Chốc lát sau, một thằng nhỏ cao gầy bước vào cửa, kêu, “Mẹ ơi, đã có cơm chưa?”
“Mi là quỷ chết đói đầu thai đấy à? Ba mi đương ra ngoài mua đồ ăn, hôm nay nhà mình có khách. Mi đi làm bài tập trước đi.” Diệp Thu Lan nói xong cũng đứng dậy đi xuống bếp, còn phải rửa bát đũa nữa.
“Ai thế mẹ?” Thẳng nhỏ xem ra không định đi làm bài tập, ở ngoài hiên lục lọi chỗ này chỗ kia, chắc là đói lắm muốn kiếm gì ăn đây mà.
“Em họ mi, Diệp Trình, mẹ từng kể với mi rồi đấy.” Diệp Thu Lan vừa nói xong thì nghe bên ngoài vang lên một trận tiếng vang. “Đàm Tiểu Tùng, mi ở bên ngoài lục lọi cái gì đấy hả, không làm bài tập thì dẫn các em ra ngoài chơi đi.”
“Vâng.” Thằng nhỏ quen thuộc lấy hũ đựng tiền ra, vơ một ít tiền lẻ, cũng không thèm đếm, “Bình Bình, anh dẫn mi đi mua đồ ăn.” Vừa nói xong, Diệp Bình lập tức thí điên thí điên chạy theo.
“Êu Diệp Trình, còn thất thần ở đó làm gì, mau đi thôi.” Đàm Tiểu Tùng đi được vài bước thấy Diệp Trình không đuổi theo, liền quay đầu lại gọi nó. Diệp Trình nhìn nhìn Thái Kim Chi, thấy bà phất tay mới chạy ra cửa.
Đàm Tiểu Tùng này đang đúng độ tuổi ham chơi, nó đầu tiên là dẫn Diệp Trình, Diệp Bình đến tiệm tạp hóa nhỏ mua chút đồ ăn vặt cùng mấy hộp pháo diêm, sau đó kéo cả bọn ra bờ sông sau nhà chơi. Con sông này nước hãy còn trong, thế nên có rất nhiều người ra ven bờ giặt quần áo, đám nhóc con ra đây đốt pháo mà đầu những người đó cũng không nâng lấy một chút, xem ra đã sớm nhìn mãi thành quen.
Nhỏ Diệp Bình gan cũng to, cầm hộp pháo diêm châm một cây ném một cây, sau lại đến chân gà cũng ném, Đàm Tiểu Tùng không sợ bẩn, lại nhặt lên gặm. Thằng nhóc Đàm Tiểu Tùng này trời sinh thích trẻ con, Diệp Trình chơi với nó một lát liền thân, học theo Diệp Bình gọi ‘anh, anh’ đến vô cùng thân thiết.
“Tiểu Tùng, dẫn các em về ăn cơm đi.” Diệp Thu Lan vừa gọi một tiếng, Đàm Tiểu Tùng đã chạy như bay, làm gì còn quan tâm đến em iếc gì nữa.
Chờ Diệp Trình và Diệp Bình về đến nơi, bát đũa đã dọn xong, Đàm Tiểu Tùng nhận bát cơm ba nó xới cho, không cần thức ăn đã ăn liền mấy ngụm, đợi Thái Kim Chi và Diệp Trình đều ngồi cả xuống bàn rồi, nó mới buông đũa xuống.
Diệp Thu Lan sống ở trấn trên, thức ăn so với thôn của Diệp Trình thì đầy đặn hơn, có thịt, còn có cả tôm cá. Thái Kim Chi khách khí, không dám ăn nhiều, Diệp Thu Lan cùng chồng cũng tương đối nhã nhặn, chỉ có ba đứa nhỏ là ăn đến không biết trời đất gì.
Chờ cơm nước xong xuôi, Đàm Tiểu Tùng xách cặp đi học, Diệp Thu Lan để cho Diệp Trình ngồi chơi với em gái, còn mình và Thái Kim Chi thì ra trước nhà ngồi nói chuyện, thuận tiện trông hàng luôn. Diệp Trình giờ đã khá thân với Diệp Bình, hai đứa nhỏ lại ra bờ sông thả pháo diêm một lát, sau đó Diệp Bình chạy đi chơi với một đứa nhỏ hàng xóm, Diệp Trình liền giục bà ngoại đi về.
