Diệp Quải Đông Nam Chi

Chương 47: Trở về



Kỳ thật chuyện Lưu Trưng hơn phân nửa đêm trèo tường vào khuê phòng Nam Cung Nhã, từ cao đến thấp kỳ thật cũng đều biết, về phần không nên biết đến….

Nam Cung phu nhân đã đè ép xuống dưới, nghiêm lệnh không cho phép lọt vào trong tai của gia chủ Nam Cung Vô Nhai.

Đối với điểm này, Nam Cung Phong cùng Nam Cung Tụng đều hết sức bất mãn. Chiếu theo ý tứ của bọn họ, cho dù việc nửa đêm tư hội đã thành sự thật, ít nhất cũng phải đem tên Diệp Lưu Trưng đánh một trận, nói ra ác ngôn mới có thể bỏ qua.

Nam Cung phu nhân cuối cùng chỉ thản nhiên thở dài.

“Nếu thực có cái gì, bọn hắn làm bạn mấy tháng, sớm đã có rồi. Nhã nhi cũng không phải tiểu hài tử, ta tin tưởng nàng hiểu được chính mình đang làm gì. Các ngươi tự trông nom bản thân mình thôi, đừng đi nhiều chuyện.”

Nam Cung phu nhân nói ra nhẹ nhàng, không thể thuyết phục được Nam Cung Phong cùng Nam Cung Tụng dù chỉ một chút.

Kỳ thật, trong lòng nàng còn có ý tưởng khác không nói ra.

Diệp Lưu Trưng người này, Nam Cung phu nhân sớm có điểm.

Kỳ thật hắn đã có được chân tâm cảu Nam Cung Nhã, nếu thật có tâm lừa gạt, đừng nói là thân mình của Nam Cung Nhã, chỉ sợ bảo Nam Cung Nhã làm cái gì, Nam Cung Nhã sẽ làm cái đó. Thật sự tính ra thì, hắn cũng căn bản không thiết yếu mang theo Nam Cung Nhã trở về Hoài Diệp thành, còn cần thiên tân vạn khổ đạt được thừa nhận của Nam Cung gia. Dù sao Nam Cung Vô Nhai cùng Nam Cung phu nhân cũng không phải cao đường phụ mẫu, nếu Nam Cung Nhã cố ý muốn cho mình làm chủ, bọn họ cũng không trông nom được.

Nghĩ như thế Nam Cung phu nhân thật nghĩ thông suốt.

Nói không chừng chất nữ số khổ tiểu Nhã nhi, thật sự kiếm được một người tri tâm, hiểu ý, đáng tin cậy.

Về phần Thượng Quan Sách Vân, Nam Cung phu nhân ngược lại không có gì ấn tượng. Tuy nói bộ dạng cùng gia thế không sai, nhưng dù sao cũng dựa vào bậc cha chú che chở, không coi là có bản lãnh thật sự. Còn nữa, lúc trước còn làm ra loại gièm pha “bỏ trốn”, lại làm cho ấn tượng trong lòng Nam Cung phu nhân càng giảm.

Còn có mấy người trong gia tộc… khác chi đang nhìn chằm chằm.

Nam Cung Nhã thực sự đến Thượng Quan gia chưa chắc đã là chuyện tốt. Trái lại giống như Diệp Lưu Trưng không có gì, thật ra nói không chừng… Cũng không tệ lắm.

Nam Cung phu nhân ở nơi này không nhừng cân nhắc, phán đoán, nhưng đương sự lại nửa điểm cũng không phát hiện.

Nàng một lòng một dạ, buồn ở trong vườn, đang suy nghĩ mình rốt cuộc có nên cùng nha hoàn học cái gì đó như nữ hồng (may vá), trù nghệ (nấu ăn) vân vân.. Hiện tại học càn kịp sao?

Nam Cung Nhã còn chưa quyết định, đã có người tới tìm nàng.

Rõ ràng không thấy người, lại nghe thấy bên ngoài sân có tiếng cười ầm ĩ, rất là náo nhiệt. Nam Cung Nhã bước vài bước chạy tới cửa, đầu hướng ra bên ngoài hô một tiếng: “Công Nghi Ngưng!”

“Tiểu Nhã Nhã! Nên gọi ta Công Nghi tỷ tỷ!’

Ngoài cửa quả thực lộ ra đầu của Công Nghi Ngưng.

