Edit: Lũy Niên
Lúc hai người quay trở về viện. Thất Tử lúc này mới cười nói: ” Đại thiếu nãi nãi…Lúc nãy vẻ mặt kia của Lưu di nương thật đáng xem. Bao nhiêu năm rồi, bà ta chưa từng chịu thua thiệt như vậy! ”
Thật ra trong lòng y rất khẩn trương, ngay cả tim cũng suýt thì nhảy ra ngoài. Hơn nữa, đây là lần đầu tiên y nói như vậy. Nhưng mà, đời trước y luôn làm tổ trong nhà. Các loại tiểu thuyết, phim truyền hình xem cũng không ít, cộng thêm khi ở Ninh gia được hun đúc rèn luyện mấy ngày. Tuy rằng, mặt mũi của Lý thị y không muốn nhìn nhưng cũng phải nhìn. Nên có thể bắt chước vẻ bề ngoài của bà ta. Chỉ là y cảm thấy, đường đường là một nam nhân, làm những chuyện như vậy có điểm kỳ cục. Haizzz, ai nói do danh phận của y bây giờ quá đặc thù chứ? Lúc này nghe Thất Tử nói như vậy, y có hơi ngại ngùng sau đó có chút hoảng: ” Ta vừa nãy không gây chuyện cho Đại thiếu gia chứ? ”
Thất Tử vội vàng lắc đầu: ” Đương nhiên là không có. Người làm rất tốt. Vốn là Đại thiếu gia sai tiểu nhân đi theo người, chỉ là vì sợ ngài sẽ bị thua thiệt. Không nghĩ đến, người có dọa sợ mấy nô tài ở phòng bếp. Người không biết đâu, mấy người ở phòng bếp kia đều là kẻ thích nịnh bợ. Đại thiếu gia không được cưng chiều như Nhị thiếu và Tam thiếu, cho nên dù là đích trưởng tử. Cho nên với Đại thiếu gia không coi ra gì, chỉ biết nịnh nọt mấy người bên kia. Vừa rồi, những lời người nói cũng không phải để cho Lưu di nương nghe, nó có thể ra oai phủ đầu đối với những kẻ ở phòng bếp. Tuy rằng, chúng ta rất nhanh có thể mở phòng bếp nhỏ ở viện. Nhưng nguyên liệu vẫn là do bọn họ đi mua rồi đưa đến. Không thể cho mấy kẻ đó cứ như vậy mãi, phải cho họ biết ai mới là chủ tử! ”
Ninh Hiểu Phong thở dài, hơn nữa y có chút buồn. Xem ra, muốn sống ở Thẩm gia cũng không dễ dàng gì. Y ban đầu nghĩ nếu Đại thiếu gia không thể sống được. Vậy tự cầm lấy khoản tiền trợ cấp đi lập nghiệp. Lúc đó y thật sự ngây thơ. Thẩm gia có những người như vậy, sao có thể dễ dàng đối phó như thế? Sợ rằng, sức khỏe của Thẩm Thịnh Khuynh không chống được nữa, vậy một chút trái ngọt y cũng không lấy được.
Quay trở về phòng, Thẩm Thịnh Khuynh vẫn đang nằm trên giường. Ninh Hiểu Phong vội vàng chạy đến: ” Ngươi thấy sao rồi? ”
Thẩm Thịnh Khuynh nghiêng đầu cười: ” Ta không có chuyện gì. Chỉ là đi lâu. Có một thời gian không đi lại, nên khí lực không đủ. ”
Ninh Hiểu Phong thở dài: ” Là do ngươi ít vận động. Vận động tốt thân thể mới tốt lên được! ”
” Vận động? Ý em là hoạt động gân cốt? Là một từ rất hay. ” Thẩm Thịnh Khuynh thưởng thức từ mà y mới nói ra, trong lòng lại càng vui mừng, Nam thê hắn mới cưới về thật đúng có thể đem đến cho hắn rất nhiều chuyện khiến hắn ngạc nhiên đến vui mừng.
