Điệp Mộng Hồng Hoa

Chương 26: Gặp lại lâm viêm (2)



Nếu là một người khác thì Giang Lưu Nhi đã ném nàng ta ra ngoài rồi. Nhưng cô gái này…

Hắn bước đến bên giường, nhìn môi nàng, đôi môi đang cười mỉm. Chắc là mơ thấy chuyện gì đó khiến nàng vui vẻ. Mà đối với cô gái này thì chuyện vui không biết đếm bao nhiêu cho hết. Thậm chí, kể cả những chuyện mà người khác coi là nhàm chán, cũng có thể trở nên thú vị trong mắt nàng. Chắc là nàng được sinh ra để sống vui vẻ cũng nên…

Vui vẻ ư?

Hình như hắn cũng đã từng có cuộc sống rất vui vẻ… Nhìn cô gái đang nằm trên giường hồi lâu, sau đó, hắn đến bên chiếc bàn cạnh cửa sổ, ngồi xuống, cũng không có ý định đánh thức nàng dậy.

Cứ để cho nàng mơ đi. Những giấc mộng làm người ta muốn giữ mãi.

Không biết qua bao lâu, màn đêm đã phủ xuống, trên trời, trăng cũng nhô lên cao. Giang Lưu Nhi vẫn im lặng ngồi, đôi mắt xa xăm như nhìn về nơi nào đó, một nơi vô tận.

Trên giường, cô gái kia hơi cựa quậy, sau đó nàng ngồi dậy, đưa tay dụi dụi mắt. Nàng nhìn căn phòng. Một vệt sáng nhỏ từ ánh trăng chiếu vào qua khung cửa. Ở đó, một thiếu niên đang ngồi thẫn thờ.

“Niệm Từ. Ngươi ngồi đó làm gì vậy?”

Giang Lưu Nhi không quay đầu lại, chỉ nhỏ giọng nói:

“Sư tỷ đến tìm ta có chuyện gì không?”

“Không có.” – Tô Phỉ đáp gọn, nhưng như chợt nhớ đến gì, nàng nói tiếp: “À… Có! Có! Ta nghe nói năm ngày sau sẽ có cuộc kiểm tra đối với đệ tử mới. Nghe nói ai không đạt yêu cầu sẽ bị phạt đấy. Ta tới xem thử ngươi có cần giúp gì không, nhưng mà ta gõ cửa mãi không thấy ai trả lời, nên ta vào trong phòng đợi ngươi.”

Sau đó thì ngủ trên giường ta luôn sao? Giang Lưu Nhi nói thầm.

Tuy có hơi ngây ngô một chút, nhưng cô gái này thật sự là một người thiện lương đáng quý. Hắn nhìn nàng và nói: “Không cần đâu. Nhưng dù sao ta cũng rất cảm kích sư tỷ.”

“Ừ… Vậy thì thôi.” – Tô Phỉ đưa tay che miệng ngáp, sau đó nói tiếp:

“Ta đi ngủ đây.”

“Sư tỷ.”

“Gì?”

“Đây là phòng ta.”

“Ừ.”

“Ngươi đang nằm trên giường ta.” – Giang Lưu Nhi nói rõ hơn.

“Ta biết.”

Giang Lưu Nhi: “…”

Thế là đêm ấy có kẻ nào đó phải ngồi ngắm trăng đến trời sáng.

Dây dưa một hồi cuối cùng Tô Phỉ cũng chịu ra về. Giang Lưu Nhi nhìn đống chăn gối lộn xộn trên giường thì lắc đầu. Hắn cúi xuống xếp gọn lại. Làm xong hết thảy, hắn bước ra khỏi phòng, đi đến hậu sơn tu luyện.

Mặc dù trời còn rất sớm nhưng Giang Lưu Nhi gặp được không ít đệ tử trên đường đi. Gần đây trông ai nấy đều vội vã, chăm chỉ tu luyện hơn bình thường. Hắn đoán chắc hẳn là vì cuộc kiểm tra sắp tới.

Đi được một lúc, Giang Lưu Nhi nhìn thấy một gương mặt quen thuộc. Hắn chính là thất thiếu gia của Lâm gia, Lâm Viêm. Tuy ngày đó Lâm Viêm cũng được nhận vào Thiên Nhai Các, nhưng do tư chất quá kém, chỉ có phàm thể hạ phẩm, cho nên nghe nói bị điều đến Mộc Linh Đường – nơi luyện chế và cất giữ đan dược của Thiên Nhai Các làm một tạp dịch. Giang Lưu Nhi không nghĩ lại gặp mặt hắn ở nơi này.

Đi chung với Lâm Viêm là một nam tử toàn thân bạch y, môi mỏng, da trắng, bộ dáng cũng khá là bảnh bao. Giang Lưu Nhi không xa lạ gì. Hắn chính là vị sư huynh Tôn Ngọc mà Giang Lưu Nhi đã từng gặp khi Tô Phỉ cùng Tô Vân Chi đến đưa huỳnh quả cho hắn.

“Niệm Từ sư đệ đúng là kiêu ngạo thật đấy!” – Khi Giang Lưu Nhi đi qua người Tôn Ngọc và Lâm Viêm thì giọng mai mỉa của Tôn Ngọc vang lên.

“Sư huynh nói thế là ý gì? Sư đệ không hiểu.” – Giang Lưu Nhi dừng lại nói.

“Gặp mặt sư huynh một câu chào hỏi cũng không. Sư đệ đang xem thường sư huynh ta thì phải.” – Tôn Ngọc giọng nói nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa toàn là đao phong kiếm khí.