Nam Cung Nhã trực tiếp xem thường Công Nghi Ngưng nói một câu, cười hì hì kéo cánh tay của nàng: “Mau vào! Ta một mình buồn không thể chịu được, lại không thể ra ngoài.. cửa.”

“A? Không thể ra ngoài cửa? Vì sao?” Công Nghi Ngưng có chút khó hiểu.

“Đây…”

Nam Cung Nhã chần chừ một chút, nhưng vẫn đem chuyện Nam Cung Phong khảo nghiệm Lưu Trưng nói ra. Công Nghi Ngưng lắng nghe, lúc sau kinh ngạc thật lâu, chớp mắt mới nói” Xem ra Diệp Lưu Trưng cũng không tệ lắm đâu…”

“Đó là đương nhiên!” Nam Cung Nhã vô cùng tự hào.

“Ai nha, ta đây trở về cũng là muốn nói cho ngươi chuyện của nàng.” Công Nghi ngưng đi mọi nơi nhìn nhìn, liếc nhìn hai cái nha đầu đang đứng coi chừng cửa viện, liền lôi kéo Nam Cung Nhã về trong phòng: “Đi vào nói, ta sắp chết khát. Ngươi là chủ nhà là làm như vậy sao? Để cho ta đứng ở giữa trời…”

Miệng nói khát nước, thật ra cũng chính là để vào trong phòng, Nam Cung Nhã cũng rót trà cho nàng, Công Nghi Ngưng cũng không thèm xem liếc mắt cái chén một cái, ngược lại thay đổi biểu tình cực kỳ nghiêm trọng nói: “Tiểu Nhã Nhã, ta nhưng biết… Lưu Trưng nhà ngươi là ai.”

“A?” Nam Cung Nhã không nghĩ tới Công Nghi Ngưng còn nghĩ tới chuyện này, nhân tiện hỏi: “Người nào a?”

Công Nghi Ngưng giống như biết được một bí mật lớn, giả bộ hỏi trước một câu: “Ngươi đoán trước, Thanh kiếm nàng vẫn mang theo người là thanh kiếm nào?”

Nam Cung Nhã còn tưởng rằng có bí mật gì, nghe đến đó nhịn không được quay người xem thường: “Đương nhiên biết, là Lăng Vân kiếm thôi.”

Lần này đến lượt Công Nghi Ngưng chấn động.

“Cái gì?! Ngươi… Ngươi làm sao biết được?”

Nam Cung Nhã có chút buồn cười: “Đương nhiên là nàng nói cho ta biết.”

“Ngươi…” Công Nghi Ngưng vừa tức vừa buồn cười: “Vậy ngươi còn nói không biết nàng là ai! Nàng mang theo Lăng Vân kiếm, lại họ Diệp, còn có thể là ai! Nhất định là… truyền nhân của Thần kiếm? Hoặc là tính toán tuổi, nghĩ không sai có thể chính là nữ nhi của thần kiếm Diệp Lâm Phong.”

Nam Cung Nhã sửng sốt.

Theo như lời Công Nghi Ngưng nói… Có vẻ như có chút đạo lý.

Nàng đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó. Dường như… Lúc nàng cùng Lưu Trưng đi ngang qua Linh Tà thôn, lão nhân rất lợi hại kia đã nói một câu tương tự.

….

“….Ngươi cũng họ Diệp…”

“… Lại có lăng Vân kiếm, xem ra cùng Diệp Lâm Phong có chút xâu xa. Vậy ngươi liền càng không nên quản sống chết của nha đầu kia.”

….

“Ta nghe nói Diệp Lâm Phong mất tích. Hắn… Cùng tứ đại thế gia có nhiêu hiềm khích, lúc này không rõ tung tích, chỉ sợ sẽ là tứ đại thế gia ở sau lưng hạ độc thủ! Ngươi ngẫm lại, thiên hạ này có bao nhiêu người có thể gây khó khăn cho thần kiếm Diệp Lâm Phong?

Trong lòng Nam Cung Nhã lộp bộp một chút.

