Lưu Trưng chú ý thấy, Nam Cung Vô Nhai vẫn không tỏ thái độ.
Điều này làm cho Lưu Trưng có chút nghi hoặc. Ông ấy đến Thiên Tiêu Phong rốt cuộc có mục đích gì. Thật sự là bị Thượng Quan Minh mê hoặc tin rằng Diệp Lâm Phong cấu kết cùng yêu nhân thì Lưu Trưng không tin.
Lúc trước ở Nam Cung thế gia, Lưu Trưng cùng Nam Cung Vô Nhai có trao đổi không ít. tuy rằng lúc ấy Nam Cung Vô Nhai vẫn không tỏ thái độ chống lại Thượng Quan Minh. Nhưng Lưu Trưng có thể cảm giác được trong lúc nói chuyện với ông có một ít biến hóa, cùng với ngữ khí có thể thấy Nam Cung Vô Nhai rất hiểu biết thái độ làm người của Thượng Quan Minh, ông không có khả năng dễ tin người như thế được.
Huống chi Lưu Trưng từng mơ hồ nghe Nam Cung Nhã đề cập rằng, tứ đại thế gia bên ngoài nói cái gì “Cùng khí liên chi” kỳ thật bên trong có hiềm khích, cho tới nay chỉ cố gắng duy trì bề ngoài tương giao. Bằng không sau khi Nam Cung Nhã cùng Thượng Quan Sách Vân đính hôn cũng sẽ không các chi thứ khác của Nam Cung thế gia nghi kỵ cùng xa lánh.
Lưu Trưng luôn luôn lưu tâm đến người Nam Cung gia, lại phát hiện ngoại trừ Nam Cung Tụng ở ngoài, những người khác phản ứng cũng không quá quan tâm.
Thẳng đến khi Thượng Quan Minh đả bại Diệp Lâm Phong, lại bị những lời của Diệp Lâm Phong kích động tan rã tinh thần, Nam Cung Vô Nhai mới ra mặt, hướng tới Thượng Quan Sách Vân đang lôi léo Thượng Quan Minh nói: “Thượng Quan hiền chất vẫn là mau gọi đệ tử đem cha ngươi xuống núi đi. Hắn hiện giờ như vậy chỉ sợ là bị tức giân công tâm làm thần trí rối loạn, vần là mau tìn thầy thuốc nhìn xem.”
“Đúng… Đúng, Nam Cung thế bá nói đúng.”
Thượng QUan Sách Vân cũng là gấp đến rối loạn tay chân, miệng lung tung đáp ứng vài câu, liền vội vàng gọi đệ tử Thượng Quan gia đến đây hỗ trợ. Đầu tiên là chế trụ Thượng Quan Minh đang có chút thần trí rối loạn, tiếp theo tìn thứ gì đó đem hắn nâng xuống núi.
Lưu Trưng nhìn xem cẩn thận, nhưng lại không ý thức được Diệp Lâm Phong đã tới trước mặt.
“Trưng nha đầu, chuyện nhà người khác có gì đẹp vậy?” Diệp Lâm Phong liếc mắt một cái cũng không thấy Nam Cung Nhã ở bên người Lưu Trưng mà lập tức hướng Lưu Trưng nói: “Chuyện trên Thiên Tiêu Phong đã xong, chúng ta cũng nhanh chóng xuống núi đi.”
Trong lòng Nam Cung Nhã có điểm bắt ổn.
Vừa rồi thấy Diệp Lâm Phong cùng Thượng Quan Minh so đấu, Nam Cung Nhã cảm thấy Diệp Lâm Phong có đầy đủ phong phạm của một đại hiệp, tuy bại do vinh (mặc dù thua nhưng vẫn vinh quang), trong lòng nàng sùng kính vô cùng. Nghhĩ đến nhân vật như vậy là cha của Lưu Trưng, trong lòng Nam Cung Nhã không hiểu còn có chút cao hứng tự hào. Nhưng lúc này gặp Diệp Lâm Phong đi tới trước mặt nàng lại khẩn trương cùng sợ hãi.
Nàng vốn càm thấy nếu Hoa Cô là một ngừoi thân thiết sáng sủa, như vậy Diệp Lâm Phong hẳn cũng là một trưởng bối hòa ái.
Nhưng hiện tại vừa thấy lại giống như…
Căn bản không phải là như vậy.
Diệp Lâm Phong hòa ái là hòa ái với Lưu Trưng, đối với mình… Đúng là hoàn toàn làm như không thấy.
