*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phòng bệnh của Lục Lăng Tây là ở tầng ba, cậu nhớ ở cửa sảnh lớn khu phòng bệnh ở tầng một có mấy chậu cây Trầu Bà rất lớn, lần trước cậu không thể đi lại nên được y tá giúp đỡ đi chụp CT ở tầng một đã nhìn thấy.
Nghĩ đến mấy chậu cây kia, Lục Lăng Tây nhanh chóng sửa sang lại quần áo, đi giày vào muốn xuống xem thử.
“Tiểu Lục, cậu đi đâu vậy?” Người hỏi là chị Điền, là vợ của anh Lý đang nằm trên giường số 19.
Trong mấy ngày Lục Lăng Tây nằm viện này, tuy mọi người trong phòng không có cảm nhận tốt về Vương Thục Tú, nhưng Lục Lăng Tây thì không có chỗ nào để chê cả. Cậu bé này vừa đẹp trai lại lễ phép, ai cũng thích cậu cả. Nhất là tuy Lục Lăng Tây chỉ có một mình, không có ai bên cạnh chăm sóc nhưng cậu rất ít khi làm phiền người khác, ngay cả y tá cũng vậy, việc gì có thể làm thì đều tự mình làm. Trong mắt người khác thấy cậu hiểu chuyện như vậy thì càng đau lòng cho cậu, bình thường nếu có chuyện gì thì mọi người cũng vui vẻ giúp đỡ.
Chị Điền vừa mới đút cơm cho anh Lý xong, quay đầu lại thấy Lục Lăng Tây sắp đi ra ngoài, thuận miệng hỏi một câu.
“Tôi muốn mua ít thứ ở tầng dưới.” Lục Lăng Tây giải thích.
“Một mình có đi được không? Muốn chị đi với cậu không?” Chị Điền hơi lo lắng.
Lục Lăng Tây ngượng ngùng cười, “Không sao, một mình tôi đi được mà.”
Lục Lăng Tây vừa ra cửa, mấy người trong phòng bệnh liền cảm thán, đứa bé này rất đáng thương. Nằm viện nhiều ngày như vậy mà cũng chỉ thấy một mình Vương Thục Tú là người thân của cậu. Từ miệng Vương Thục Tú thì cũng biết đứa bé này có cha, nhưng có thì thà là không có còn tốt hơn, không đưa tiền cũng chẳng lo cho con, hình như không hòa thuận với mẹ con Vương Thục Tú cho lắm. Lại nói mới đầu bọn họ cũng không thích Vương Thục Tú, nhất là mấy người phụ nữ, cho rằng Vương Thục Tú không đứng đắn. Nhưng ở chung lâu thì thấy Vương Thục Tú trừ ăn mặc hở hang ra thì người cũng không giống như họ nghĩ. Hơn nữa tuy Vương Thục Tú ăn nói thô lỗ, thường xuyên cãi nhau với bác sĩ y tá, nhưng vẫn luôn quan tâm đến Lục Lăng Tây. Nghĩ lại thì một người phụ nữ như cô sống cũng chẳng dễ dàng gì, nên mọi người cũng không có thành kiến với Vương Thục Tú như trước nữa.
Lục Lăng Tây không biết mấy chuyện tán dóc sau lưng này, cậu thật ra không biết sống chung với mọi người xung quanh như thế nào. Trước đây cậu ít khi xã giao, trừ cha mẹ người nhà và bác sĩ thì hầu như không gặp ai. Sống trong hoàn cảnh nhiều người trong phòng bệnh như vậy là điều cậu chưa từng thử qua. Ý tốt của mọi người xung quanh cậu có thể cảm nhận được, nhưng không biết nên đáp lại thế nào và đắn đo không biết đáp lại thế nào là đúng.
