Điều Ước Của Dê Con

Chương 3



Trên màn hình TV là hai người nổi tiếng, cách mình xa như vậy, cái người cùng phóng viên và đại chỉ huy gia vừa nói vừa cười kia, mới vừa rồi còn cùng mình nói chuyện điện thoại chúc nhau ngủ ngon.

Lôi Khế Nhĩ chịu không nổi chỗ thua kém của cậu với Lý Ngang, nhìn tiết mục một chút, tắt TV, nhắm mắt làm ngơ.

Mỗi lần cảm nhận được khoảng cách giữa hai người, cậu đặc biệt muốn luyện đàn, nhưng bây giờ đã muộn, chủ nhà Bao Đức lại không cho cậu kéo đàn. Ngón tay bay lên giữa không trung tưởng tượng như đang đặt trên dây đàn rồi nhẹ nhàng tấu vũ khúc Hungary.

Luyện tập không có thanh âm, lỗ tai rất tịch mịch.

“Này! Các cậu không chung nhóm với tôi, tôi muốn đi ngủ!” Lôi Khế Nhĩ vứt bỏ sự im lặng của mình, đối với hai người nghiện game Zuma đến nỗi không phát ra bất kì thanh âm nào.

“Ngủ cái rắm! Hiện tại mới hơn mười giờ!” Bao Đức mắng một câu, lại mắng thêm mấy câu thô tục, đường đi của hắn đã muốn đầy những trái bóng nhiều màu không có quy tắc, tất cả đều là nguyền rủa do đối thủ Ba Đốn hãm hại tạo ra.

“Tôi thực buồn chán a!” Lôi Khế Nhĩ ngồi trên ghế sa lon lớn tiếng tuyên bố. Hơn nữa lúc này cũng kém thời gian ngủ của cậu không nhiều lắm.

“A!” Bao Đức sợ hãi kêu một tiếng.

“Ha! Tôi thắng!” Ba Đốn đắc ý, nhảy dựng lên, múa may lung tung điệu múa thắng lợi của hắn.

“Chết tiệt, lại chơi một lần nữa!”

“Thích thì chiều! Lại chơi tiếp, tôi sẽ vẫn thắng cho mà coi!”

“Cậu thử xem!”

Hai người kia không ai nhường ai, ngồi lại chỗ cũ, một lần nữa mở ra chiến cuộc.

Lôi Khế Nhĩ ở sô pha phòng khách nhìn hai người kia nói chuyện, hoàn toàn không đem mình đặt trong mắt lại bắt đầu chiến Zuma, trong lòng liền âm thầm mắng vài lời thô tục. Cậu chính là bất chấp tính mạng bị “sư tử” đe dọa, đến nhà bằng hữu chơi, không nghĩ tới bằng hữu cư nhiên chơi đối chiến Zuma, hơn nữa cậu cư nhiên chỉ có thể ở bên cạnh xem! Thật quá đáng!

Lôi Khế Nhĩ ở trên ghế sa lon loạn rống vài tiếng, dứt khoát kiên quyết đi ngủ, mặc kệ. Dù sao cậu cũng mệt rồi.

Nói ngủ liền ngủ, một hơi ngủ thẳng đến hừng đông, thẳng đến khi bị chuông di động đánh thức.

Trên người Lôi Khế Nhĩ là một cái áo ba-đờ-xuy, có lẽ là một trong hai người kia đắp cho mình, cậu vừa dụi mắt vừa tìm di động, tìm được ở một góc bàn đầy rác và đồ ăn thừa.

Ôi, kỳ quái, tối hôm qua cậu sao có thể ngủ bên cạnh đống rác này?

Lôi Khế Nhĩ nhận điện thoại, thanh âm Lý Ngang bên kia vang lên, hướng cậu nói sớm an.

“Sớm an.” Lôi Khế Nhĩ nhỏ giọng ngáp, đáp lại đối phương.

“Tối hôm qua ngủ có ngon không?”

“Ân, hơn mười giờ liền ngủ, sau khi chấm dứt trò chuyện với anh không bao lâu.” Lôi Khế Nhĩ có chút hoảng hốt.

Di động đầu kia, hừ lạnh một tiếng.

Một tiếng hừ này, khiến Lôi Khế Nhĩ nháy mắt tỉnh táo lại, toàn bộ sâu ngủ đều chạy sạch, tâm tình chột dạ khẩn trương toàn bộ kéo đến, thân thể thẳng tắp ngồi chính giữa, rõ ràng đối phương căn bản nhìn không thấy cậu.

“Em a, ở trong nhà người khác đừng chơi quá thoải mái, quên hết thể thống” Lý Ngang nhắc nhở cậu, bỏ qua việc biết cậu căn bản không ở nhà, mà là chạy đến nhà người khác chơi.

Lôi Khế Nhĩ sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng, yết hầu giống bị người bóp chặt, nói không nên lời.

