Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 39: Dám gọi thị trưởng là lão già ư?



Ông già này từ khi lên làm thị trưởng thì đổi tên là Thạch trung mà giờ đang cùng tên thanh niên đeo kính gọng vàng nói chuyện có vẻ rất hợp rơ, trước đây ít lâu ông còn không thấy thằng này coi được chỗ nào, nhưng hôm nay lại có đối tượng để tham chiếu, so sánh ra thì tự nhiên là thằng trước còn hơn thằng tới sau xa, dù còn cái kiểu hơi khi người, nhưng ít ra so với thằng khốn nạn ngồi kế bên thì có chọn con rể thì tiệt không chọn nó, thứ khốn, vô phép.

Hướng nhật bị coi như không khí, bất quá hắn cũng thích vậy, dù sao nhìn lão thạch cũng thấy xốn mắt, thà ra phòng khách mở TV coi còn hay hơn.

Luyện Quân Kiếm cẩn thận lựa lời mà trả lời thạch lão, trong lòng thì hưng phấn vô cùng, nhiều ngày mò tới cố gắng tạo quan hệ rốt cục giờ chắc là ok rồi. Thị trưởng lần này đối với hắn thận thiện vậy làm hắn tưởng “Chuyện đó” nhanh chóng thành công thôi. chỉ cần “Chuyện đó” thành thì sau này con đường thăng quan tiến chức ngày càng thuận lợi.

Dù không rõ thằng nhỏ bên cạnh có quan hệ gì với thị trưởng, nhưng xem lúc thị trưởng với mình tán dóc mà không chú ý đến hắn lắm thì biết chắc là thị trưởng không thích tên đó rồi. Bất quá ở nhà thị trưởng mà tự tiện giống như nhà mình thì có thể là từ nhỏ sống ở đây hay có quan hệ gì đó với thị trưởng, hoặc là ông bà già nó với thị trưởng là bạn thân. Tưởng tượng tới đây, Luyện Quân Kiếm tự cười mình, mình cũng khác gì đâu, cũng dựa vào ông bạn hồi cao đẳng của thị trưởng chứ đâu? 26 tuổi bò lên làm Phó phòng tổ chức nhân sự, nói ra cũng thấy hơi lớn lớn. Giờ nếu bắt được quan hệ với thị trưởng thì mai mốt chữ “Phó” kia cũng nhanh chóng được bỏ đi thay bằng chữ “Trưởng” hay còn cao hơn.

Mà do mấy ngày nay cùng Sở cô nương xem kịch với phim tình cảm nhiều quá, cách thưởng thức của Hướng Nhật cũng thay đổi, giờ ngược lại thấy kiểu yêu chết đi sống lại cũng không phải nhảm lắm, đặc biệt là trong đó có mấy lời tình thoại cũng có giá trị tham khảo, bí kiếp này mai mốt dùng để gạt gái lên giường sẽ hiệu quả lắm. Nên chỉ cần trên TV có phát tiết mục này là Hướng Nhật sẽ gạt hết mấy tiết mục khác mà liệt nó vào hạng A, mục đáng coi nhất.

Nhưng vậy hắn còn vui hơn là coi hai kẻ đang nói chuyện với nhau đằng kia, hai tên ngây thơ tới cỡ nào, lúc nào cũng ra vẻ trí thức nhưng cái bí kiếp hạnh phúc tương lai lại không biết thưởng thức, mà hắn cũng hiểu được một kẻ nào muốn ra dáng đàn ông dù không xem phim kinh dị, bắn giết, cũng không thèm nói mình muốn coi kịch, hài kịch, kịch tình cảm, cái mẹ gì mà cái thứ đó chỉ dành cho mấy con nhỏ choai choai mơ mộng tình yêu rồi chung tình vu vơ, mấy cái câu lấy lòng v.v.

Hướng nhật cũng không thèm quan tâm ai nhìn vào mình rồi đánh giá, cũng khinh thường cái lối suy nghĩ đó, mình đi đường mình, mặc mẹ người ta nói gì. ( Lỗ Tấn tiên sinh đừng trách )

Bất tri bất giác xem xong ba tập, Hướng nhật từ đó học được vài câu tình thoại đặc biệt có ích, đang nghĩ tới tối nay áp dụng trên mình Sở Sở thì sẽ như thế nào thì bà già của đồ đệ Thạch Mỹ Na Tử từ bếp đi tới, tuyên bố giờ ăn sáng.à không, giờ là ăn trưa rồi.đã tới.