Lục Lăng Tây không dùng thang máy mà đi thang bộ xuống tầng 1, cậu biết thân thể mình hồi phục rất nhanh, chỉ cần có cơ hội thì cậu luôn muốn đi lại nhiều hơn. Mua một ít đồ ở cửa hàng dưới tầng 1, cậu mang vẻ mặt tò mò nhìn chậu cây trước cửa, nhân lúc không có ai xung quanh liền chạm vào lá cây Trầu Bà, tấm bảng màu trắng lập tức hiện lên.
v Tên thực vật: Trầu Bà
v Nhu cầu của thực vật: Không
v Khả năng sống của thực vật: Cao
Ánh mắt Lục Lăng Tây sáng lên, đúng như dự đoán của cậu, tấm bảng này không chỉ cho thấy mình cây Điếu Lan mà những thực vật khác đều có thế. Chậu cây Trầu Bà trước mắt này tất nhiên được chăm sóc rất tốt, tuy không có tâm của thực vật nhưng trong lòng Lục Lăng Tây vẫn rất vui. Cậu đi quanh sảnh tầng 1 một vòng, dự tính nhìn toàn bộ cây Trầu Bà ở đây.
Một chậu, hai chậu, ba chậu… Cho đến khi Lục Lăng Tây đi đến cửa phía tây thì tấm bảng trắng bỗng biến đổi.
v Tên thực vật: Trầu Bà
v Nhu cầu của thực vật: Nước
v Khả năng sống của thực vật: Cao
Lục Lăng Tây nhanh chóng mở một chai nước ra, cẩn thận tưới vào trong chậu cây. Nhưng ngoài dự đoán của cậu, mục nhu cầu của thực vật trên tấm bảng vẫn không đổi, vẫn yêu cầu nước.
“Đang tưới cây?” Một âm thanh quen thuộc vang lên phía sau.
Lục Lăng Tây hoảng sợ, “Bác sĩ Tô.”
Phía sau Lục Lăng Tây là Tô Lãng, anh mặc áo thun quần bò đơn giản, vẻ mặt dịu dàng nhìn Lục Lăng Tây. Cởi chiếc áo blouse trắng ra, Tô Lãng thiếu đi phần nghiêm túc trong công việc, tăng thêm phần sức sống của tuổi trẻ.
Lục Lăng Tây gật đầu, Tô Lãng cười cười đứng sau lưng cậu, chỉ vào cây Trầu Bà kia nói: “Nước trong đất đã đủ rồi, chỉ cần phun nước lên lá cây là được.”
Lục Lăng Tây nghe anh nói xong liền nhẹ nhàng vẩy nước lên lá cây, mục nhu cầu của thực vật lập tức biến đổi. Dị sắc trong mắt cậu lóe qua, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía Tô Lãng.
“Sao vậy?”
Lục Lăng Tây cười cười, “Bác sĩ Tô biết nhiều thật đấy.”
Nụ cười của cậu dừng lại trong mắt Tô Lãng, vẻ mặt anh hơi hốt hoảng. Đây là lần thứ hai anh thấy hình bóng của thiếu niên kia trên người Lục Lăng Tây. Từ khi cậu qua đời trong khi phẫu thuật vì mất máu quá nhiều, chuyện này đã trở thành bóng ma trong tim anh.
“Bác sĩ Tô?”
Tô Lãng vội hoàn hồn, nở nụ cười che dấu, giải thích: “Tôi cũng chỉ biết chút ít thôi, học với ông nội cả đấy, ông sau khi về hưu không có việc gì làm nên thích chăm đủ loại cây cảnh hoa lá.”
Ấn tượng của Lục Lăng Tây về ông Tô rất tốt, quan tâm hỏi một câu, “Thân thể ông Tô vẫn tốt chứ?”
Tô Lãng gật gật đầu. Thân thể ông nội thật ra không bị gì cả, chỉ là chuyện xảy ra quá đột ngột nên tăng huyết áp thôi, chăm sóc tốt là được.
“Vậy là tốt rồi, nếu không còn gì thì tôi về phòng trước đây.” Lục Lăng Tây khách khí tạm biệt, tuy trước đây cậu và Tô Lãng quen biết nhau, nhưng chính vì vậy mà cậu hơi sợ Tô Lãng, sợ anh nhìn ra cái gì. Tuy rằng mượn xác hoàn hồn này hơi vớ vẩn, nhưng không để đảm bảo rằng việc mình và mình trước kia quá giống nhau sẽ không khiến Tô Lãng hoài nghi.
Tô Lãng hình như muốn nói gì đó, nhưng chuông điện thoại vang lên, lúc Lục Lăng Tây xoay người thì thấy Tô Lãng đã mở máy lên nghe liền không dừng lại mà đi thẳng lên lầu.
“Alo?” Tô Lãng vội vàng vẫy tay tạm biệt Lục Lăng Tây, nghe điện thoại.
