Hoàng Thiếu Thiên vốn tưởng rằng mình sẽ không ngủ được, không ngờ y vừa tắt điện thoại liền trực tiếp ngủ mất, thậm chí ngay cả mê mộng cũng hoàn toàn không. Y có chút coi thường chính mình, y không phải nên tâm loạn như ma hay sao? Không phải nên ăn ngủ không yên sao?
Nhưng mà tình huống ấy căn bản không hề xuất hiện, y vẫn thần thanh khí sảng hoàn thành rất tốt cảnh diễn của mình, buổi chiều ăn cơm Diệp Tu chuẩn bị, đến tối lại nói chuyện với Diệp Tu một chút, sau đó tiếp tục là một đêm vô mộng.
Buổi sáng mùng Mười, đoàn làm phim rốt cuộc có một ngày nghỉ ngơi thư giãn, sắp xếp đồ đạc để buổi chiều trở về Bắc Kinh.
Hoàng Thiếu Thiên ngủ đến gần trưa mới dậy, tới khi lên xe lại tiếp tục ngủ, gần về Bắc Kinh mới mơ màng tỉnh lại, lúc bấy giờ cả xe đều đang bàn tán chuyện của Diệp Tu và Lục Khinh Mạn.
Hoàng Thiếu Thiên hỏi Lô Hãn Văn ngồi cạnh mình, “Mọi người đang nói chuyện gì vậy?”
Lô Hãn Văn do dự nhìn y một chút, sau đó vẫn là đưa điện thoại cho y xem danh sách hotsearch weibo, tên Diệp Tu và Lục Khinh Mạn nghiễm nhiên đứng thứ nhất.
Ấn vào liền nhìn thấy ảnh chụp hai người khoác tay thân mật dạo phố, nữ nhân thử y phục hỏi Diệp Tu nhìn có đẹp không, Diệp Tu giúp nàng xách túi lớn túi nhỏ, còn cả hình ảnh hắn đang đứng bên quầy quẹt thẻ thanh toán.
Hóa ra có fan hâm mộ lúc chiều nay đi dạo phố vô tình gặp phải hai người nên cố ý chụp mấy bức, còn up nội dung, “Diệp tổng và Lục nữ thần a, trời ạ, hai người họ thật sự rất xứng đôi! Diệp tổng một mực sủng nịch yêu chiều, Lục nữ thần ở trước mặt hắn cũng ngây thơ tinh nghịch hệt như nữ sinh! Tôi còn thấy hai người họ xem nhẫn, có phải sắp kết hôn rồi không? Oa, thật sự là hạnh phúc a, hâm mộ vô cùng!!!”
Đương nhiên, mới chỉ ngần đó cũng chưa đủ để leo lên top một hotsearch, quan trọng là Diệp Tu và Lục Khinh Mạn đều like bài post này!
Đây còn không phải là ngầm thừa nhận bọn họ sắp kết hôn sao?
Hoàng Thiếu Thiên trả lại điện thoại cho Lô Hãn Văn, chống cằm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, không nói lời nào.
Lô Hãn Văn chọc chọc y, “Em nghĩ là không phải!”
Hoàng Thiếu Thiên chỉ cười cười không cho ý kiến.
Mọi người trong xe đều đang nói đến chuyện này, có người nói Lục Khinh Mạn thật hạnh phúc, có người nói hai người rất nhanh sẽ kết hôn, cũng có người nói bọn họ đúng là trai tài gái sắc.
Hoàng Thiếu Thiên cảm thấy bản thân thật kì quái, rõ ràng y không hề muốn nghe, vậy mà từng từ vẫn lọt vào tai y, trong tình huống ồn ào như vậy, y vẫn nghe rõ từng người đang nói gì.
Thật lâu mới trở về Bắc Kinh, Hoàng Thiếu Thiên xuống xe gần một ga tàu điện ngầm, nhưng tới khi mua vé y lại không biết mình nên đi đâu.
Không muốn về nhà!
Đây là ý niệm duy nhất của y.
Trời cũng sắp tối, y đành tùy tiện lên một chuyến tàu, lại tùy tiện xuống một điểm dừng, sau đó tùy tiện rẽ vào một con đường, tùy tiện đi dạo.
Chuông điện thoại reo từng hồi, y cũng không lấy ra xem.
Chỉ lung tung thả những bước chân không hề có mục đích.
Hôm nay là sinh nhật hai mươi ba tuổi của y, hai hôm trước y còn định trở về cùng Diệp Tu trải qua sinh nhật, có điều hiện tại y không hề muốn nhìn thấy người kia.
Bỗng nhiên một chiếc xe dừng lại bên cạnh y, cửa kính kéo xuống, Chu Trạch Khải tháo kính râm ra, “Cậu đi đâu vậy, tôi đưa cậu đi?”