Giang Lưu Nhi đạm mạc đáp: “Môn quy của Thiên Nhai Các cũng không quy định gặp mặt sư huynh phải chào hỏi.”

Tôn Ngọc nghe xong thì mặt mày hết sức khó coi. Quả thật không hề có môn quy nào quy định như thế. Nhưng từ trước đến giờ việc sư đệ chào hỏi sư huynh đã là lệ. Nhưng Giang Lưu Nhi nói như thế thì hắn cũng chẳng thể ép buộc được. Tôn Ngọc hắn có thể lớn hơn môn quy sao? Tôn Ngọc hắn có quyền định ra môn quy sao? Có lẽ một ngày nào đó hắn sẽ… Nhưng tuyệt đối không phải là bây giờ.

Sau khi nói xong, Giang Lưu Nhi tiếp tục hướng về hậu sơn đi đến. Hắn cũng không sợ Tôn Ngọc ghi hận. Tuy chỉ mới bước vào Ngân Cảnh không lâu, nhưng với ba chiêu Kiếm Trảm Thiên Quân, Kiếm Đoạn Lưu Giang và Toái Cốt Chưởng, chỉ cần một trong số đó thì cũng đủ để lấy mạng Tôn Ngọc.

Nhìn bóng lưng Giang Lưu Nhi, Tôn Ngọc sắc mặt âm trầm. Nếu không phải vì Giang Lưu Nhi có được trung phẩm linh thể, được cao tầng Thiên Nhai Các chú ý thì vừa rồi Tôn Ngọc hắn đã dạy cho tên đệ tử kiêu ngạo kia một bài học. Tôn Ngọc “hừ” một tiếng rồi quay sang hỏi Lâm Viêm bằng giọng bề trên: “Cô ta thật sự xinh đẹp như ngươi nói sao?”

Bên cạnh, Lâm Viêm vội cung kính đáp: “Vâng! Nếu sư đệ có nửa câu dối trá xin tùy Tôn sư huynh xử lý.”

“Thôi được. Ta sẽ tạm thời tin ngươi. Mau dẫn đường đi.”

“Vâng. Sư huynh.”

Tôn Ngọc và Lâm Viêm nhắm hướng dãy phòng khu phía tây đi đến. Đây là nơi ở của những đệ tử nội môn, một trong số đó là căn phòng của Lâm Thải Tuyết.

Không sai. Lâm Viêm hắn chính là đang định dẫn Tôn Ngọc đến chỗ của Lâm Thải Tuyết. Trước đó, hắn cũng đã điều tra rõ hết thảy nên cũng không xa lạ gì chỗ ở của nàng.

Lâm Viêm hắn từ khi đến Thiên Nhai Các này thì sống không khác gì một kẻ sai vặt. Mỗi ngày trông chừng lửa, phơi thảo dược, phân loại, rửa lò… làm không tốt còn bị chửi mắng ngu ngốc. Lâm Viêm hắn không cam tâm. Hắn là thất thiếu gia của Lâm gia. Ở Hắc Mộc thành nào có ai dám đắc tội hắn. Không những không dám đắc tội mà cho dù là họ bị Lâm Viêm hắn ức hiếp cũng chỉ có thể nhận mình sai. Bởi vì hắn chính là cháu của gia chủ Lâm gia – Lâm Đào.

Nhưng ở Thiên Nhai Các này thì sao? Hắn chỉ là một tên đệ tử cấp thấp. Thân phận thất thiếu gia của Lâm gia chẳng có ý nghĩa gì ở đây cả. Gia gia hắn chỉ là cảnh giới Ngự Không Cảnh hậu kỳ. Ở đây tùy tiện một vị trưởng lão cũng đã có thể đánh bại gia gia hắn chứ đừng nói gì đến ba vị cường giả Thần Thông Cảnh ít lộ diện kia. Hai mươi cái Lâm gia hắn cũng chẳng đấu lại được một ngón tay của một vị Thần Thông Cảnh.

Hắn bây giờ đã biết cái gì là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Nhưng mà… mỗi khi nghe người khác bàn tán về Giang Lưu Nhi, ngợi ca Lâm Thải Tuyết thì hắn không cam tâm. Vì cái gì mà bọn họ lại có được linh thể mà Lâm Viêm hắn thì không?

Còn Lâm Thải Tuyết, lẽ ra nàng đã là của hắn. Lẽ ra hắn đã có một người vợ xinh đẹp khiến người người ganh tị… Nhưng bây giờ… ngay cả gọi một tiếng Tuyết Nhi hắn cũng không dám.

Lâm Viêm nhớ lại khoảng thời gian đó, khi hắn gặp Tôn Ngọc ở Mộc Linh Đường, hắn biết cơ hội thay đổi đời mình đang ở trước mắt. Bởi vì vị sư huynh này chính là một trong những đệ tử hạch tâm của Thiên Nhai Các. Hơn nữa Lâm Viêm còn biết rằng phụ thân của Tôn Ngọc – Tôn Kiên, chính là một vị trưởng lão cao tầng, cho nên hắn đã ra sức lấy lòng Tôn Ngọc. Được một thời gian, cuối cùng công sức nịnh hót của hắn cũng có chút thành quả. Hắn trở thành một tay chân cho Tôn Ngọc. Hắn biết Tôn Ngọc trước giờ luôn đánh chủ ý lên đại sư tỷ nhưng đại sư tỷ thì không hề ngó ngàng đến, bèn rỉ tai Tôn Ngọc, nói là ở Thiên Nhai Các này có một cô gái xinh đẹp không kém gì đại sư tỷ Tô Vân Chi, hơn nữa còn có được linh thể, tên nàng là Lâm Thải Tuyết.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.