“Tôi là Diệp Khang.” Người trong điện thoại trầm giọng nói.
Vẻ mặt Tô Lãng giãn ra, “Có việc gì sao?”
Thanh âm của Diệp Khang truyền đến, “Nhan Việt về nước rồi, chúng ta đi ăn một bữa cơm đi.”
“Nhan Việt về nước?” Tin tức này khiến Tô Lãng kinh ngạc, hơi tiếc nuối nói: “Không có cơ hội ăn cơm rồi, tôi từ chức, không ở Trung Kinh nữa mà về Phượng Thành rồi.”
“Cậu từ chức?” Lần này đến phiên Diệp Khang giật mình, “Tại sao? Không phải cậu sắp lên chức phó chủ nhiệm sao?”
“Trong nhà có chuyện.” Tô Lãng giải thích một câu qua loa.
“Vậy thì thôi, lần này Nhan Việt về nước chắc cũng ở lại khá lâu, sau này nói chuyện sau”.
Hai người nói thêm vài câu rồi cúp điện thoại.
Tô Lãng và Diệp Khang quen biết nhau khi đi du học ở nước ngoài. Hai người cùng học đại học y, một người học y học lâm sàng, một người học tâm lý học. Bởi vì đều là người Hoa nên hai người vừa gặp đã thân, nhanh chóng trở thành bạn bè. Thông qua Diệp Khang, Tô Lãng quen biết với Nhan Việt. Nhan Việt là sinh viên ngành tài chính của một trường đại học khác, là bạn từ nhỏ đến lớn của Diệp Khang, hai nhà Nhan Diệp lại quen nhau mấy đời. Sau vài năm du học, quan hệ giữa ba người vẫn luôn không tệ, thường ăn một bữa cơm với nhau, cho đến khi Tô Lãng và Diệp Khang về nước, mà Nhan Việt thì ở lại quản lý công ty của nhà họ Nhan ở nước ngoài.
Tô Lãng nhớ rõ mấy lần trước nói chuyện với Diệp Khang về Nhan Việt thì Diệp Khang còn nói Nhan Việt gần đây sẽ không về nước, sao không được bao lâu thì lại đột nhiên trở về chứ, theo lời Diệp Khang thì còn ở trong nước thêm một khoảng thời gian nữa? Tuy quan hệ giữa Tô Lãng và Nhan Việt không tệ, nhưng có thể vì tính cách của Nhan Việt nên anh cũng không hiểu rõ về Nhan Việt lắm. Anh lúc trước nghe qua Diệp Khang nói hoàn cảnh gia đình Nhan Việt hơi phức tạp, chẳng lẽ nhà Nhan Việt có chuyện gì sao? Nghĩ mãi nhưng vẫn không rõ ràng cho lắm, hay là tối nay gọi điện hỏi thăm Nhan Việt một chút.
Phòng khám tâm lý Diệp thị ở Trung Kinh
Diệp Khang cúp điện thoại về văn phòng. Trước cửa sổ sát đất, Nhan Việt mặc bộ suit màu đen đứng đó nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, bộ suit được may đo riêng ôm sát thân thể thon dài rắn chắc, khiến anh trông mạnh mẽ cao lớn hơn.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Nhan Việt quay đầu lại, “Tô Lãng nói sao?”
Diệp Khang huýt sáo một tiếng với Nhan Việt, “Giữ nguyên tư thế đó, tôi muốn chụp một bức ảnh về bán cho em họ tôi.”
Lúc này trời đã sẩm tối, đèn đường bên ngoài dần được bật lên, ngọn đèn chiếu lên khuôn mặt hơi nghiêng của Nhan Việt, anh tuấn rực rỡ tựa như nắng gắt. Trong ba người Tô Lãng, Diệp Khang, Nhan Việt thì Tô Lãng có tính cách tốt nhất, Diệp Khang thì quá tự kỷ, Nhan Việt anh tuấn nhất, là vẻ đẹp lấn áp người khác.
Nhan Việt không thèm quan tâm tới lời nói của Diệp Khang, anh đẩy cái ghế trước bàn làm việc ra ngồi xuống, hỏi lại lần nữa: “Tô Lãng nói sao?”
Diệp Khang buông tay xuống, “Cậu ta từ chức rồi, bây giờ không ở Trung Kinh, không ăn cơm được rồi.”