Vẻ tự nhiên khi cùng mọi người trao đổi của Nam Cung Nhã tự nhiên không có, nàng nắm chặt Lưu Trưng cố gắng cười đáp, lắp bắp hô một câu: “Diệp bá bá…”
Lưu Trưng đương nhiên cảm nhận được nàng đang khần trương, tuy rằng không lên tiếng, lại vẫn đang nắm chặt tay nàng.
Diệp Lâm Phong lúc này dường như bây giờ mới thấy Nam Cung Nhã, ôn hòa cười: “Nam Cung Nha đầu? Nhị thúc ngưoi đang ở bên kia chờ, ngươi như thế nào còn không nhanh qua đó cùng hắn xuống núi?”
“Ta…”
“Nàng đi cùng chúng ta.”
Lưu Trưng đột nhiên nói.
“Nga?” Diệp Lâm Phong tựa tiêu phi tiếu, quay đầu nhìn thoáng qua phía Nam Cung Vô Nhai, mới nói: “Trưng nha đầu, đây là đạo lý gì vậy?”
Nam Cung Nhã cũng xoay đầu lại nhìn Lưu Trưng.
Hoa Cô ở bên cạnh cũng cười nhìn nàng.
Thậm chí, Nam Cung Vô Nhai, Nam Cung phu nhân, Nam Cung Phong, Nam Cung Tụng đang đứng ở xa, thậm chí cả Thượng Quan Sách Vân đang định xuống núi, ánh mắt của mọ người đều đang dừng trên người Lưu Trưng.
“Từ nay về chúng ta muốn ở cùng một chỗ.”
Lưu Trưng chính là thản nhiên nói một câu như vậy.
Người bên cạnh hoặc suy đoán, hoặc phẫn nộ, hoặc lo lắng, hoặc ánh mắt hèn mọn, nàng căn bản không có để ở trong lòng. Nàng chính là nhìn về phía Nam Cung Nhã đang ở bên cạnh, sắc mặt của Nam Cung Nhã còn có chút trắng bệch, nhưng sau khi nghe những lời này, nàng lại cố lấy dũng khí, gật đầu nói: “Ân, chúng ta muốn cùng một chỗ.”
Diệp Lâm Phong bỗng nhiê nở nụ cười, từ bên trong nụ cười rất khó phân rõ ông đến tột cùng là vui hay là giận.
“Các ngươi đã suy nghĩ tốt rồi?”
“Ân.”
“Các ngươi đều là nữ tử.”
“Nhưng Lưu Trưng trong lòng ta, mạnh hơn nam tử trong thiên hạ gấp trăm lần.” Nam Cung Nhã nhất thời kích động, không biết lấy đâu tới dũng khí, nhưng lại đem suy nghĩ nhiều lần ở trong lòng thốt ra.
Mọi người đều là ngạc nhiên, ngay cả Diệp Lâm Phong cũng có chút ngoài ý muốn.
Nam Cung Nhã lúc này mới kịp nhận ra chính mình đang nói gì, mặt có chút nóng, yên lặng cúi thấp đầu.
“Chuyện cả đời người, cũng không phải đơn giản như một ngày, một tháng, một năm.” Diệp Lâm Phong cười nói: “Ngươi cũng biết tưogn lại sẽ gặp cái gì? Hoặc là hiện giờ lực lượng ngăn trở các ngưoi càng lớn, các ngươi càng thêm gắn bó không thể tách rời. Nhưng tương lai một ngày kia, có lẽ sẽ thật sự đánh bại ngưoi, khiến ngươi buông tha. Cũng không phải ngươi hiện tại nhìn đến những việc này, người này mà là ngươi căn bản không thể tượng tượng được. Có lẽ chỉ một gốc cây ngọn cỏ ven đường, một tảng đá, ngươi liền thay đổi. Thậm chí căn bản cái gì cũng không có phát sinh, nhưng ngươi ghét, mệt mỏi, hối hận. Ngươi có nghĩ tới hay không?”
Nam Cung Nhã nghe xong những lời này có chút hồ đồ.
Nàng cùng Lưu Trưng, ở tương lai, một ngày nào đó, thật sự sẽ chán nản, mệt mỏi hối hận sao? Có phải hay không chỉ cần nàng nắm chặt liền tuyệt đối sẽ không bị mất đi đâu?
Chính lúc này đây, đang lúc Nam Cung Nhã còn đang không có đưa tay nắm chặt lấy, Lưu Trưng liền nắm chặt tay nàng trước.
“Ân.” Lưu Trưng đối với Diệp Lâm Phong gật đầu: “Có lẽ.”