“Anh cuối tuần sẽ trở về, nhớ rõ về trước quét dọn sạch sẽ trong nhà. Nghe thấy không?”

Lý Ngang hướng cậu dặn dò, tựa hồ không giống như cậu tưởng tượng sẽ giận dữ quát mắng, như vậy ngược lại làm cho Lôi Khế Nhĩ càng thêm khẩn trương.

“Lôi Khế Nhĩ?”

“Ân, em nghe rõ rồi.” Lôi Khế Nhĩ đáp lại, thanh âm có chút e ngại. Lôi Khế Nhĩ cũng không biết chính mình đáp ứng cái gì, không yên lòng chấm dứt trò chuyện, cậu cảm giác trái tim mình đều sắp nhảy ra ngoài.

Ba Đốn tỉnh lại, sau khi đánh răng rửa mặt, đi đến sô pha chuẩn bị xem tin tức trên TV, phát hiện Lôi Khế Nhĩ ngồi yên ở một bên, khuơ tay trước mặt cậu, hỏi“Cậu xảy ra chuyện gì? Sắc mặt cậu rất khó coi.”

“Làm sao đây, anh của tôi biết ── chuyện tôi lén đến ở nhà Bao Đức, anh hai đã biết…” Lúc Lôi Khế Nhĩ nói lời này, thanh âm đều run rẩy.

Ba Đốn cảm thấy phản ứng của Lôi Khế Nhĩ có chút kỳ quái, chỉ là bị người nhà biết ở nhà bằng hữu, này có cái gì phải khẩn trương sợ hãi, cho dù là lén ba mẹ tới, cũng không nên phản ứng như sắp tận thế như vậy.

“Cậu đừng khẩn trương như thế, chuyện này lại không có gì, nếu không chúng ta ăn sáng trước?” Ba Đốn đề nghị, tính toán dời đi sự lo lắng của cậu, chờ ăn xong điểm tâm, Lôi Khế Nhĩ đã trấn định lại.

Ba Đốn đem phản ứng quá độ của Lôi Khế Nhĩ đỗ lỗi cho cảm giác chột dạ lần đầu tiên nói dối người nhà, nhanh chóng mang người đến quán ăn gần đó dùng cơm. Buổi sáng bảy tám giờ, bánh mì mới ra lò rất nhanh bị người tranh mua, bọn họ đứng trước cửa tiệm, xếp hàng một hồi lâu, phi thường kinh ngạc với đám đông này. Không nghĩ tới cách vách nhà Bao Đức thế nhưng có tiệm nổi tiếng, hai người mua hai túi lớn bánh mì mới ra lò. Trở về nhà Bao Đức, cũng đã hơn chín giờ.

Bọn họ chưa từng nghĩ xếp hàng chờ mua bánh sẽ mất nhiều thời gian như thế.

Mà Bao Đức mãi cho đến bọn họ trở về vẫn chưa tỉnh, rất đáng giận, hai người hợp lực lay tỉnh tên kia, Bao Đức tỉnh ngủ vẻ mặt mờ mịt, tỏ thái độ khó chịu, lại bị một trận đánh. Đợi hắn tỉnh táo lại, thấy trên bàn là túi bánh mì của cửa hàng nổi tiếng kia, lớn tiếng hô to rất vui mừng.

Hắn trọ ở đây hai học kỳ, đã sớm nghe nói qua quán ăn này bán bánh mì rất ngon, nhưng vẫn không có cơ hội thưởng thức, chủ yếu là quá đông, mà hắn lại hay dậy muộn, hơn nữa hắn lại lười biếng. Mắt thấy có sẵn bánh mì có thể ăn, hơn nữa còn là bằng hữu cung cấp miễn phí, hắn thích muốn chết.

Siêu cấp không khách khí, không thèm đánh răng rửa mặt, mở túi ra, chọn kiểu dáng bánh mì mình thích ăn. Bánh mì mới ra lò còn nóng, hai tay bóc bánh mì, cảm giác bên trong xốp xốp, quá tuyệt vời.

“Chúng ta vừa rồi thực con mẹ nó nên đánh hắn thêm mấy phát nữa.”

“Đúng vậy a.” Lôi Khế Nhĩ gật đầu, tỏ vẻ hối hận.

Ba người dùng xong bữa sáng, Bao Đức lúc này mới đi rửa mặt chải đầu, Ba Đốn nghịch máy tính, Lôi Khế Nhĩ nghịch di động, cuối cùng vẫn nhắn tin cho người kia.

<Em mới vừa ăn bánh mì rất nổi tiếng ở gần nhà bạn, bánh mì rất thơm ngon a.>

Lôi Khế Nhĩ gửi xong tin nhắn, trong lòng có điểm phỏng đoán bất an, cũng không biết nên làm sao, người kia bận rộn như vậy, nhìn đến tin nhắn khẳng định đợi đến giờ nghỉ trưa, không biết có thể nhắn lại cho cậu hay không.

