Điểu Đông

Chương 31



Hành phủ của An Bình vương gia tại Biện Kinh cũng trồng rất nhiều cây tử quỳnh.

Vô Xá đi ra ngoài tìm đám người Lỗ Thanh, Diểu Đông liền một mình đứng dưới tàng cây, nhìn bầu trời ngẩn người.

Gần đây giống như luôn đang nằm mộng vậy.

Những nhánh cây tử quỳnh đan xen cắt bầu trời thành từng mảnh nhỏ, tia nắng ánh vàng xuyên qua tán lá cây chiếu xuống, dừng trên người truyền đến cảm giác ấm áp.

Hình như là một giấc mộng đẹp , chỉ tiếc, lúc tỉnh lại không thể nhớ ra giấc mộng gì khiến mình mỉm cười.

Diểu Đông nheo mắt, nhìn bầu trời bên khóe môi nhẹ nhàng nở nụ cười .

Có lẽ đã sắp già rồi , y nghĩ, ngay cả trí nhớ cũng bắt đầu trở nên rỉ sét.

Xa xa truyền đến tiếng cười của đoàn người An Bình vương gia, khi Diểu Đông nghe được tiếng bọn họ, liền phát hiện tiếng của bọn họ đã ở rất gần mình.

Đứng dưới tàng cây tự hỏi trong ba giây, Diểu Đông xoay người, dọc theo con đường nhỏ tiến sâu vào trong hoa viên.

Có lẽ là chưa tới mùa hoa nở, ngoài rừng hoa tử quỳnh kia thì con người cũng trở nên thưa thớt.

Dọc theo con đường nhỏ , Diểu Đông đi đến bên ao sen , nhìn hồ nước bởi vì những đóa sen chưa nở mà trở nên hoang vắng , liền nghĩ những người kia chắc sẽ không đi đến đây đâu.

Trong ao có một cái lương đình nhỏ, Diểu Đông vừa muốn đi qua nghỉ ngơi, lại phát hiện trên mặt nước nổi lên mái tóc đen.

Y giật mình , sau đó phát hiện có người chìm trong nước.

Diểu Đông lập tức nhảy xuống ao sen , cố hết sức mang người đang chìm lên bờ.

Đó là một nam tử trẻ tuổi, từ diện mạo da trắng nõn nà cũng như trang phục được may khéo léo, hẳn là thiếu gia được An Bình vương gia mời tham gia tiệc mỹ nhân.

Không kịp nghĩ nhiều vì sao hắn lại chìm xuống nước, Diểu Đông quỳ một gối xuống, dựng nam tử lên, đặt bụng hắn lên trên đầu gối của mình, sau đó mở miệng của hắn, móc cổ họng, lại nhẹ nhàng vỗ vào lưng hắn.

Nhìn thấy nam tử kia phun ra ngụm nước, Diểu Đông vội vàng đặt hắn xuống, để người nọ nằm thẳng trên mặt đất.

Diểu Đông chạm vào mạch đập và hô hấp của hắn.

Hô hấp đã dừng, mạch đập mặc dù còn, nhưng lại rất mỏng manh.

Diểu Đông nâng cằm người nọ lên, mở miệng của hắn, xiết chặt mũi lại , hít thật sâu một hơi, rồi cúi đầu, đưa không khí từ miệng mình truyền qua miệng người nọ.

Ngực nam tử dần dần phập phồng, Diểu Đông nhẹ nhàng thở ra, cúi đầu tiếp tục độ khí cho hắn.

“Ai nha! Các ngươi– các ngươi đang làm gì vậy!?”

Khi Diểu Đông làm người nọ thở được, bỗng nhiên nghe thấy tiếng kinh hô cùng tiếng hét chói tai của nữ tử, y quay đầu, thấy đoàn người An Bình vương gia đứng cách đó không xa, sắc mặt khác nhau nhìn mình.

Diểu Đông nói với bọn họ : “Mau gọi đại phu đến!”

Những người đó tựa hồ không có phản ứng, ngơ ngác bất động, Diểu Đông có chút lo lắng, gọi to một câu: “Có người chết đuối, mau gọi đại phu đến!” Lúc này mới có một gia đinh chạy đi kêu đại phu, y nhẹ nhàng thở ra, dùng ống tay áo lau nước bẩn vừa rồi mới phun ra bên miệng nam nhân kia, thở dài cúi đầu.

An Bình vương gia yên lặng nhìn khuôn mặt bị dính nước bẩn của Diểu Đông , trên mặt hiện lên một tia thần sắc phức tạp. Hắn đứng lẳng lặng trong chốc lát, sau đó đẩy Nguyệt Cơ tựa hồ đang ghê tởm nép sát bên người mình ra , thu hồi cây quạt đi đến bên Diểu Đông.

“Cần giúp gì không ?” Hắn hỏi.

Diểu Đông ngẩng đầu liếc nhìn hắn một cái, rồi nhìn ngực nam tử, nói: “Dùng lòng bàn tay chặn nơi này, lòng bàn tay tay kia cũng giống như vậy đặt ở trên, cánh tay duỗi thẳng , xuống hai đến ba tấc.”