Khi đó bụng nàng đầy tâm sự, chỉ nghĩ đến bản thân không muốn bị người bỏ lại, trong nháy mắt, liền đem mọi chuyện quên sạch sẽ. Đại khái là bởi vì nàng từ nhỏ liền đối với đao kiếm bảo khí, ân oán gian hồ.. Đều không có hứng thú, cho nên, mặc dù sau này nghe Lưu Trưng nói đến “Lăng Vân kiếm”, nàng cũng không có cảm giác gì, càng không nghĩ đến chuyện này. Lúc này nghe Công Nghi Ngưng nhắc tới, điều đầu tiên Nam Cung Nhã nghĩ đến đó là: Sẽ không phải Nam Cung gia cùng Diệp gia có ân oán tình cừu gì đi?

Công Nghi Ngưng thấy sắc mặt nàng biến hóa, hơi mặc danh kì diệu: “Làm sao vậy? Ngươi bị sợ choáng váng? Ngươi thật không biết à?”

“Không biết.”

Công nghi Ngưng hưng trí dạt dào nói tiếp: “ Hắc hắc, nguyên bản ta cũng không biết, còn tưởng rằng nàng là một người nào đó… Không nghĩ tới lại là hậu nhân của kiếm thần. Chậc chậc, tiểu Nhã Nhã, ngươi xem như kiếm được, nhất định phải đem nàng nắm chặt ở trong tay mới được!”

“Kiếm đươc?” Nam Cung Nhã có chút không hiểu được: “Kiếm được cái gì?”

“Kiếm thần chính là cao thủ số một! Ta suy nghĩ, cha nàng hẳn là so với Thượng Quan Minh mạnh hơn nhiều… Lại là kiếm thần, nói không chừng trong nhà cũng rất có tiền. Còn có, Lưu Trưng đối với ngươi tốt như vây, còn vì theo đuổi ngươi mà liều mạng. Oa, quả thực là có lời!”

Công nghi gia nổi tiếng vì cơ quan thuật số, Công nghi Ngưng thuở nhỏ liền thích tính toán. Thái độ làm người, xử sự đều thích so đo tính toán ở trong lòng. Ở trong mắt nàng, mọi việc đều có hai mặt, nhưng không phải trắng không phải đen, mà là lời cùng lỗ. Nàng lúc trước cảm thấy Diệp Lưu Trưng trừ bỏ khuôn mặt còn có thể thông qua, những thứ khác không tốt giống như vậy. Về sau Nam Cung Nhã coi như lỗ. Nhưng lúc này nàng biết Diệp Lưu Trưng còn có bối cảnh như vậy, tính toán một phen, lúc sau lại cảm thấy Nam Cung Nhã buôn bán lời.

Công Nghi Ngưng cảm thấy thật không tồi.

Nhưng Nam Cung Nhã đối với cái này không có nhiều hưng phấn lắm, nhưng lại nghĩ đến vấn đề khác.

“Ngươi Làm sao biết… Lăng Vân kiếm vậy?”

“A!” Nhắc tới cái này, Công Nghi Ngưng lại nhớ tới: “Đúng rồi, đây chính là nguyên nhân thứ hai ta đến nhà ngươi. Là ta chặn được bồ câu đưa tin về Thượng Quan gia, rồi xem được đây!”

“Cái gì?!”

“Thượng Quan Sách Vân khi ra khỏi nhà không mang theo đầu óc a… Phái người thả chim bồ câu cũng mang theo vẻ mặt ngưng trong, vừa nhìn đã biết có bí mật rồi.” Công Nghi Ngưng nói tiếp: “Ta nhất thời… Tò mò liền.. Hì hì, tìm người giúp ta hạ chim bồ câu xuống dưới.”

“A…” Nam cung Nhã không biết nên khóc hay nên cười: “Vậy ngươi…”

“… Ở trên nói Lăng Vân kiếm ở trong tay Diệp Lưu Trưng, còn nói nàng học được yêu pháp kỳ quái, hết thảy chờ hắn về nhà rồi nói rõ.” Nói tới đây Công Nghi Ngưng lại không nhịn được cười nhạo Thượng Quan Sách Vân: “Ngươi nói hắn có ngu không? Đều tính toán về nhà nói rõ, còn thả thêm bồ câu ra ngoài. Đây không phải là tiện nghi ta sao?”

Nam Cung Nhã lại không có tâm tư cùng Công Nghi Ngưng nói đùa.

