Điệp Mộng Hồng Hoa

Chương 245: Bi ca (3)



“Cuối cùng thì ngươi cũng đã đến.”

“Ngươi biết ta sẽ đến?”

“Biết? Tại sao không?”

Nghiệt bỗng cười lên một cách vui vẻ, bảo rằng:

“Trên thế gian này không ai có thể biết ngươi hơn ta, càng không ai hiểu rõ ngươi hơn ta. Ta chẳng những biết ngươi sẽ đến mà còn biết trước lý do vì sao ngươi đến. Muốn ta cứu cô bé này? Ngươi nói xem việc này có lợi gì cho ta?”

Thiên Ma nghe xong thì trầm mặc. Nghiệt nói không sai, quả thật hôm nay hắn đến đây là để nhờ nó cứu người, mặc dù hắn thừa biết đây là một cuộc giao dịch với quỷ dữ.

“Muốn ta làm gì?”

“Ồ!”

Nghiệt làm ra vẻ ngạc nhiên, nhưng rất nhanh giọng nó lại trở nên lãnh đạm và trầm đục như mọi khi:

“Ngươi cho rằng mình có thể thực hiện điều ta muốn?”

“Sẽ.”

“Kể cả là tội ác bẩn thỉu mà thâm tâm ngươi vẫn luôn căm ghét?”

“Tâm ta đã chết.”

“Ha ha ha… Ha ha ha ha! Tốt! Nếu tâm ngươi đã chết thì mắt ngươi cũng không cần phải nhìn, tai ngươi đã không cần phải nghe và đôi tay ngươi sẽ chẳng còn e ngại gì nữa.”

“Thiên Ma.”

Nghiệt chợt cao giọng:

“Bây giờ ngươi mới thực sự là một “Thiên Ma” hoàn chỉnh mà ta cần. Nhưng đáng tiếc ngươi đã tới quá muộn. Hãy mang cô bé này đi đi.”

Nghe Nghiệt bảo thế thì hai mắt Thiên Ma ngưng lại. Hắn nhìn chằm chằm vào thanh cổ kiếm cắm trên mặt đất, hỏi lại:

“Ngươi… thật sự không có cách?”

“Kinh mạch của cô bé đó đã đứt đoạn, nguyên thần cũng đã tán đi phân nửa, trừ phi là thần tiên mới đủ sức giữ lại tánh mạng cho nó. Nhưng kể cả là thần tiên đi nữa cũng chỉ có thể cứu được một nửa, nó có sống lại thì cả đời cũng tỉnh tỉnh mê mê mà thôi, nói huỵch toẹt ra thì chính là trở thành người điên.”

Nói tới đó, Nghiệt lại bật cười vui vẻ:

“Sao? Giờ ngươi còn muốn cứu nó nữa không?”

Trước những lời “cảnh tỉnh” của Nghiệt, Thiên Ma chẳng những không lấy làm thất vọng mà thần sắc còn có vẻ thả lỏng. Hắn biết, Nghiệt đã có cách cứu được. Bởi vì nó… cũng chính là một vị thần tiên. Một vị thần tiên rất mạnh, hay ít ra thì đã từng.

Hắn lên tiếng, giọng điệu tốt hơn nhiều so với lúc nãy:

“Ngươi không cần phải thăm dò ta. Điều ngươi muốn ta làm là gì, cứ nói đi.”

“Thôi được.”

Rốt cuộc Nghiệt cũng “thành thật” nói ra điều kiện của mình:

“Ta nghĩ chúng ta không nên vòng vo làm gì nữa. Muốn cứu nó không phải không thể, tuy nhiên, với thực lực của ta bây giờ, tự mình cứu chữa quả thật chẳng khác nào người si nói mộng. Ta biết một trận pháp có thể giúp nó cải tử hoàn sinh, thậm chí bảo đảm đem nó trả về nguyên vẹn như trước đây, không một khiếm khuyết.”

“Trận pháp có thể cứu người?”

Thiên Ma thắc mắc hỏi. Từ trước đến giờ hắn chưa từng nghe có biện pháp cứu người nào như thế cả.

Như cũng hiểu được nghi hoặc của Thiên Ma, Nghiệt lên tiếng trấn an:

“Thiên địa muôn hình vạn trạng, thuật pháp cũng là nhiều không kể xiết, đến thần tiên còn chưa thấu hiểu hết thì một tu sĩ nhỏ nhoi như ngươi lại biết được bao nhiêu? Huống hồ ta cũng đâu cần thiết phải lừa gạt ngươi. Thật giả thế nào chẳng phải thử sẽ biết?”