Vì không biết phòng khách sao giờ lòi them một mạng, Thạch Mỹ Na Tử sửng sốt một chút.

Luyện Quân Kiếm rất xấu hổ, chủ nhà cũng không có mời ở lại ăn cơm, nhưng mình lại ngồi lì tới giờ còn chưa đi, thật là chai mặt, đang định đứng dậy rời đi.

“Tiểu Luyện, đừng đi nữa, ở đây ăn cơm đi.” Thạch Trung mở miệng giữ lại, trong lúc đó cố ý liếc Hướng Nhật một phát.

“Dạ, Thạch thị trưởng.” Luyện Quân Kiếm nhẹ người, ngay cả mấy câu khách sáo cũng không nói sợ nói hớ phát là bị đẩy ra ngoài luôn.

“Tiểu Luyện, còn khách sáo gì! ba với bác là bạn học, con cứ gọi ta là bác Thạch là được.” Thạch trung quyết tâm đả kích tên còn lại.

“A – dạ, bác Thạch!” Luyện Quân Kiếm hơi thất thần, hạnh phúc tới quá đột ngột, có hai chữ này thì “Chuyện đó” thành công xác suất càng lớn rồi?

“Ân, đi ăn cơm thôi.” Thạch Trung gật đầu, dẫn hắn đi tới bàn ăn, dường như không nhìn thấy có ai ngồi ờ salon coi TV.

“Hướng Quỳ, cháu có thấy Thanh nhi không?” Thạch Mỹ Na Tử thì lại thấy Hướng nhật hợp mắt, cũng không bỏ rơi hắn, hắn nói chuyện hài hước, hóm hỉnh làm mình thấy vui vẻ, quan trọng hơn là con gái cũng tôn sung hắn.

“Tiểu thanh à, nàng lên lầu đọc sách rồi.” Hướng nhật tùy ý đáp lại một câu, tiếp tục xem TV. Lão Thạch vừa rồi đi qua bên cạnh lại không gọi hắn ăn cơm, làm hắn thật mất mặt, trong lòng rất là khó chịu. mặc dù hắn có thể tự bò tới chỗ bàn ăn, nhưng bây giờ có thêm một mạng, vạn nhất lão Thạch phun ra câu “ta có gọi ngươi tới ăn cơm sao”, vậy là không có đường lui rồi. Hắn đang đợi bà già đồ đệ mở miệng mởi, vậy lão Thạch không còn gì để nói rồi. Thành thật mà nói, sáng giờ mới xử hai cái bánh bao, bụng vẫn còn đang réo.

“Vậy đi. Hướng quỳ, không bằng cậu dùng cơm trước đi, ta chờ gọi Thanh nhi.”

Thạch Mỹ Na Tử bắt chuyện rồi dẫn hắn tới trước bàn ăn, còn kéo một cái ghế cho hắn, sau đó đem một đĩa ăn đủ màu đặt trước mặt hắn, trên bàn xếp mấy món ăn chỉnh tề, bên ngoài dùng một vung màu bạc đậy lại giữ nhiệt, thoạt nhìn đẹp mắt vô cùng.

“Hướng quỳ, đây là món cá chình ta làm, cậu thử xem mùi vị thế nào?”

Hướng nhật không khách khí ngồi xuống, hồn nhiên không để ý hai người kia ánh mắt khác thường, lấy nĩa cào một miếng đưa vào trong miệng nhấm nháp, nhất thời ngọt, mặn, cay, thơm các loại khẩu vị đồng thời truyền đến, thiếu chút nữa ngay cả lưỡi cũng muốn nuốt luôn. Ngon quá – Hướng nhật miệng vừa ngậm vừa hô lên, liên tiếp xĩa thêm hai miếng.

Thạch Mỹ Na Tử cười hai mắt khép thành một đường, món ăn mình làm ra có người thật tâm thưởng thức mà khen ngon thật lòng thì người nấu ai mà không phấn chấn, tỏ vẻ nếu như không đủ thì cứ nói, nàng có thể nấu thêm. Nói xong, cúi người chào lên lầu gọi con gái xuống ăn cơm.