Nàng biết Thượng Quan Minh muốn được đến Lăng Vân kiếm, lần này để cho Thượng Quan Sách Vân biết tung tích của Lăng Vân kiếm, chỉ sợ sau này sẽ có không ít phiền toái. Công Nghi Ngưng thấy sắc mặt nàng không tốt, liền truy hỏi hai câu, nghe xong lo lắng của nàng, vẻ mặt bất cần, ngược lại khuyên nhủ: “Sợ cái gì? Cho dù Thượng Quan lão đầu lợi hại, nhưng ở Nam Cung gia có nhị thúc của ngươi. Bên ngoài lại có kiếm thần phụ thân của Diệp Lưu Trưng,ai dám động tới các ngươi!”

“Chỉ hy vọng như thế.”

Nam Cung Nhã thở dài.

Nhân Công Nghi Ngưng đến đây, Nam Cung Nhã có người giúp đỡ, không thể không lôi kéo nàng ở lại Nam Cung gia vài ngày.

Trong mấy ngày nay, Nam Cung Nhã cũng nghĩ đến chuyện của Nam Cung Tụng, liền nói bóng nói gió hỏ vài câu. Ai ngờ Công Nghi Ngưng trực tiếp làm rõ, nói: “Chỉ coi hắn là đệ đệ.” Nam Cung Nhã thật có chút không vui, nói: “Hắn cũng chỉ so với ngươi nhỏ hơn một tuổi mà thôi…”

Công Nghi Ngưng liếc nhìn nàng một cái, còn nói: “Một hay hai tuổi không có gì quan trọng.”

“Vậy…”

“Vấn đề là, ta không thích hắn nha.” Công Nghi ngưng nói rất thẳng thắn: “Loại sự tình này, người bên ngoài thấy thế nào cũng vô dụng, chỉ có trong lòng đương sự là rõ ràng nhất ý nghĩ của mình. Thật giống như ngươi, có thể xác định mình thích Diệp Lưu trưng, không thích người nào khác. Ta đây.. Tuy rằng tạm thời không thể xác định chính mình tương lai sẽ thích người nào, nhưng bây giờ có thể xác định một chuyện, ta sẽ không thích Nam Cung Tụng.”

Nam Cung Nhã bị nhiễu, có chút choáng.

Nhưng chuyện tình cảm, vốn là nên hai bên tình nguyện. Nếu Công Nghi Ngưng cũng không thích Nam Cung Tụng, Nam Cung Nhã cũng không tính toán hỏi thêm nữa.

Mặc dù có Công Nghi Ngưng bên cạnh, nhưng Nam Cung Nhã cũng không đem hai bộ công phu kia quên.

Công Nghi Ngưng cùng nàng bất đồng, thuở nhỏ đã học võ, chẳng qua học nghệ không tinh, chỉ một môn khinh công là nắm rõ. Lúc này thấy Nam Cung Nhã đã luyện công phu, liền nhịn không được tham gia chỉ điểm một hai. Hai người cùng nhau hỗ trợ, thế nhưng cũng đều tự có thu hoạch. Vài ngày rất nhanh đã qua.

Đợi đến ngày thứ mười một, Nam Cung Nhã liền tỉnh từ sáng sớm, vội vã rửa mặt chải đầu, thay quần áo, mang theo váy lại chạy ra ngoài. Nam Cung Nhã vừa chạy vừa nghĩ: Về sau vô luận gặp chuyện gì, đều không bao giờ… cùng với Lưu Trưng tách xa nhau như vậy nữa.

———– Cho dù đem nàng trục xuất ra khỏi gia môn, đánh nàng nửa sống nửa chết. Nàng cũng phải tóm chặt lấy tay Lưu Trưng không buông ra!

Mười ngày này, nàng đều liều mạng tìm chuyện để cho mình làm, tìm chuyện để nói. Nhưng kỳ thật, lòng của nàng như bị châm lữa đốt vậy.

Thẳng đến khi nhìn thấy nàng.

Ngay tại hành lang gấp khúc, trong ngọn gió mát lành.

Trong lòng Nam Cung Nhã tràn đầy vui sướng, bay thẳng đến bên người kia.

Đột nhiên có người ho khan một tiếng.

Nam Cung Nhã trong phút chốc dừng bước, quay đầu lại nhìn, dĩ nhiên là Nhị thúc Nam Cung Vô Nhai cùng nhị thẩm của nàng.

“Nhị thúc, nhị thẩm…”

Ngươi đi về trước chúng ta có chuyện muốn nói cùng Diệp công tử.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.