“Có lẽ?”
Diệp Lâm Phong nhíu mày.
Nam Cung Nhã không biết nói sao, đột nhiên nhớ tới một chuyện cũ. Khi đó nàng ngồi trên xe ngựa, quấn quýt lấy Lưu Trưng hỏi nàng về “Nếu“.
“… Nếu lúc trước trong Thanh Thủy trấn, ngươi ở Kim Ngọc đổ phường thắng được không phải là ta, mà là… Mà là một nữ tử khác, ngươi có thể hay không… Có thể hay không..”
…
“…Nếu,.. Nếu lúc sau ngươi lại gặp được một nữ hài tử xinh đẹp ôn nhu hơn ta, thông minh hiểu chuyện hơn ta, biết cưỡi ngựa, biết võ công, còn có thể… Tóm lại là cái gì cũng biết, ngươi…”
…
Lưu Trưng cũng trả lời hai chữ như vậy “Có lẽ“.
Tình trạng trước mắt thế nhưng cũng tương tự, Nam Cung Nhã nhịn không được bật cười một tiếng. Nụ cười này, nàng là thật sự tiêu tan, cũng suy nghĩ cẩn thận. Đúng vậy, trên thế gian này có hàng ngàn vạn cái “Có lẽ”, nhưng dù sao các nàng lúc này ở cùng một chỗ, cũng khồn phải là bên trong cái “Có lẽ” mà là đang ở trước mắt nhau.
Cái này có tính là..
Thế gian bản vô sự, do người sợ không đâu hay không?
Nam Cung Nhã hiểu được, có lẽ thật sự có ngày “Có lẽ” đó. Nhưng khí đó, các nàng bất luận là ai ở trong đó, đều nhất định sẽ không “ngồi chờ chết“. Hai người bọn họ hiểu nhau, yêu nhau, cond sợ cái gì “Có lẽ” đâu?
“Diệp bá bá.” Nam Cung Nhã rốt cuộc buông ra khúc mắc, hướng Diệp Lâm Phong cười yếu ớt nói: “Đáng tiếc trên đời này chỉ cần chưa phát sinh liền chưa có “Có lẽ“. Ta cùng với Lưu Trưng nếu quyết định muốn cùng một chỗ, liền cái gì cũng không sợ.”
Diệp Lâm Phong nói: “Nếu ta tuyệt đối không cho phép các ngươi cùng một chỗ đâu?”
“Ta đây cũng chỉ có thể chấp nhận.”
Lưu Trưng đáp thật sự mau, bên trong ngữ khí có quyết tuyệt ai cũng có thể nghe ra.
Hoa Cô vốn đang ở một bên xem nào nhiệt, lúc này nghe câu như thế lại nhịn không được: “Diệp Lâm Phong, ngươi không sai biệt lắm tới đây thôi. Ngưoi tính toán xem, nếu tiểu Nhã Nhã đến nhà của chúng ta, chúng ta liền không công có lời thêm một như nhi nhu thuận. Nếu là ngươi dám chia rẽ các nàng, chúng ta có thể một nữ nhân cũng không có!”
Diệp Lâm Phong có chút đau đầu.
Nói thật, hắn không sợ cái khác, chỉ sợ Hoa Cô lãi nhải.
Bất quá nghĩ lại, Hoa Cô nói cũng đúng, Diệp Lâm Phong vốn là người rộng rãi, vừa rồi cố ý nhiễu loạn nhiều như vậy cũng chỉ muốn thử nữ nhi của hắn. Dù sao hắn cũng chưa thấy qua đầu gỗ nữ nhi của hắn kiên trì như vậy, bày ra bộ dáng quyết tuyệt, không làm không thể.
Không đúng, trước kia nàng tựa hồ cũng từng như vậy.
Mới mấy tuổi, liền uy hiếp hắn, nói là về sau muốn giống ngừoi thường, không học võ công.
Diệp Lâm Phong lập tức nghĩ tới, liền lại có chủ ý.
Bất quá chủ ý này, bây giờ còn không thể nói.
“Hảo.” Diệp Lâm Phong gật đầu: “Ta có thể không ngăn trở các ngươi. Bất quá, Nam Cung nha đầu, nhà ngưoi cũng không ngăn trở ngươi sao?”
“Ta cũng sẽ không đáp ứng!” Đột nhiên có người cả giận nói.
Nhưng người này không phải Nam Cung Vô Nhai mà là Thượng Quan Sách Vân, người đang tính toán đưa cha hắn xuống núi.