Thạch Trung đối diện với tên mất dạy ăn trước cả mình thì bực bội khỏi nói, hừ lạnh một tiếng báo cho hắn biết mình đang bất mãn nhưng không nói lời nào.

Luyện Quân Kiếm càng thấy kỳ, thằng nhóc đó thân phận gì chứ, có thể sai cho vợ thị trưởng, còn để bà tự mình kéo ghế xắp chỗ, không hề đơn giản. Song vốn là người chững chạc rồi nên dù tò mò muốn chết, nhưng cũng không ngu tới nỗi nhằm cái ông đang mặt nhăn mày nhó, máu nóng dồn lên mặt kia mà hỏi thân phận tên đối diện.

“Ngon, ngon thiệt.” Hướng nhật hai tay đều khua, chỉ lát sau mấy món trên bàn đã vơi đi mỗi thứ 1/2.

Lúc này Thạch Mỹ Na Tử kéo Thạch Thanh xuống tới, thấy Hướng Nhật ăn gần hết đồ ăn rồi liền vội vàng đi vào bếp mặc lại tạp dề, may là sáng nay dư thời gian chuẩn bị, nấu cũng nhiều, nếu để thiếu đồ ăn chiêu đãi khách thì bà không tưởng tượng được cảnh xấu hổ đó được quay lại thì nó ra sao.

“Cám ơn, cám ơn.” dù đã ăn hết phần mình, nhưng Hướng Nhật còn chưa thấy thấm thía gì, phần tiếp tế tiếp theo vừa mới đưa lên hắn cũng không khách sáo, chụp lấy xử luôn.

“Thanh Thanh, chiều nay có khóa không? không có thì đi dạo với tiểu Luyện đi.” Thạch Trung nhìn thoáng qua cái tên đang húp canh như heo, quyết định bơm một liều thuốc mạnh.

Luyện Quân Kiếm mắt sáng rỡ, ngay cả miếng đồ ăn vừa đưa vào miệng nhai nuốt cũng quên luôn, liền sặc sặc nhổ ra, trong lòng thì lại điên cuồng gào thét: thành công, thành công thiệt rồi. Trước mắt tựa hồ xuất hiện cảnh mình đang ngồi trên vị trí chủ tọa.

“Ba ba, chiều nay con còn có ba tiết, đều là môn quan trọng hết.” Thạch thanh nhíu mày nói, nhìn thoáng qua tên hoa si ngồi cạnh ba mình, càng nhìn càng không thoải mái, dứt khoát từ chối luôn.

“Đúng đó, Trung, chuyện học của Thanh nhi không nên dang dỡ.” Thạch Mỹ Na Tử cũng ở bên nói giúp. Thật ra nàng đối với người thanh niên thường xuyên ghé qua nhà này cũng không chán ghét, nhưng vừa rồi nhìn thấy hắn dám mang thức ăn mình làm nhổ ra, cái này đúng là làm nhục trắng trợn mà, tuyệt đối không thể tha thứ! nếu nói muốn chọn con rể thì Thạch Mỹ Na Tử thấy tên đang chuyên chú ăn cơm càng hợp mắt nàng hơn, hơn nữa Thanh nhi tựa hồ cũng rất thích hắn, thật là, càng nhìn càng hài lòng.

“Có tiết à? vậy.” vốn muốn nói là xin nghĩ đi, nhưng chữ vừa tới miệng lại bắt gặp ánh mắt uy hiếp của bà vợ, lập tức thay đổi: “vậy chuyện học hành quan trọng, sau này rỗi rãi thì tính.”

“Đúng đó, đúng đó, dù sao học hành cũng quan trọng hơn!” Luyện Quân Kiếm dù rất thất vọng, nhưng cũng không biểu hiện ra mặt, ngược lại còn nói vuốt theo. Trong lòng hắn cũng có chút khẩn trương, theo tình huống vừa rồi, vợ Thị trưởng hình như bất mãn hay không vừa ý gì đó với mình nhưng mà mình đâu có làm gì đâu. (bỉ của mà kêu không làm gì, mày chờ chết đi

Hướng nhật cầm tới chén cơm cuối cùng, ăn rất chậm, hắn muốn để cho bà già của đồ đệ thấy mình sắp ăn hết rồi thì sẽ lấy thêm, thậm chí đũa còn khua trúng chén để bà nghe, đáng tiếc bà đang bắn mắt sang ông chồng, căn bản không phát hiện động tác lộ liễu của hắn. Bó tay, chỉ còn cách chuyển hướng sang phần của đồ đệ thôi.