“Ui trời cái thằng nhỏ này, khó lắm mới sang nhà cô được một chuyến, phải ở chơi vài ngày chứ. Với cả mi về nhà cũng chỉ có một mình thì về làm gì? Thôi đừng về nữa, ở nhà cô đến qua Tết đi.” Diệp Thu Lan nói sao cũng không đồng ý cho Diệp Trình về.
“Đúng đấy, Diệp Trình, mi ở lại nhà cô đến qua Tết đi, bà ngoại về trước, mấy ngày nữa lại quay lại đây đón mi.” Thái Kim Chi cũng khuyên nhủ.
“Không được, còn Lục Minh Viễn nữa mà.” Ở trong mắt Diệp Trình, nhà nó cũng không phải chỉ có một mình nó.
“Lục Minh Viễn là ai?” Diệp Thu Lan hỏi.
“Tiền Hưng Lương có dẫn một đứa nhỏ từ thành phố về, nói là bị lạc cha mẹ, Tết nhất thằng nhỏ không có chỗ đi nên dẫn về đây, hiện đang ở cùng với Diệp Trình.”
“Không phải còn bà ngoại mi à, cả bác Tiền nữa mà. Diệp Trình ngoan, ở lại nhà cô ăn Tết đi nha….”
Hai người khuyên nhủ mãi cuối cùng Diệp Trình vẫn không đồng ý ở lại, Diệp Thu Lan đành đóng gói thật nhiều đậu cuốn linh tinh để bà cháu Diệp Trình mang về, đều chẳng phải thứ đồ đắt giá gì, ăn không hết thì chia cho người trong thôn cũng được.
Trước khi về, Diệp Trình chạy sang tiệm tạp hóa đối diện mua hai hộp pháo diêm, tính đem về cho Lục Minh Viễn chơi.
Chờ hai bà cháu lên xe chạy về được đến thị trấn, sắc trời đã mờ tối, vừa hay có một chiếc máy kéo chạy về hướng thôn bọn họ, Thái Kim Chi và Diệp Trình đi đường cả ngày đều đã mệt mỏi, cũng không định tiết kiệm chút tiền này, liền ngồi xe trở về thôn.
Về đến thôn thì trời cũng tối đen, Thái Kim Chi chưa về đến viện nhà Diệp Trình đã vội vàng chạy sang nhà Tiền Thủ Vạn. Hiện giờ tiền của Diệp Trình đều để ở chỗ bà, vốn bà định đợi lên nhà cô Diệp Trình xong còn thừa bao nhiều thì tính tiếp, nhưng giờ Diệp Thu Lan không nhận, nên Diệp Trình vẫn còn tổng cộng năm ngàn tám trăm đồng, họ phải nhân lúc ngân hàng chưa nghỉ mau mau đi gửi tiền, chứ không để nhiều tiền mặt trong nhà như vậy thì không thể yên tâm được.
Diệp Trình vui vẻ chạy vào trong viện, đang muốn khoe với Lục Minh Viễn chỗ pháo diêm mình mua về, kết quả đi vào lại không thấy Lục Minh Viễn đâu. Nó tưởng Lục Minh Viễn sang nhà Tiền Hưng Lương ăn cơm, nhưng chạy sang đó cũng không tìm thấy người.
Tiểu Hôi thấy Diệp Trình về thì ngược lại rất vui, cứ quẫy đuôi chạy tới chạy lui bên người nó. Diệp Trình liền dẫn theo Tiểu Hôi đi khắp trong thôn ngoài thôn tìm kiếm, nhưng tìm mấy lần vẫn không thấy Lục Minh Viễn đâu.
Sau đó Diệp Trình chạy lên ngọn đồi hôm nay họ đi qua. Lúc nó tới nơi, Lục Minh Viễn đang ngồi nguyên chỗ cũ đào hố, trong tay cầm một khối đá vừa sắc vừa mỏng, trên mặt cỏ đã xuất hiện một cái hố lớn cỡ chậu rửa mặt, cũng không biết định dùng làm gì.