An Bình vương gia nhìn chằm chằm vẻ mặt tùy ý sai khiến mình của Diểu Đông một lát, sau đó khóe môi hơi hơi câu lên. Hắn không đế ý tới gia đinh phía sau lo sợ không yên nói “Vương gia hãy để cho tiểu nhân làm đi!”, cuốn tay áo từng bước làm theo.

Diểu Đông phối hợp với An Bình vương gia ấn đè với tần suất liên tục để độ khí cho nam tử kia, đợi đến khi đại phu đến, nam tử kia đã có chút ý thức, hô hấp cùng mạch đập cũng dần dần hồi phục.

“Vị công từ này không có gì trở ngại rồi, lát nữa sẽ tỉnh lại . Lão phu kê phương thuốc, các người sắc cho hắn uống, trừ khử hàn khí là được.”

Tiễn bước lão đại phu, lại sai người khiêng nam tử suýt chết đuối vào phòng, ao sen chỉ còn lại Diểu Đông cùng đoàn người đi theo An Bình vương gia.

Nguyệt Cơ giỏi giả bộ ngoan ngoãn đã sớm quấn lấy chỗ ngồi của vương gia tuôn ra đầy lời ngon tiếng ngọt, Diểu Đông đứng ở nơi cách xa bọn họ, cúi mắt tránh đi những ánh nhìn kì quái.

Trên mặt nước thổi qua một trận gió lạnh, quần áo ướt đẫm trên người khiến Diểu Đông nhịn không được rùng mình một cái, An Bình vương gia vẫn nhìn hắn thấy vậy liền cởi áo ngoài phủ lên, miệng trêu đùa nói: “Mỹ nhân cứu anh hùng cũng là giai thoại , bổn vương thật hi vọng mình là nam tử chết đuối kia. . .” Nhìn ánh mắt trốn tránh cùng bước chân thối lui , An Bình cười to, nói, “Được rồi, mỹ nhân vẫn nên đi tắm rửa thay trang phục sạch sẽ đi, nếu bị nhhiễm phong hàn bổn vương sẽ đau lòng. . .”

Diểu Đông gật gật đầu, cúi đầu tạ ơn sau đó theo gia đinh trở về. Đi qua đám công tử tiểu thư quần áo gọn ngàng thì nghe thấy có người nhỏ giọng nói: “Thật bẩn”, Diểu Đông dừng một chút, giương mắt nhìn một thiếu gia đứng gần nhóm mỹ nhân bịt mũi vẻ mặt chán ghét, y mím môi, cẩn thận lùi qua một khoảng rồi tiếp tục đuổi theo tên gia đinh.

Lúc Vô Xá trở về, Diểu Đông đã tắm xong, đang ngồi trên ghế dựa lau tóc.

“Vì sao phải cứu người kia?” Vô Xá vừa vào cửa liền hỏi, mặt sa sẩm, tựa hồ tâm tình không được tốt.

Diểu Đông kì quái liếc hắn một cái, nói: “Vừa vặn đụng phải , cho nên liền cứu.”

“Nghe nói ngươi còn. . . Hôn môi hắn?” Vô Xá xiết chặt nắm tay, ánh mắt âm trầm, dục vọng giết người. Diểu Đông không chú ý, y dựa vào ghế, từng chút từng chút lau khô tóc.

“Không phải hôn môi mà là độ khí.” Sắc mặt Diểu Đông mệt mỏi, không tập trung trả lời, “Người kia không còn hô hấp, nếu không độ khí cho hắn, hắn sẽ chết. . .”

“Vậy để hắn chết luôn đi!” Vô Xá cả giận nói.

“. . . Ngươi thật là kì quái, làm sao để ý mấy thứ này vậy. . .” Diểu Đông chôn mặt trong vải nhung rộng lớn, âm thanh ủ rũ nghe qua có chút lười biếng, “Ta cùng hắn đều là nam a, không cần để ý nhiều như vậy đâu. . .”

“. . .”

Vô Xá nhìn bộ dạng thờ ơ của Diểu Đông , tức giận tích tụ bỗng nhiên không tìm thấy chỗ phát tiết, hắn trầm mặc một hồi lâu, sau đó mở miệng hỏi: “Là nam nhân, nên không cần để ý sao?”

“Cũng không phải,” Diểu Đông buông vải nhung, lấy tay vuốt vuốt mái tóc đã gần khô, nói, “Chính là nếu là nữ tử, lúc cứu người, phải lo lắng có hủy đi danh dự của người ta hay không, nhưng mà là nam tử thì không cần kiêng kị lắm. . .” Y nhắm mắt lại, vẻ mặt mệt mỏi nói, “Vô Xá, ta có chút mệt, lần sau nói tiếp vậy. . .”

Vô Xá trầm mặc không nói chuyện, Diểu Đông cũng không để ý, rất nhanh liền dựa trên ghế ngủ.

Vô Xá nhìn dung nhan khi ngủ của hắn một lúc lâu, cuối cùng ngồi xuống bên người hắn, đưa tay nhẹ nhàng vỗ về gương mặt đang say ngủ của người nọ, lẩm bẩm nói: “Đến khi nào thì người mới có thể hiểu đây. . .”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.