“Sư phụ, sao vậy?” Thạch thanh vẫn chưa hiểu được thâm ý của hắn.

“Tiểu Thanh, cô chưa ăn xong hả? Nga, bộ không ăn nổi hả, nếu vậy để ta ăn giúp.ách, là giải quyết giùm!” Hướng nhật chỉ vào phần của nàng, chỉ gần tới nổi còn 3mm nữa là chạm vào luôn rồi.

“sư phụ, hôm nay tôi không buồn ăn, mọi thứ đều cho su phụ đó.” Thạch thanh đem phần của mình đẩy tới trước mặt hắn, thật vậy, hôm nay nàng không có tâm tình nào ăn cơm, vì bàn ăn có thứ cực kỳ chướng mắt, dù đổi lại là ai thì cũng căn không dzô.

“Sư phụ sao có thể muốn của ngươi chứ?” Hướng Nhật ngoài miệng nói cho dễ nghe, mà tay thì khua hết đổ vào đĩa mình “Dù sư phụ no lắm rồi, nhưng đồ ăn thì không được phí phạm, đúng không? Vì cả ngày chuẩn bị, vì nấu nướng khổ cực. Ai, hết cách rồi, ta cố hết sức giúp ngươi ăn hết vậy.”

Luyện Quân Kiếm nghe Thạch Thanh gọi hắn là sư phụ thì ngây người, lại thấy hành động vô sỉ của hắn càng ghen ghét. Thằng nhóc này rốt cuộc là ai, ngay cả Thanh Thanh cũng đối với hắn tốt như vậy. Một cô gái chịu đem phần ăn dở của mình chia cho một người con trai vậy đại biểu cho cái gì thì hắn rất rõ ràng, hơn nữa ngay cả vợ thị trưởng cũng kính trọng thằng nhóc này vài phần.trong lòng mơ hồ cảm thấy một cổ nguy cơ.

“Người anh em này, ngươi nói sai rồi, câu vừa rồi ở giữa hình như còn có hai câu.” Luyện Quân Kiếm không thèm nghĩ nữa, kệ cha nó rốt cuộc là thân phận gì, giờ chủ yếu nhất là tận dụng mọi cơ hội đạp hình tượng của tên đó xuống dưới chân mới được.

Hướng Nhật cũng không thèm liếc hắn một cái, tiếp tục gục đầu ăn tiếp.

Luyện Quân Kiếm thấy nhục vô cùng, nhưng cũng không có biện pháp, hỏi nữa mà đối phương không thèm trả lời thì mặt mo giấu đi đâu đây.

“Không sai, câu thành ngữ này ngay cả học sinh cấp một cũng đọc lưu loát, đường đường một sinh viên lại không biết?” Thạch Trung đang dùng ánh mắt với ý niệm thỉnh cầu mong bà xã tha thứ, cuối cùng cũng giải quyết xong, đêm nay lên giường được rồi. Đang nhẹ người lại thấy cái mặt bơ bơ ra của thằng kia thì lại tức khí lên, thấy điều nếu có cơ hội thì đạp cho một đạp. Nếu không phải hắn tỏ ra thích món ăn bà vợ mình làm, rồi bộ dạng hài lòng của hai người phụ nữ trong nhà thì hắn đừng hòng ngồi tới bây giờ.

“Ông già, quyết đối nghịch với ta hả, châm chọc hả?” Hướng Nhật nuốt thứ đang nhai trong miệng xuống, khó chịu ngước mặt lên. Lão già này quá lắm rồi, nhất thời nói nhanh lược bớt thôi, làm con mẹ gì mà tơn hớt như bị thằng khác lượm được tiền rớt trước vậy, mẹ bà, bộ không bị chơi thì không chịu yên hả?

Luyện Quân Kiếm giống như bị gái đột ngột vã vào mặt, trợn tròn mắt. Ông già? hắn gọi thị trưởng hả?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.