Y chưa kịp mắng mình nói bậy bạ, đã bị năng lực học tập kinh người của Thẩm Thịnh Khuynh chọc cười: ” Đúng không? Ta cũng thấy như vậy! Ngày còn bé, có một lần ta lén trốn ra ngoài. Chạy đến cửa tiệm chuyên về rèn sắt. Những cục sắt dùng để rèn đấy, nếu đem đi vận động thân thể cũng rất tốt. Nếu vận động bằng những thứ này, có thể trở lên cường tráng hơn. Nếu như ngươi không vận động nhiều, xương cốt sao có thể rắn chắc chứ? ” Cho nên kỹ năng nói nhảm cũng có thể vận động, rèn luyện mà ra!
” Ta mới vừa nghe Mộc Tùng nói, em ở phòng bếp rất oai phong? ” Không có xoắn xuýt điều gì, hắn trực tiếp hỏi. Thẩm Thịnh Khuynh quan tâm chính là Ninh Hiểu Phong ở phòng bếp nói gì với Lưu thị. ”
Ninh Hiểu Phong thở dài: ” Oai phong cũng chỉ là giả bộ. Ta khi ở Ninh gia, bộ dạng của phu nhân cũng không phải chưa từng thấy qua. Lúc ấy, trong lòng ta cực kỳ lo lắng, sợ mình nói sai điều gì đấy. Nhưng khi nghĩ đến bà ta hại ngươi như vậy, còn hại…mẫu thân buồn vui không yên lòng. Ta không nhịn được. Chỉ là không biết điều này có thể lấy làm cái cớ giúp bà ta trả thù chúng ta hay không. Vậy nên, trong lòng ta vẫn không yên. ”
Thẩm Thịnh Khuynh nào có thể không biết câu từ đứt gãy của y muốn nói cái gì. Đường đường là một nam nhân lại chỉ có thể ủy khuất đi làm thê cho nam nhân khác. Vĩnh viễn mất đi tư cách làm một người cha, làm một người phu quân. Hận ý của y so với mình chắc chắn còn sâu hơn: ” Vậy nói cho ta nghe những chuyện em cũng ba ta nói. Ta hiểu rõ mới có thể tìm cách phòng bị. Cũng có thể chuẩn bị trước! ”
Mặc dù, lời y nói với Lưu thị khiến y có hơi xấu hổ. Nhưng nếu Thẩm Thịnh Khuynh đã hỏi, y cũng không thể không nói. Thật ra Lưu thị có tìm y trả thù, Thẩm Thịnh Khuynh phải biết nguyên nhân và sự việc diễn ra có thể giúp y. Vì vậy y dùng vẻ mặt hết sức vặn vẹo đem những chuyện xảy ra thuật lại một lần.
Thẩm Thịnh Khuynh vừa nghe y kể lại vừa cười, hắn có thể đoán được vẻ mặt lúc đó của Lưu thị như thế nào. Trong lòng y tuy rằng vui vẻ, nhưng hắn biết với tính cách của Lưu thị sẽ không để mình thua thiệt bởi người khác. Không biết bà ta sẽ tìm Ninh Hiểu Phong gây phiền phức gì? Nhưng mà chỉ cần y không rời khỏi hắn, Lưu thị cũng không thể làm gì y: ” Em nói không có sai, làm rất đúng. Em yên tâm, từ nay về sau có chuyện gì đều có ta ở đây. Em cũng mệt rồi, mau đi nghỉ một lát. Ta sai người giúp em chuẩn bị nước nóng. Em lát nữa ngâm nước nóng có thể thoải mái hơn.
Tốc độ nấu canh rau cải của nhà bên rất nhanh. Chỉ nửa giờ sau đã đưa đến. Đồng thời còn có mấy món xào, một chén mì thịt cùng một đĩa bánh bao hấp.