Hoàng Thiếu Thiên cười cười lắc đầu, “Tôi tản bộ mà thôi, anh đi trước đi, cẩn thận có người nhìn thấy, lúc ấy giao thông ách tắc sẽ đi không kịp đâu!”
Chu Trạch Khải tựa hồ còn đang do dự, Hoàng Thiếu Thiên đành nhấn mạnh lần nữa, “Tôi thật sự đang tản bộ!”
“Ân, cùng tôi ăn một bữa cơm không?” Chu Trạch Khải hỏi.
“A? Không cần, tôi…”
“Cùng đi!” Chu Trạch Khải còn rất kiên nhẫn.
Hoàng Thiếu Thiên hiện tại cũng không biết nên đi nơi nào, không từ chối nữa mà mở cửa lên xe.
Chu Trạch Khải vốn không nhiều lời, hơn nữa đã một thời gian không gặp Hoàng Thiếu Thiên, hắn chỉ cảm thấy Hoàng Thiếu Thiên một mình đi ở khu phố hẻo lánh như vậy có chút không thích hợp. Vả lại Hoàng Thiếu Thiên là một OMEGA, nên hắn mới kiên trì muốn dẫn y đi cùng.
Hoàng Thiếu Thiên hiện tại không có tâm trạng nói chuyện, vì vậy cả hai đều im lặng không nói lời nào.
Chu Trạch Khải dẫn y tới một cửa hàng Pháp, món ăn của Pháp thường tương tối cầu kỳ phiền phức, Hoàng Thiếu Thiên vẫn luôn chê mất thời gian, có điều hôm nay y lại không muốn sớm về nhà, như vậy vừa vặn hợp ý y.
Diệp Tu vẫn luôn gọi tới cho y, y chỉ nhắn về nói có hẹn với bạn, tối nay sẽ không trở về, hắn không cần phải mất công chờ. Từ đầu đến cuối, y vẫn không nghe điện thoại của hắn một lần nào.
Chỉ có thời điểm Dụ Văn Châu gọi tới y mới nghe, Dụ Văn Châu nói chúc y sinh nhật vui vẻ, hắn hiện đang tham gia chương trình trực tiếp không thể trở về, quà sinh nhật sẽ tặng sau, Hoàng Thiếu Thiên tạm thời mua bánh sinh nhật trước.
Hoàng Thiếu Thiên bật cười, “Không sao, hôm nay em gặp được một đại gia tùy tay vung tiền, bánh sinh nhật cũng không cần, được ăn bữa tối kiểu Pháp!”
Thấy y cúp điện thoại, Chu Trạch Khải mới mở miệng, “Sinh nhật sao?”
Hoàng Thiếu Thiên cười, “Ân, nên phải cảm ơn anh mời tôi ăn cơm!”
Chu Trạch Khải chỉ gật đầu không nói.
Có điều, một lát sau, Hoàng Thiếu Thiên liền thấy trợ lý của Chu Trạch Khải mang bánh sinh nhật tới.
“Anh còn cố ý mua bánh gato?” Hoàng Thiếu Thiên cũng thật ngượng ngùng.
“Sinh nhật mà.” Chu Trạch Khải nói.
“Cảm ơn!”
Mà lúc này, Diệp Tu đã nấu một bàn tiệc ở nhà chờ Hoàng Thiếu Thiên trở về. Từ lúc chiều hắn đã không gọi được cho Hoàng Thiếu Thiên, chỉ nhận được một tin nhắn, gọi điện thoại cho Lô Hãn Văn cũng chỉ biết Hoàng Thiếu Thiên đã xuống ở một trạm tàu điện ngầm, y đi đâu thì không biết.
Diệp Tu cảm thấy có chuyện gì đó không đúng.
Nhưng Hoàng Thiếu Thiên không nghe điện thoại, hắn cũng hết cách, chỉ có thể chờ đợi.
Hơn chín giờ, chuông điện thoại vang lên, là Lục Khinh Mạn gọi tới, Diệp Tu xoa mi tâm, “Sao vậy?”
“Xin hỏi ngài là bạn của Lục Khinh Mạn sao?” Đầu bên kia là âm thanh của một nam nhân xa lạ.
“Cô ấy đâu?”
“Cô ấy ở chỗ của chúng tôi uống say, vừa kêu khóc vừa đập phá, ngài có thể tới đây một chuyến không?”
Diệp Tu nhức đầu không thôi, “Cho tôi địa chỉ.”
Cúp điện thoại, Diệp Tu cầm chìa khóa xe ra cửa.
Trước khi lên xe, hắn lại gọi cho Hoàng Thiếu Thiên, vẫn không có người nghe, đành phải gửi tin nhắn tới, “Thiếu Thiên, tôi có việc phải ra ngoài, khi nào em về nhớ gọi điện cho tôi. Sinh nhật vui vẻ, tôi không biết có thể gặp em trước mười hai giờ không, vẫn nên nói trước đi.”