“Sao cậu không về nhà?” Diệp Trình lớn tiếng hỏi.
“Sao bây giờ cậu mới về?” Lục Minh Viễn vứt hòn đá xuống đất, kêu so với nó còn lớn hơn.
“Tui với bà ngoại ngồi xe về.” Không hiểu sao Lục Minh Viễn lại ngồi chờ ở đây nữa?
“À.” Lục Minh Viễn vỗ mông đứng dậy, xem ra là muốn trở về tiểu viện của hai đứa.
“Cậu xem tui mua gì về này?” Diệp Trình lấy lòng dâng hai hộp pháo diêm trong túi lên.
“Pháo diêm!” Lục Minh Viễn kích động hô.
Hai đứa cũng không vội về nữa, ngồi bệt xuống cạnh cái hố Lục Minh Viễn mới đào, đốt cả hai hộp diêm vứt vào hố cho nổ, trước khi về còn hợp lực lấp cái hố lại, cũng không biết xuất phát từ tâm tính gì nữa, dù sao trẻ con có đôi khi hành động rất khó hiểu.
Nhiều năm về sau hai người ngồi nhớ lại, hỏi vì sao khi ấy lại muốn lấp đất đi, cả Diệp Trình và Lục Minh Viễn đều không thể nói rõ được, dù sao cảm thấy nên lấp thì lấp thôi.
Mấy ngày sau đó hai đứa chẳng có chuyện gì làm, quần áo Tiền Hưng Lương mang về đều đã bán xong cả rồi, hai đứa cũng không còn cơ hội theo lên thị trấn nữa. Tiền của Diệp Trình thì bà ngoại đã giúp đi gửi, sổ tiết kiệm đang cất trong ngăn kéo tủ nhà nó, Thái Kim Chi còn khâu cho nó một cái tay nải, nói sau này có gì quan trọng thì cất vào trong bao, đi đến đâu cũng mang theo, nhưng đừng mải chơi mà vứt đi mất.
Trong thôn lúc bây giờ chẳng có gì để giải trí, năm ấy trong thành phố người ta đều đã sắm TV trong nhà, nhưng thôn của Diệp Trình thì chưa có ai mua, vừa đến buổi tối cả thôn đã lặng im như tờ, mọi người đều lên giường ngủ sớm.
Những lúc không có việc gì Diệp Trình lại dắt Lục Minh Viễn lên núi kiếm củi đốt, chủ yếu là quả thông với những nhánh cây nhỏ. Mùa đông năm nay, Thái Kim Chi không còn qua tiểu viện nhà nó nấu cơm nữa, mà sẽ làm đồ ăn luôn trong nhà cậu, sau đó mang sang, thi thoảng vợ bác Tiền, Vương Quế Hoa, cũng mang thức ăn sang cho.
Nhưng không phải bữa nào cũng có, lúc họ không qua, Diệp Trình sẽ tự mình nấu cơm. Trong hố gạo nhà nó vẫn còn gạo, củi lửa cũng đều đầy đủ. Lần trước sang nhà cô còn mang về không ít đậu cuốn, Thái Kim Chi lấy ra một bát tô, chia cho hàng xóm mỗi nhà một ít, nhưng trong nhà Diệp Trình vẫn còn cả một hũ lớn, để ngay đầu phòng. Hai đứa nhỏ lúc không có việc gì cũng sẽ chạy vào bốc hai miếng ăn.
Mợ của Diệp Trình, La Nguyệt Linh, còn mang sang nhà nó non nửa bao khoai lang. Bữa nào không muốn ăn cơm, Diệp Trình sẽ cùng Lục Minh Viễn ngồi trong sân nướng khoai. Tiểu Hôi cũng thích ăn khoai lang, nên mỗi lần chúng đều phải nướng vài củ mới đủ ăn.
Mà bên nhà Tiền Hưng Lương rõ ràng náo nhiệt hơn nhiều so với tiểu viện nhà Diệp Trình. Trải qua việc lần này, mọi người đều cảm thấy Tiền Hưng Lương là một người giỏi giang, ngày nào cũng có người đến làm thân với bác, thậm chí còn có không ít người muốn bác dẫn đứa nhỏ nhà mình vào trong thành ăn xin, giống như La Thành Phúc này vậy.
