dập hỏi: “Em nguyện ý không?”
Editor: Vote sao vote sao~~~