Hoàng Thiếu Thiên nhận được tin nhắn không khỏi ngẩn người, sau đó liền thả điện thoại sang một bên, tiếp tục nói chuyện với Chu Trạch Khải.
Thời điểm Diệp Tu dừng xe chờ đèn đỏ, hắn vô tình nhìn thoáng qua một cửa hàng, sau đó liền thấy Hoàng Thiếu Thiên và Chu Trạch Khải, trên bàn còn có một chiếc bánh gato, hai người đang nói chuyện vui vẻ, đuôi mắt khóe môi Hoàng Thiếu Thiên đều loan loan ý cười, khuôn mặt Chu Trạch Khải cũng rất dịu dàng ôn nhu.
Diệp Tu không khỏi siết chặt tay lái, em không trở về là vì muốn cùng Chu Trạch Khải trải qua sinh nhật sao?
Lúc này Diệp Tu không còn quan tâm đến chuyện khi lái xe không được sử dụng điện thoại nữa, hắn gọi tới cho Hoàng Thiếu Thiên, cả quá trình đều chăm chú nhìn y, chỉ thấy Hoàng Thiếu Thiên liếc mắt nhìn một cái rồi lại quay sang nói chuyện với Chu Trạch Khải, rõ ràng là vì thấy điện thoại của hắn nên mới cố ý không nghe máy.
Hết thời gian đèn đỏ, Diệp Tu đạp ga dừng xe ở bên đường, hắn muốn hỏi y rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng đúng lúc này, điện thoại của Lục Khinh Mạn lại gọi tới.
“Tiên sinh, ngài đã đến chưa? Hành động của Lục tiểu thư làm ảnh hưởng nghiêm trọng tới việc kinh doanh của chúng tôi, nếu ngài không đến, chúng tôi chỉ có thể báo cảnh sát.”
Diệp Tu tận lực nhẫn xuống lửa giận trong lòng, “Tôi sẽ đến ngay!”
Hắn nhìn qua Hoàng Thiếu Thiên một cái, sau đó khởi động xe rời đi.
Khi Hoàng Thiếu Thiên về nhà đã là hơn mười một giờ, y không biết Diệp Tu đã trở lại hay chưa nên do dự bên ngoài một hồi, kết quả khi mở cửa ra, chờ đón y lại mà một mảnh tăm tối.
Biết Diệp Tu không ở, y lại cảm thấy không thoải mái.
Hoàng Thiếu Thiên có chút khinh bỉ chính mình!
Bật đèn lên, cả căn nhà liền rực sáng, trong phòng ăn vẫn còn bày một bàn cơm thịnh soạn, có cả một chiếc bánh gato trang trí tinh xảo, bên trên viết Chúc bạn nhỏ Hoàng Thiếu Thiên sinh nhật hai mươi ba tuổi vui vẻ!
Nhìn thấy những thứ này, nghĩ tới dáng vẻ Diệp Tu ngồi ở đây chờ y, Hoàng Thiếu Thiên cảm thấy bản thân thật quá phận, liền vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Diệp Tu, kết quả, người kia tắt máy!
Hoàng Thiếu Thiên vô lực ngồi xuống sofa, trong đầu một mảnh hỗn loạn, đã xảy ra chuyện gì?
Y và Diệp Tu, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Y ngồi chờ Diệp Tu tới hơn mười hai giờ cũng không thấy hắn trở lại. Từ sau khi y mang thai, chỉ cần Diệp Tu ở Bắc Kinh, hắn chưa từng về muộn như vậy, quả nhiên sau khi nữ nhân kia trở về, mọi chuyện liền không giống trước đây nữa.
Hoàng Thiếu Thiên đứng dậy, tốt nhất là đi ngủ! Cho dù xảy ra chuyện gì, vì hài tử, y không thể dằn vặt bản thân mình.
Hài tử?
Hài tử!
Diệp Tu đối xử tốt với y, có phải tất cả chỉ là bởi vì đứa bé trong bụng y không?
Trước đây hai người vì Diệp Tu say rượu mà tiến đến một quan hệ mới, sau đó y mang thai, phải chăng Diệp Tu bởi vì hổ thẹn nên mới chăm sóc y cẩn thận như vậy?
Hoàng Thiếu Thiên đột nhiên cảm thấy tâm can lạnh buốt, nhưng y càng nghĩ càng thấy hợp lý.
Ngày ấy Diệp Tu quả thật chờ người ở trước Cục Dân chính, bởi vì Lục Khinh Mạn không tới, hắn mới giận dỗi mà đăng kí kết hôn với y.
