Đỉnh Cấp Công Tử

Chương 17: Ngươi Tựu Là Chow Chow



Lưu Chương hắn tựu đâu dễ buông tha cho Lý Vân Du dễ dàng như vậy, trong mắt hắn càng lúc tà khí càng ngày càng nhiều một điểm đi lên. Diệp Hiểu Phong giao cho hắn xử vụ này thì hắn càng là làm cho đẹp vụ này đi lên, đâu có dễ dàng mà cho chuyện này kết thúc dễ dàng như vậy được. Vẫn là tiếp tục chơi lên đây này. Hắn vậy mà bộ mặt đê tiện hèn mọn đi ra rồi.

– Lý tiểu tử, tựu là ngươi nhận thức ta vẫn là chậm lên rồi. Con người ta vẫn là một khi đã nói ra rồi thì là phải làm đến cùng đây này. Nhanh ngươi vẫn là đến chọn một món đi, ta cùng ngươi tựu là hảo hảo mà nhận thức thủ đoạn của nhau một thoáng a!

“Ngọa tào, hắn vậy mà muốn chơi thật a!” Lý Vân Du trong lòng càng là chửi loạn lên rồi, tên vương bát đản Diệp Hiểu Phong hắn vậy mà muốn chơi lớn thật a. Không tốt lão tử hôm nay khó mà toàn thân trở ra a. Lý Vân Du vậy mà tự mình dọa mình cho sợ lên rồi. Hắn càng là gấp gáp hướng Diệp Hiểu Phong xin tha mạng lên tới, đâu còn dáng vẻ kiêu ngạo đây này.

– Diệp thiếu gia vẫn là nể tình mà tha cho ta một con đường a! Dù sao cũng là chưa có chuyện gì xảy ra đây này!

Diệp Hiểu Phong vẫn là hai mắt nhắm nghiền, bộ dáng vẫn là mặc kệ để cho Lưu Chương giải quyết việc hôm nay. Hắn vậy mà lười đi đối phó với Lý Vân Du đây này. Hắn vẫn là muốn xem Lưu Chương hoa ra trò chơi gì mới mẻ đi lên. Lưu Chương vậy mà sao không hiểu tâm ý Diệp Hiểu Phong chứ, nên hắn càng là muốn ra sức mà hoa ra trò vui thêm đây này.

– Vậy ngươi là muốn có chuyện xảy ra sao? Lưu Chương càng là gian tà mà nhìn lên Lý Vân Du.

– Là! … À không!… Là!… Lưu quản lý hiểu nhầm ý ta rồi!… Tựu là ta là không có ý đó đây này! Diệp thiếu gia người vẫn là xem…!

Lý Vân Du vậy mà gấp lên rồi, hắn càng là sợ bị Lưu Chương thằng này vậy mà đem nước phân mà đổ lên người hắn đây này, càng là nằm dưới đất vặn vẹo mà hướng Diệp Hiểu Phong dưới chân bò đến.

– Vậy là!… Ngươi vẫn là muốn như vậy!? Lưu Chương càng là đem lời nói của Lý Vân Du vậy mà cho xuyên tạc đi lên.

– Không là! … Vẫn là không có a! Lưu quản lý đừng hiểu lầm a!

Lý Vân Du cỡ nào mà không hiểu Lưu Chương tựu là đem hắn lời nói cho xuyên tạc đi lên, càng là gấp lên rồi, hắn tựu lại không dám nói nhiều sợ lại bị tên hỗn đản này vậy mà cho xuyên tạc thêm lên. Hắn càng là thê thảm dưới chân Diệp Hiểu Phong mà nhìn lên, vẻ mặt càng là oan ức đi lên rồi.

Diệp Hiểu Phong vậy mà coi Lưu Chương diễn trò tý nữa cho cười mà té ghế đi ra. Hắn vậy mà hỗn cho Lý Vân Du choáng váng mặt mày lên rồi. Còn đâu bộ dáng kiêu căng phách lối đây này, chỉ còn là bộ dáng chó con khép nép chờ chủ ban ân huệ đi lên a. Hắn cũng là vẫn an thần nhắm mắt, tựu là không quản lên rồi.

– Lý tiểu tử ngươi đều không cần xin a! Hôm nay tựu là ta sẽ hảo hảo chiếu cố ngươi đi lên rồi! Lưu Chương càng là đắc thắng đi lên rồi, tựu không chơi chết Lý Vân Du hắn tựu không mang họ Lưu a!

– Lưu quản lý tha ta a! Tha ta một mạng tựa như tha một con chó đây này! Lý Vân Du hắn vậy mà sợ lên rồi, nghĩ đến nếm mấy món cực hình kia thì tựu hắn có đi ra cũng là một phế nhân bộ dạng, càng là niệu trong quần càng lúc càng nhiều lên rồi.

– Ây! Tha một con chó sao? Là ý gì a? Ngươi bộ giống chó sao? Lưu Chương càng là gian tà nhìn vào Lý Vân Du hỏi lên.