Món ăn mặn khá ít, hơn nữa phần mì chưng thịt kia hẳn là cho Ninh Hiểu Phong, Chờ hạ nhân rời đi hết, Thẩm Thịnh Khuynh mới cười lắc đầu: ” Vẫn là ta mượn hào quang của em! Viện tử này của ta ngoại trừ lễ tết sẽ không đưa đến một bát canh thịt như vậy. ”
Ninh Hiểu Phong múc cho hắn một chén canh rau cải với thịt gà nấu cùng nước gạo: ” Đây là ta sai đầu bếp làm, bên trong có thịt gà. Dùng nước gạo để nấy. Có thể ăn thay cháo, ăn cùng với bánh bao hấp cũng rất ngon. ”
Thẩm Thịnh Khuynh nhận lấy chén canh từ tay y, ngửi một cái: ” Quả thực rất thơm. Nhưng mà màu sắc rất xanh. Bên trong thả nhiều rau cải? ”
Ninh Hiểu Phong gật đầu: ” Cụ thể thì ta cũng không biết! Nhưng ta nói với bọn họ dùng rau cải nấu nát sau đó mới dùng. Ngươi trước kia ăn quá ít. Nên gà, vịt, trứng và những nguyên liệu có tinh bột đều dùng. Như vậy thân thể ngươi mới có thể tốt lên được. Trước dáng vẻ của ngươi cũng được, nhưng sau này phải ăn đồ ngon với có thể tốt lên. Ta cũng chỉ có thể dựa vào ngươi.”
Thẩm Thịnh Khuynh nếm thử một miếng canh, hương vị thơm ngon nhưng hơi mặn, không khó ăn ngược lại khiến người ta thèm anh. Chẳng qua hơn loãng, nấu sền sệt mới ngon hơn. Nhưng mà, chuyện này hắn sẽ giao phó hạ nhân. Đối với Ninh Hiểu Phong, chỉ có tán dương: ” Không nghĩ đến em đối với ẩm thực rất hiểu biết! ”
Ninh Hiểu Phong cũng múc cho mình một chén canh: ” Ta làm gì có hiểu biết như vậy. Đây là ta nhìn người bên ngoài làm mà nhớ kỹ. Ta còn để hôm làm cơm gà. Lấy gạo nhét vào bên trong gà. Lúc gà hầm xong, cơm cũng có thể chín. Ngươi phải ăn cơm mùi vị rất ngon, hơn nữa chất của gà cũng thấm bên trong. Mặc dù nhìn có chút thanh đạm, nhưng hương vị rất thơm.
Thẩm Thịnh Khuynh hết sức tò mò hỏi: ” Người Ninh gia thức ăn cũng xoi mói như vậy? ”
Ninh Hiểu Phong sờ mũi một cái: ” Cũng không phải tất cả mọi người đều xoi mói như vậy. Chỉ một món như vậy đã đủ khiến phòng bếp chuẩn bị mệt như vậy. Những món khác sẽ như thế nào chứ? ” Nhưng công thức nấy ăn này đều thì trong trò chơi trước đây. Công hiệu của nó trong trò chơi là khôi phục năm trăm máu một giây. Hắn là bồi bổ khí huyết. Ít nhất khẳng định tốt cho tiêu hóa. Thẩm Thịnh Khuynh trước đấy ăn đạm như vậy. Món này đối với dạ dày của hắn là thích hợp nhất.
” Canh này rất ngon, đúng là so với mấy thang thuốc bổ ta uống hàng ngày thì ngon hơn rất nhiều. Trước đây, cháo gà súp gà cũng đã uống không ít. Mùi vị vô cùng nhạt. Khác hẳn với bát canh này. Mùi vị thơm ngon còn có mùi gạo, vị của thịt. Ăn rất ngon lại thanh đạm. ”
” Ngươi thích là được. Chờ phòng bếp nhỏ mở ra. Ta tự mình làm cho ngươi ăn, bên trong sách có rất nhiều món ăn ngon. À, Ta có thể đến sương phòng điều hương hay không? ”
Thẩm Thịnh Khuynh gật đầu: ” Tất nhiên là được. Nhưng em không cảm thấy mệt mỏi hay sao? Điều hương cũng không gấp, ngày mai em làm cũng được. ”
Ninh Hiểu Phong lắc đầu: ” Không mệt! Hơn nữa, điều hương có rất nhiều bước. Hôm nay, ta chỉ có thể đơn giản xử lý một số bước trước. Hmmm…Ta muốn một căn phòng để điều chế hương có được không? Lúc ta điều chế hương không muốn bị ai quấy rầy. Quá trình điều hương cần tập trung. ”