Lưu Trưng nghe xong lời này, sắc mặt có chút trầm xuống. Nếu nói trên đời này có người chỉ cần gặp sẽ khiến nàng khó chịu, chỉ có thể là Thượng Quan Sách Vân.
Không chỉ nói trước đây hắn cùng Nam Cung Nhã còn có hôn ước, bọn họ còn từng “Bỏ trốn“. Thậm chí sau khi Lưu Trưng ở trong ngôi miếu đổ nát tu luyện, Thượng Quan Sách Vân thế nhưng lại đem Nam Cung Nhã ở bên người nàng “Lừa gạt” đi mất. Tuy rằng Nam Cung Nhã từng đối chuyện này giải thích quá, lại kiên định mà tỏ vẻ về sau tuyệt đối sẽ không phát sinh lại chuyện này. Chính là Lưu Trưng có thể lượng giải Nam Cung Nhã lại không có nghĩa là cũng có thể tha thứ Thượng Quan Sách Vân.
Lưu Trưng tâm tình khó chịu, tiến lên từng bước định nói chuyện.
Nam Cung Nhã thấy thần sắc Lưu Trưng liền đoán được suy nghĩ trong lòng nàng, vội vàng lấy một tay kéo nàng lại. Lưu Trưng kinh nghi (kinh ngạc, nghi hoặc) nhìn Nam Cung Nhã liếc mắt một cái, Nam Cung Nhã thé nhưng ngăn ở trước mặt nàng.
“Nhã muội muội từ nhỏ đã cùng ta có hôn ước. Nếu ta không đồng ý, nàng liền không thể cùng ngươi đi.” Thượng Quan Sách Vân căm giân nói: “Ta cùng với Nhã muội muội không giống các ngươi như vậy.. Tự mình trao nhận. CHúng ta là có văn khế hôn ước, thế gia chứng kiến!”
Nam Cung Nhã ngây ngẩn cả người.
Nguyên bản trong lòng nàng đối với Thượng Quan Sách Vân nhiều ít còn thấy thật có lỗi, đang định cùng hắn hảo hảo nói vài câu, lại không nghĩ rằng Thượng Quan Sách Vân đột nhiên nhắc tới chuyện hôn ước. Nếu nhắc tới chuyện này, tính tình Nam Cung Nhã lại nổi lên.
“Không sai chúng ta có hôn ước. Nhưng ngươi lại quên đã đem ta làm tiền đặt cược rồi thua cho Lưu Trưng? Lúc ấy chính là ngưoi tự tay ký giấy, ta cùng với Lưu Trưng còn có… Còn có Hôn thư đưa quan phủ lưu trữ!”
Sắc mặt của Thượng Quan Sách Vân không được tốt lắm: “Các ngươi đều là nữ nhâ, hôn thư kia sẽ không có giá trị.”
“Như vậy ván bài kia cũng không có giá trị?”
“Nhã muội muội, ngươi thanh tỉnh một chút! Nàng là một nữ tử… Các ngươi… Các ngươi tại sao có thể như vậy đâu!”
Nam Cung Nhã thở dài: “Ta so với ngươi còn thanh tỉnh hơn.”
Nói một câu này xong, Nam Cung Nhã cũng lười để ý Thượng Quan Sách Vân, ngược lại lập tức đi tới phía trước mặt Nam Cung Vô Nhai cùng Nam Cung phu nhân.
“Nhị thúc, nhị thẩm, ta…” Nam Cung Nhã còn chưa nói hết lời, nước mắt liền trào ra trước: “Ta bất hiếu đến cực diểm, nhiều năm công ơn nuôi dưỡng không nghĩ đến đền đáp, lại vì tư lợi…”
Nam Cung phu nhân căng thẳng trong lòng: “Ngươi… ngươi muốn làm gì?”
Nam Cung Vô Nhai ngắt lời Nam Cung phu nhân: “Ngươi để cho nàng nói hết lời.”
Nam Cung Nhã ngầm khẽ cắn môi, đem ngọc bội trên người cởi xuống. Miếng ngọc bội trên người nàng, người của Nam Cung thế gia cơ hồ đều có một cái, đại biểu cho thân phận là người của Nam Cung thế gia.”
Nàng lấy ra ngọc bội, mọi người cơ hồ đều hiểu được ý của nàng.
“Ta nhớ rõ Nhị thúc nói qua, trên thế gian này bất kỳ thứ gì cũng vậy, muốn có được sẽ phải trả một đại giới tương tương ứng.” Nam Cung Nhã chậm nói: “Ta biết, đối với ta mà nói, chẳng những là đại giới mà còn là tội nghiệt, nhưng… Ta vẫn là muốn buông tha Nam Cung Nhã thân phận, rời đi Nam Cung thế gia bởi vì…”
“Ngươi nghĩ rõ ràng?”