– Lưu quản lý là ý gì a! Thấy Lưu Chương có phần hòa hoản Lý Vân Du càng là thêm phần nịnh nọt hỏi tới.

– Ây! Không vội!… Không vội! Ngươi trước nói xem con ruồi kia là ai đã! Ta ghét nhất là tiếng ruồi vo ve bên tai, tựu là rất khó mà suy nghĩ tới chuyện giúp ngươi a!

Lưu Chương lời nói cứ hỗn loạn cả lên càng là khó làm cho Lý Vân Du nắm bắt lên, nhưng lại cho hắn một tia con đường thoát thân đi lên, hắn cỡ nào mà không muốn nắm cơ hội đây này, vậy mà vẫn là nhanh khai ra rồi.

– Là! Lưu Quản Lý, người kia tựu là A Tam a!

– A Tam?…

Lưu Chương càng là nhận thức a, A Tam là hắn mang vào Giang Ngư Yến đây này, trước cũng là hắn một người anh em trong khu chợ đêm đi ra. Nhưng mà hắn không thể ngờ A Tam lại làm nên chuyện này. Càng là nghi ngờ hỏi lại. Lý Vân Du càng là muốn tranh thủ thoát tội nên vẫn là đem việc ra mà kể lại.

– Hắn vốn đi bài bạc nợ ra một số tiền không nhỏ, ta vì vậy giúp hắn một điểm ra tiền, càng là cho hắn thêm một ít tiền đi ra nên hắn mới là nhận lời giúp ta đây này.

Lưu Chương càng là thở dài một điểm, A Tam tên tiểu tử này vậy mà thói bài bạc không bỏ được, nếu không nể tình mẹ hắn và mẹ mình nhận thức một điểm vẫn là giúp hắn vào Giang Ngư Yến làm việc, tựu là mong hắn hảo hảo sửa chữa đi lên rồi, hắn cũng là không ngờ A Tam vẫn là chứng nào tật đấy không bỏ a.

Lưu Chương thoáng làm chút thở dài rồi lại trở lại dáng vẻ đê tiện kia rồi, hắn hướng Lý Vân Du lại cho hỗn loạn lên rồi.

– Tiểu tử nãy ngươi nói cái gì cẩu … cẩu … ấy ta nghe vẫn là không hiểu?

Lý Vân Du cỡ nào không biết là Lưu Chương đang mắng mình, nhưng hôm nay tựu là phải nhịn, không thì cái mạng nhỏ của hắn khó mà đi ra, giữ được rừng xanh sợ gì không có củi đốt. Hắn càng là làm bộ dáng tiểu nhân nịnh nọt lên rồi.

– Là! Lưu quàn lý, vẫn là ta nói ông đại nhân là ơn buông tha cho ta như buông tha cho một con chó a!

– Chó sao? Ngươi đâu có giống? Lưu chương vậy mà khinh miệt đi ra.

– A! … Lý Vân Du vẫn là nhịn xuống, hắn vậy mà coi mình không bằng con chó đây này, ngươi tựu là nhớ a, có ngày ta sẽ bắt ngươi trả giá a.

– Ây! Ta thấy cũng có chút điểm giống a! Nhưng mà chó thì cũng phải sủa vài tiếng thì mới phân biệt được. Lưu Chương vậy mà lại giả bộ ngu ngốc một điểm đi ra.

“Sủa! Ngươi là bắt ta học chó sủa a!” Lý Vân Du vậy mà cho giận tím mặt lên rồi, nói hắn là chó còn có nhịn được, giờ bắt hắn sủa thì cỡ nào là khuất nhục, hỏi hắn sau này sao mà dám ngẩng đầu lên làm người a! Nhưng tựu mà không sủa thì đến làm chó hắn cũng là không có mạng làm lên rồi.

“Gâu… gâu … gâu…” Lý Vân Du vậy mà vẫn cắn lưỡi bắt chước tiếng chó sủa lên rồi.

– Ngươi là chó con sao!? Nhìn không ra! Vẫn là sủa lớn tiếng lên a! Lưu Chương càng là bắt bẻ đi lên.

“Gâu… gâu … gâu…” Lý Vân Du vậy là nhịn nhục sủa lớn hơn, hắn cỡ nào không biết Lưu Chương là đang nôn mửa hắn đây này!

– A! Nhìn không sai a, vẫn là giống một con Chow Chow (một gống chó lông xù ở Hoa Hạ) đây này!

– Lưu quản lý vẫn là có mắt nhìn a!

Lý Vân Du vậy mà giở công phu vỗ mông ngựa ra rồi, hắn vậy mà nhịn xuống lửa giận trong lòng mà cười ra một điểm. Hắn nhục nhã hôm nay tựu có ngày sẽ gấp mười lần trăm lần mà đem trả lại đây này. Cầu Đề Cử 9 – 10*, Cầu Kim Phiếu, Tử Linh Thạch ủng hộ! Cầu Like dưới mỗi chương, cầu bao nuôi truyện! Lão Thất xin tạ tạ rất nhiều!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.