Sau đó vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn, y mang thai, Diệp Tu cảm thấy áy náy, nên tỉ mỉ chăm sóc y và hài tử trong bụng.
A!
Hoàng Thiếu Thiên đột nhiên muốn cười, tất cả hệt như một vở hài kịch, mà y lại trầm luân trong đó!
Đêm ấy Diệp Tu không trở về, Hoàng Thiếu Thiên cũng trắng đêm không ngủ, hôm sau Ngụy Sâm cho y nghỉ ngơi, nói là đến Bá Thượng lâu như vậy vẫn nên dưỡng sức thêm, vì vậy y ở nhà ngủ bù.
Tám giờ, dì Hồ tới nói Diệp Tu nhờ bà chăm sóc Hoàng Thiếu Thiên, hai ngày này hắn phải đi công tác.
Hoàng Thiếu Thiên cũng không hỏi hắn phải công tác ở đâu, cả ngày nằm trên giường, đến tối lướt weibo liền thấy Diệp Tu và Lục Khinh Mạn lại lên hotsearch, lần này là có người gặp bọn họ du lịch ở Bắc Đới Hà.
Hóa ra hẹn hò cũng có thể coi là công tác a!
Hoàng Thiếu Thiên bỏ điện thoại xuống, xoay người tiếp tục ngủ.
Hôm sau tới công ty, cả công ty đều đang ồn ào sôi nổi nói bọn họ sắp có Tổng tài phu nhân, ngay cả Ngụy Sâm cũng cười, “Lão Diệp rốt cuộc cũng bị thu phục, về sau bất mãn chuyện gì cũng có nơi để tố cáo hắn rồi!”
Chỉ có Lô Hãn Văn lặng lẽ nói với Hoàng Thiếu Thiên, “Em không tin!”
Hoàng Thiếu Thiên chỉ cười cười.
Hai hôm sau, Diệp Tu trở về từ Bắc Đới Hà, có điều Hoàng Thiếu Thiên chưa kịp nhìn thấy hắn đã gặp được Lục Khinh Mạn.
Hay nói đúng hơn, Lục Khinh Mạn hẹn gặp y, trên sân thượng công ty.
“Sáng an, Hoàng tiên sinh.” Lục Khinh Mạn quả thật rất xinh đẹp, khi cười lên ôn nhu như nước.
Hoàng Thiếu Thiên gật đầu, “Xin chào, xin hỏi cô tìm tôi có chuyện gì vậy?”
Lục Khinh Mạn cười nói, “Nếu Hoàng tiên sinh là người sảng khoái, tôi cũng xin nói thẳng, kì thật hôm nay tôi thay Diệp Tu tới đây nói chuyện với cậu. Hoàng tiên sinh cũng biết Diệp Tu là người rất coi trọng thể diện, có vài chuyện hắn không tiện trực tiếp nói với cậu.”
Hoàng Thiếu Thiên không lên tiếng, chờ Lục Khinh Mạn nói tiếp.
“Chuyện ly hôn của hai người, hắn muốn tôi nói với cậu, cho dù cậu có điều kiện gì hắn cũng đáp ứng!”
Hoàng Thiếu Thiên cảm thấy trái tim co rút một chút, “Hắn nói?”
Lục Khinh Mạn gật đầu, “Chuyện này phải nói thế nào đây, là chúng tôi có lỗi với cậu. Trước đây tôi muốn đi du học nên từ chối lời cầu hôn của hắn, hắn cũng là nhất thời giận dỗi nên kết hôn với cậu. Nhưng Hoàng tiên sinh, tình cảm của chúng tôi rất sâu đậm, hiện tại học nghiệp của tôi đã hoàn thành, chúng tôi dự định sắp tới sẽ kết hôn. Vì vậy, Hoàng tiên sinh, nếu cậu có điều kiện gì xin cứ nói ra, chúng tôi sẽ tận lực thỏa mãn cậu.”
“Hào phóng như vậy? Nếu tôi muốn Công ty Giải trí Vinh Quang đây?” Hoàng Thiếu Thiên nhướn mày.
Lục Khinh Mạn nói, “Hoàng tiên sinh, tôi biết cậu nhất định sẽ tức giận, nhưng cậu không thể nhìn nhận thực tế sao? Cậu cũng biết tiếp tục dây dưa sẽ không có ý nghĩa gì, Diệp Tu sẽ không thích cậu!”
Hoàng Thiếu Thiên cười nói, “Trùng hợp như vậy? Tôi cũng không thích hắn, giúp tôi nói với hắn, mười giờ sáng thứ Hai gặp nhau ở Cục Dân chính!”
Nói xong, y xoay người muốn rời đi, không ngờ lại gặp Diệp Tu vừa mới lên tới. Hoàng Thiếu Thiên một lời cũng không muốn nói, trực tiếp nghiêng người xuống lầu.
–