“Từ chức?” Nhan Việt cũng bất ngờ như Diệp Khang, “Không phải cậu nói cậu ta sắp thăng chức sao?”
Diệp Khang lắc đầu, “Có thể là trong nhà xảy ra chuyện rồi.”
Cái lý do trong nhà có chuyện này khiến Nhan Việt thấy đồng cảm, mày anh hơi nhíu lại, tuy rằng lập tức giãn ra nhưng vẫn bị Diệp Khang nhìn thấy. Lý do lần này Nhan Việt về nước anh đã nghe Nhan Việt nói qua. Nhưng điều anh lo lắng không phải là Nhan Việt có xử lý tốt chuyện trong nhà không, mà là tình trạng của Nhan Việt.
“Cậu gần đây có gặp giáo sư Susan không?”
Giáo sư Susan mà Diệp Khang nói là người đã dạy anh, có tiếng nói trong giới tâm lý học. Nhan Việt bởi vì hoàn cảnh gia đình mà tâm lý không ổn định. Nhưng Nhan Việt không nói nên cha mẹ Nhan Việt cũng không biết. Anh biết Nhan Việt không thích nói cho người lạ chuyện trong nhà, mấy năm trước bị bắt về nước nên anh giao Nhan Việt cho giáo sư Susan mà hai người đều quen biết.
Câu hỏi của Diệp Khang khiến Nhan Việt nhíu mày, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Không phải cậu đói sao, chúng ta đi ăn cơm thôi.”
Thấy anh trốn tránh, Diệp Khang biết tình trạng của Nhan Việt đã nặng thêm. Nhan Việt không muốn nói, trong mắt Diệp Khang hiện lên vẻ lo lắng, nhưng cũng không hỏi lại.
Sau khi hai người ăn xong cơm tối thì đã đến chín giờ, Diệp Khang có nhà ở trong nội thành Trung Kinh, Nhan Việt một mình lái xe về nhà lớn của nhà họ Nhan. Nhà lớn của nhà họ Nhan nằm dưới chân núi Hương Sơn rất nổi tiếng ở Trung Kinh, diện tích rộng lớn, là một khu tứ hợp viện cổ kính. Năm đó khi ông nội Nhan Việt xây tòa nhà này là muốn con cháu khai chi tán diệp, người một nhà sinh sống cùng nhau. Tiếc là đến khi ông qua đời, chủ nhân của căn nhà lớn này chỉ có ba người là cha mẹ Nhan Việt và Nhan Việt. Sau đó, cha mẹ Nhan Việt bỏ anh lại tự mình dọn ra khỏi nhà lớn khi anh còn nhỏ, chủ nhân nơi này cuối cùng chỉ còn lại mình Nhan Việt.
Lúc Nhan Việt trở về, cả căn nhà lớn như vậy chỉ có một ánh đèn heo hút, phần lớn đều chìm vào trong bóng đêm. Đối lập với nhà họ Nhan là nhà họ Diệp cách đó không xa, đèn đuốc sáng rực, tràn ngập hơi thở con người, còn nhà họ Nhan thì chẳng khác gì một tòa quỷ trạch.
Nhận được tin Nhan Việt trở về, quản gia nhà họ Nhan nhanh chóng tiến lên, “Cậu chủ về rồi.”
Nhan Việt gật đầu, đi qua quản gia về sân của mình.
Quản gia theo sau Nhan Việt vài bước, cẩn thận nhìn lén vẻ mặt của Nhan Việt, khó xử nói: “Cô hai…”
Nhan Việt dừng bước, không quay đầu lại hỏi: “Cô ta thì sao?”
Quản gia đắn đo nói: “Cô hai nói muốn gặp cậu, nói là phu nhân có chuyện muốn cô ấy chuyển lời, nếu không thấy cậu, cô hai sẽ… sẽ đi chết.”
Vẻ mặt Nhan Việt không đổi, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Vậy bảo cô ta đi chết đi.”
Quản gia lau mồ hôi lạnh cười khổ nhìn bóng Nhan Việt đi xa, không dám nói gì. Còn về cô hai danh không chính ngôn không thuận kia, quản gia thầm lắc đầu, phu nhân cứ làm như vậy thì cuối cùng cậu chủ sẽ chẳng còn tình mẹ con nào với bà nữa.
* Tứ hợp viện