“Cậu lại nhắn tin cho anh hai cậu a?” Ba Đốn liếc một cái cậu

“Ân.” Lôi Khế Nhĩ thừa nhận, để điện thoại di động xuống, cũng mở máy tính chơi game.

“Cậu với anh cậu tuy rằng không phải anh em ruột thịt, nhưng hai người cảm tình thật tốt, so với anh em ruột nhà tôi còn tốt hơn. Hai anh em tôikhông thân thiết với nhau, luôn có cái nhìn khó chịu với đối phương, gặp mặt không phải cãi nhau chính là đánh nhau.” Ba Đốn nói, có điểm hâm mộ cậu .

“Chúng tôi rất tốt.” Lôi Khế Nhĩ trả lời. Người nhà cậu gặp tai nạn qua đời, là gia đình Lý Ngang nhận cậu làm con nuôi, từ nay về sau Lý Ngang chính là anh hai trên danh nghĩa của cậu. Anh Lý Ngang đối cậu rất tốt, lúc cậu thi đậu trường học này, dứt khoát cùng cậu chuyển nhà đến đây, thuê một nhà trọ gần trường học, hy vọng cậu học tập thuận lợi, nhưng cậu lúc ấy len lén chọn nơi ở khác, vì thế bọn họ cũng tranh cãi không ít.

Tuy rằng cậu giả ngu, làm bộ chính mình không biết chế độ trường học, ẩu tả mang quá nhiều đồ, sau đó anh hai phải dọn dẹp giúp cậu, cậu cũng không tính dọn vào ký túc xá. Cậu nghĩ cậu nhất định đang ở thời kỳ phản nghịch, chính là đặc biệtngỗ nghịch với anh trai.

Hai người bọn họ cho dù cách xa hai nơi, vẫn thường xuyên liên lạc, cậu cảm thấy mình giống bị người nắm trong tay, không có tự do. Anh Lý Ngang lúc nào cũng hiểu rõ, làm cho cậu sắp hít thở không thông.

Cậu phát giác chính mình có đôi khi rất sợ đối mặt anh hai Lý Ngang. Còn nguyên nhân, cậu không thể nói.

“Anh hai chính là quá lo lắng cho tôi.” Toàn bộ thiên ngôn vạn ngữ của Lôi Khế Nhĩ chỉ hóa thành một câu thở dài.

“Cậu chính là ngụy trang quá tốt.” Ba Đốn nghe nói lập tức lắc đầu, “Cậu có thể thử không cần ở trước mặt anh ấy giả vờ nhu thuận, giả vờ không hiểu chuyện, ngẫu nhiên lộ ra một mặt cường thế của cậu, anh ấy khẳng định sẽ nhìn cậu với cặp mắt khác xưa.”

“Chẳng hạn như~~~ Cùng anh ấy cãi nhau một trận lớn hả?” Lôi Khế Nhĩ nghĩ không ra cái gì có thể bày ra một mặt cường thế của mình.

“Không phải cãi nhau! Như là làm thuê linh tinh a. Tôi cảm thấy làm thuê rất tốt, vừa thể hiện khả năng vừa thể hiện tính độc lập của bản thân” Ba Đốn đề nghị, hắn lúc trước chính là dùng một chiêu này thuyết phục mama hắn.

“Tôi từng nghĩ tới làm thuê.”

“Ừ, rất tốt a!” Ba Đốn mạnh mẽ gật đầu, phi thường xem trọng.

“Sau khi nói với anh tôi, ba ngày sau, anh ấy giới thiệu cho tôi dạy thêm một người, đối phương là tiểu hài tử theo anh ấy cùng học trong đoàn nhạc. Anh tự ý quyết định, đem toàn bộ offer của tôi bỏ đi.” Lôi Khế Nhĩ hai tay nhất quán, tôi thực không có cách với anh ấy. Cậu thiệt tình cảm thấy dù cho bản thân mình có suy tính thế nào thì vẫn nằm trong tay anh trai cậu, tùy cho anh cậu muốn uốn nắn như thế nào thì sẽ ra như thế nấy.

“Anh hai cậu thực quá chăm lo cho cậu”

Đúng vậy. Ngẫm lại lý do anh cậu dùng lúc trước, nói cậu phải chuyên tâm vào bài vở chứ đừng vì việc đi làm thuê mà phân tâm, thể xác và tinh thần đều không chịu nổi, tốt nhất tìm một trẻ nhỏ làm gia sư cho đơn giản, thời gian vừa ngắn lại không cần hao tâm tốn sức.

Nhưng Lôi Khế Nhĩ biết, hết thảy cũng chỉ là tâm tư của anh cậu .

Y chính là không hy vọng cậu rời đi tầm mắt của y quá xa.

Bọn họ có một bí mật không thể cho ai biết.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.