Nghĩ ngợi trong giây lát, Thiên Ma cuối cùng cũng lựa chọn tin tưởng, mà thật ra thì hắn làm gì có lựa chọn. Hắn thờ ơ hỏi:

“Trận pháp mà ngươi muốn nói tên là gì?”

“Thập Ức Chiêu Hồn Trận.”

“Tang Tương qua chưa?

Gió hồng vừa tới

Duyên đã cạn

Tình cũng hết

Một tiếng cười đôi ba hàng lệ

Chuyện nhân thế đúng sai nào ai tỏ?

…”

Trên ngọn núi vô danh, giữa đêm trường sương lạnh, một bóng người ngồi lặng lẽ trên tảng đá vừa gảy đàn vừa cất giọng hát. Buồn bã và cô đơn như chính tiếng đàn của y.

Chẳng biết qua bao lâu, tiếng đàn cuối cùng cũng dứt.

Thiên Ma nhìn màn đêm xa xăm vô tận, đột nhiên cất tiếng:

“Ta đàn có hay không?”

Từ một gốc cây gần đấy, Cổ Mị Nhi bước ra, đi tới chỗ hắn, có điều nàng chỉ im lặng mà không trả lời.

“Tại sao ngươi không nói gì?”

Thiên Ma lại hỏi.

“Chủ nhân muốn ta nói gì?”

“Ta muốn nghe điều gì? Ta muốn làm những gì? Ta không biết nữa. Chỉ là ta chẳng biết mình đàn có hay không. Cũng như chưa bao giờ ta nhìn thấu màn đêm tăm tối này vậy. Một lớp ngụy trang thật hoàn hảo. Đáng tiếc, nó lại quá tăm tối.”

“Nhưng ánh trăng và ngàn vạn sao trời vẫn luôn chiếu rọi.”

“Ngươi không cảm thấy chúng quá xa ư? Chúng chiếu được tới đâu? Mặt đất? Vực sâu? Tận cùng biển cả? Ta nghĩ chúng còn chẳng đủ để làm thỏa mãn bất cứ ai kia. Ngươi không thấy có nhiều sinh vật đã từ bỏ ánh sáng ư?”

Cổ Mị Nhi im lặng. Nàng không biết mình phải nói gì lúc này. Nàng cảm thấy lòng mình đang đau xót. Dường như nàng sắp mất đi thứ gì đó rất quý giá.

Trong lúc tâm tình Cổ Mị Nhi còn chưa kịp bình ổn thì giọng Thiên Ma lại truyền đến:

“Phải rồi. Suýt nữa ta đã quên mất. Tại sao ngươi vẫn còn theo ta? Ta nhớ mình đã giải trừ chủ bộc khế ước cho ngươi rồi kia mà.”

“Chủ nhân, ta…”

Ngập ngừng hồi lâu Cổ Mị Nhi mới nói ra một câu trọn vẹn:

“Thiên Hương đã rời đi, ta không yên tâm để chủ nhân một mình.”

“Một mình?”

Giọng Thiên Ma bỗng lạc đi hẳn:

“Một mình sao. Ta nghĩ ta chỉ nên ở một mình. Ta nghĩ ta không nên ở bên cạnh ai cả. Ta không cần mẹ. Ta không cần sư tỷ. Ta không cần đồng môn. Ta không cần bằng hữu. Ta không cần tu luyện. Ta không cần, không cần gì cả… không cần gì cả… Nhưng nếu vậy thì ta tồn tại vì cái gì? Tại sao ta lại tồn tại? Tại sao ta lại ở đây? Ta ở đây để làm gì? Để làm gì? Rốt cuộc là để làm gì?…”

Càng nói tiếng Thiên Ma càng nhỏ dần, nhỏ dần. Sau cùng, hắn ôm lấy đầu mình và thều thào những âm điệu mà chỉ mỗi mình hắn nghe được…

“Chủ nhân! Chủ nhân!”

Nhìn Thiên Ma như thế, Cổ Mị Nhi không kìm được mà ôm chặt lấy hắn, nước mắt lặng lẽ chảy dài trên má.

“Không sao rồi… Không sao rồi…”

Vừa vỗ nhẹ lên lưng Thiên Ma, Cổ Mị Nhi vừa thì thầm vào tai hắn:

“Có ta ở đây rồi. Đã có ta bên cạnh ngươi rồi… Đã có ta bên cạnh ngươi rồi…”

Cứ thế…

giữa đêm trường sương lạnh…

tại một ngọn núi vô danh…

hai bóng người cô độc…

hòa quyện vào nhau…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.