“Con bác mà bác cũng bỏ được, cho nó ra ngoài ăn xin à?” Tiền Hưng Lương hỏi.
“Có gì mà không bỏ được chứ, trẻ con ấy mà, phải cho ra ngoài trải đời thì mới trưởng thành được.” La Thành Phúc người này chẳng biết được mấy mặt chữ, đến ngồi xe thế nào cũng không biết, nên không ra ngoài làm công được, chỉ có thể ru rú trong thôn. Nhưng hắn hy vọng con mình có thể được ra ngoài.
“Bác không hiểu rồi, tình huống Diệp Trình lúc trước không giống, dẫn theo trẻ con ra ngoài, trách nhiệm của tôi lớn lắm.” Con nhà người ta có bị làm sao, thì Tiền Hưng Lương bác còn mặt mũi nào mà trở về thôn nữa?
“Diệp Trình không phải vẫn hoàn hảo đấy sao, con tôi nghe lời lắm, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
“Thành Phúc, nếu bác muốn cho nó ra ngoài thì bác tự dẫn nó đi đi, tôi không quản được đâu.” Tiền Hưng Lương vẫn kiên quyết từ chối.
“Hưng Lương à, trong thôn chúng ta, không được mấy người biết chữ, bác lại xem như có bản lĩnh, sẽ không hiểu được nỗi khổ của người không biết chữ đâu…. Tôi chẳng cầu gì, chỉ hy vọng con tôi sau này được học hành đàng hoàng, thoát được khỏi cái vận mệnh này thôi, bác giúp tôi lần này đi…..”
Mấy ngày nay không chỉ một hai người tới cầu cạnh bác như vậy, mới đầu bác còn có thể miễn cưỡng từ chối, nhưng càng về sau càng thấy khó mở miệng. Dù sao đều là người trong cùng một thôn, có vài người còn cùng bác cởi truồng lớn lên, lúc này người ta đã ăn nói khép nép cầu cạnh đến thế, bác sao có thể mặc kệ cho được?
Nhưng Tiền Hưng Lương thật sự không muốn rước gánh nặng này vào người, tuy là, nếu đứa nào cũng kiếm được như Diệp Trình thì bác đứng giữa cũng thu được không ít, nhưng tiền này đâu có dễ cầm như vậy.
Cuối cùng không còn cách nào khác, Tiền Hưng Lương đành nói bác sẽ không dẫn theo đứa nào đi nữa, nhưng nếu người lớn trong nhà muốn dẫn con theo, tự mình coi sóc, thì bác không quản. Bác nói như vậy, đến cuối cùng chỉ còn hai gia đình quyết định theo bác lên thành phố. Trong đó một nhà hai vợ chồng đi cùng nhau, còn nhà kia chỉ có cha dẫn con đi thôi, mẹ ở lại trong thôn.
Thời gian trôi qua thật nhanh, đảo mắt đã đến giao thừa. Một ngày này, trong thôn có rất nhiều người mang đồ ăn tới cho bọn Diệp Trình, hạt dưa mứt quả các kiểu đầy ụ, thịt gà thịt vịt cũng không ít, có người còn mang sang mấy quả táo nữa, nhà cậu Diệp Trình với nhà bác Tiền cũng đưa đồ sang, nháy mắt đã đầy một bàn.
Một bàn cơm này Diệp Trình và Lục Minh Viễn ăn đến mùng năm mới hết, đợi hai đứa càn quét xong đồ ăn, bác Tiền đã mua sẵn vé tàu, mùng bảy sẽ đi.
– ———————————————————————
Kể từ đó, Diệp Trình bắt đầu giúp lão Ngô được nhiều việc hơn, không lâu sau, Lục Minh Viễn cũng dần học được. Qua một thời gian, cả khu xung quanh đều truyền tai nhau, nói trong tiệm lão Ngô có hai đứa nhỏ biết sửa giày, còn nhỏ tí mà đã sửa được ra hình ra dạng rồi.