” Nơi này là nhà của em, em là chủ nhân của mới này! Cho nên chuyện em muốn chỉ cần phân phó cho hạ nhân là được. Chỉ cần chuyện em làm không phạm pháp, ta đều sẽ ủng hộ em! Phòng ta lát nữa có Bạch Thuật hầu hạ. Em chế hương cần dụng cụ gì cũng có thể nói cho Bạch Thuật. Ngoài ra, ta sẽ nói Bạch Thuật chuẩn bị khóa. Em có thể khóa cửa lại khi điều hương, như vậy sẽ không lo lắng có người đến gây sự. Chuyện em biết điều hướng, trước khi bắt đầu buôn bán vẫn phải giữ bí mật thật tốt. Đề phòng bọn họ sau này nổi lên ý nghĩ trộm hương, chúng ta cần phải chuẩn bị mọi chuyện trước. ”
Ninh Hiểu Phong vốn nghĩ chuyện y thông qua hệ thống phương pháp trong tay để điều hương. Nhưng còn bởi vì sự tồn tại của không gian và hệ thống. Cho nên lúc y điều hương không muốn bị người khác nhìn thấy. Y hoàn toàn không nghĩ nhiều được nhiều thứ như hắn. Nhưng Thẩm Thịnh Khuynh vừa nói, y cũng cảm thấy sẽ có chuyện như vậy xảy ra: ” Còn nữa…Sau này khi ta chế được hương phấn ta muốn bán chung với hương có được không? ”
Thẩm Thịnh Khuynh lắc đầu một cái: ” Chuyện này chắc không được! Nếu em điều chế được hương phấn, bán cho những người kia sẽ khiến người ta chú ý. Nếu cửa hàng nhỏ lại có thứ hương giá trị cao như vậy sẽ khiến người khác nhung nhớ. Thậm chí có họa tìm đến. Bản thân Thẩm gia cũng chính là thương nhân chuyên buôn bán hương liệu lớn nhất nam quận. Nếu Khánh Văn đường mở bán hương phấn cũng chính là độc nhất, như vậy sẽ ít phiền phức hơn. Nhưng ta sẽ không để giá trị hương phấn của em thu vào sung hết vào quỹ. Đến lúc đó ngân lượng có được, chúng ta tự mình cầm. ”
Chỉ cần có ngân lượng trong tay, những thứ khác đều dễ nói chuyện. Ninh Hiểu Phong không hiểu mấy chuyện kinh doanh như vậy, lại càng không hiểu quy củ của thời đại này. Y cũng chỉ có thể dựa vào Thẩm Thịnh Khuynh: ” Vậy ta nghe theo người. Lúc điều hương ta sửa một số bước. Dù sao cuốn sách này ta không chắc chắn là độc nhất. ” . Truyện mới cập nhật
Đối với những điều Ninh Hiều Phong nghĩ đến, Thẩm Thịnh Khuynh hết sức hài lòng. Nhưng trong lòng hắn càng muốn khám phá nhưng bí mật của nam thê mới thành hôn này của hắn: ” Trong thư phòng ở ta có gì em cũng có thể tùy ý sử dụng. Dù sao thời gian, ta ở thư phòng cũng không nhiều. ”
Ninh Hiểu Phong híp mắt cười: ” Được! Cảm ơn ngươi! Ta chưa từng nghĩ Thẩm gia có nhiều chuyện tốt chờ ta đến như vậy! ”
Thẩm Thịnh Khuynh vỗ mu bàn tay của Ninh Hiểu Phong: ” Ta cũng không nghĩ đến có thể lấy được một người thê tử tốt như em! Không chỉ có thể cùng em sống cùng nhau, còn có thể cùng em làm đại sự! ” Có lẽ sau này sẽ còn rất nhiều điều khiến bản thân mình ngạc nhiên, nhưng hắn không vội. Hắn có đủ kiên nhẫn chờ Ninh Hiểu Phong tín nhiệm mình, tin tưởng và yêu hắn. Ý thức được mình khát khao với tình cảm của y. Thẩm Đại thiếu gia cười, cảm giác này cũng rất tốt.
” Hy vọng chúng ta có thể kiếm được thật nhiều tiền! Đến, lấy canh thay rượu. hy vọng chúng ta tâm tưởng sự thành! ” Vừa nói, Ninh Hiểu Phong bê chén canh lên nhìn Thẩm Thịnh Khuynh. Mặc dù chén canh vẫn còn nóng, nhưng y thấy lòng mình còn nóng hơn!
Thẩm Thịnh Khuynh cũng cầm chén lên. đụng một cái vào chén của Ninh Hiểu Phong: “Tâm tưởng sự thành!”