Sắc mặt Nam Cung Vô Nhai vô lan, chỉ thản nhiên hỏi một câu.
“Ân.”
“Được rồi.”
Nam Cung Vô Nhai vươn tay ra tiếp nhận ngọc bội của Nam Cung Nhã.
Nam Cung Tụng không nghĩ đến cha hắn cư nhiên khinh địch liền gật đầu như vậy, cả giân nói: “Cha, như thế nào… Tại sao có thể cậy?! Nàng cho dù không lấy Thượng Quan Sách Vân, cũng có thể… Nàng còn có thể gả được tốt hơn!”
“Hão hay không hảo, chỉ có nàng nói mới có ý nghĩa.” Nam Cung Vô Nhai thở dài: “Kỳ thật hôm nay ta lên THiên Tiêu Phong chính là muốn biết lựa chọn của ngươi. Bây giờ nghĩ lại, ngươi thuở nhỏ liền không có cha mẹ, ta cùng phu nhân đối với ngươi tuy có công dưỡng dục chiếu cố, nhưng cũng để ngươi nhận hết ủy khuất. Ngươi ở Nam Cung thế gia cơ hồ chưa tùng có thời diểm nào đặc biệt vui vẻ. Hiện giờ ngươi có dũng khí có thể buông hết thảy, tìm được cuộc sống xho ngươi vui vẻ, ta có tư cách gì ngăn trở đâu?”
“Nhị thúc…”
“Ngươi đã trưởng thành, chuyện của mình phải do chính mình làm chủ.” Nam Cung Vô Nhai lại nhìn thoáng qua Lưu Trưng cùng Diệp Lâm Phong đáng đứng ở xa: “Hy vọng… Nhị thúc không có nhìn lầm người.”
Nam Cung Tụng còn muốn nói cái gì nữa, nhưng Nam Cung Phong đột nhiên kéo hắn lại.
“Từ hôm nay trở đi, Nam Cung Nhã cùng Nam Cung thế gia đoạn tuyệt quan hệ, không còn liên quan. Không được dùng họ Nam Cung, cũng không được lấy thân phận Nam Cung thế gia.”
“Vâng.”
Nam Cung Nhã lớn tiếng ứng lại một câu.
Nam Cung Vô Nhai không cần nhiều lời nữa, chỉ hương phu nhân của hắn cùng các con nói một câu: “Đi thôi.”
Đoàn ngừoi Nam Cung thế gia cứ như vậy xuống núi.
Thượng Quan Sách Vân hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Nam Cung Nhã hướng hắn nói: “HIện tại ta đã không phải người của Nam Cung gia, như vậy hôn ước cũng sẽ không có gia trị. Chúng ta… đều tự bảo trọng.”
Lưu Trưng như thế nào cũng không nghĩ tới, Nam Cung Nhã thế nhưng tính toán làm như vậy, thế nhưng vì nàng mà buông stha cho thân phận thế gia. Nàng trong lòng không đành lòng, lại nhìn thấy biểu tình Nam Cung Nhã kiên quyết, liền đem toàn bộ lo lắng khẩn trương hóa thành một mảnh thượng tiếc.
Nàng đi nhanh vài bước tiến lên, đứng ở bên cạnh người Nam Cung Nhã, kéo tay Nam Cung Nhã.
Tay nàng thật lạnh, khiến Nam Cung Nhã run lên, Nam Cung Nhã lúc này mới kịp phản ứng, áo choàng của Lưu Trưng lúc này đang trên người của mình, trên ngừoi nàng ăn mặc không dày, khẳng định đã sớm bị đông lạnh.
Nam Cung Nhã đau lòng lại ảo não.
Nàng xoay người lại, hai tay cởi áo choàng ôm lấy Lưu Trưng.
Trên ngừoi Lưu Trưng rất lạnh.
Trên người nàng thực ấm.
Nàng nói qua rồi, muốn đem ấm áp của mình cấp một nữa cho Lưu Trưng, cho nên về sau tuyệt đối sẽ không tránh ở phía sau Lưu Trưng, để cho Lưu Trưng một mình đối mặt với gian nguy cùng đau khổ của tương lai.
Có lẽ sức mạnh của nàng còn rất yếu, nhưng…
Trên đời này, ai cũng không ngăn trở được nàng.
CHÍNH VĂN HOÀN