Điền Viên Nhật Thường

Chương 170: Sinh mệnh mới



Có người đã từng nói, âm thanh tuyệt diệu nhất trên thế giới này chính là tiếng khóc của trẻ con mới chào đời.

Trước đây Lục Lăng Tây không hiểu điều này, nhưng khi y tá ôm đứa trẻ bọc trong chăn đã được tắm sạch sẽ đứng trước mặt cậu, nghe tiếng của đứa bé như tiếng kêu của khỉ con kia, Lục Lăng Tây chỉ thấy lòng mình mềm nhũn.

Cậu và Nhan Việt luống cuống nhìn đứa bé, y tá cười nói, “Bé rất ngoan, nặng ba cân mốt, cha của bé đâu rồi?”.

Cha của bé lúc này đang bận hỏi han Vương Thục Tú, không có rảnh để nhìn con mình nữa. “Tiểu Hoa em có thấy không khỏe ở đâu không? Đói chưa? Có muốn ăn gì không? Hay là ngủ trước?”.

Tuy Vương Thục Tú thuận lợi sinh con, nhưng dù sao tuổi cũng đã lớn, nên cơ thể khá mệt mỏi. Tiêu Phong vừa nói cô cảm thấy đúng là hơi đói bụng. Nhưng trước khi ăn Vương Thục Tú lại nhớ con trước, “Con đâu rồi?”.

Y tá ôm đứa bé đi đến, đi theo sau là Lục Lăng Tây và Nhan Việt mang canh gà đến.

Vương Thục Tú cẩn thận ôm đứa bé, nhìn nó một lúc lâu, rồi ngẩng đầu nhìn Lục Lăng Tây cười nói: “Giống Tiểu Tây hồi bé như đúc”.

“Vậy sao?”. Lục Lăng Tây đến nhìn con khỉ con đỏ rực kia.

Vương Thục Tú gật đầu, ánh mặt dịu dàng nhìn đứa bé. Tuy tóc cô hơi rối, sắc mặt cũng hơi tái nhợt, nhưng trong mắt Tiêu Phong lại thấy đây là lúc Tiểu Hoa đẹp nhất.

Một nhà bốn người vui vẻ ở trong phòng bệnh, đặt hết sự chú ý lên đứa bé vừa ra đời, ai cũng không chú ý đến những lời đồn đãi đang truyền khắp Phượng Thành. Vài ngày sau, Vương Thục Tú ôm đứa bé xuất viện, Lục Lăng Tây mới biết hạng mục cải tạo phía Nam đã có chuyện, tình hình dưới lòng đất hoàn toàn lộ ra trước mặt mọi người.

Trong nơi dừng chân của tổ chuyên gia ở phía Nam thành phố, tổ trưởng Chu Hiểu Nguy cầm báo cáo thăm dò lòng đất phát cho tổ viên. “Báo cáo thăm dò mới nhất đã có, bây giờ có thể chắc chắn dưới lòng đất của Phượng Thành đều là rễ cây, những rễ cây này móc nối với nhau tạo thành một cái lưới lớn, bao trùm cả lòng đất dưới Phượng Thành”.

Đây đúng là chuyện không thể tin nổi. Có chuyên gia không hiểu nói, “Theo kiểm tra các cây liễu, thì cây nhiều tuổi nhất cũng chỉ trồng mười mấy năm, đa số là trồng một hoặc vài năm, sau rễ của chúng lại dài được như vậy?”.

Một chuyên gia khác lên tiếng: “Có phải là do tiến hóa không?”.

“Trữ nước thì sao? Rễ cây liễu dưới lòng đất đều chứa nước, việc này phải giải thích thế nào?”.

“Các anh có nhớ thời tiết ở Phượng Thành khác lạ không? Từ đầu xuân đến nay chưa từng có mưa nhưng lại không khô hạn, đào đất thì đều ẩm ướt, có phải liên quan đến việc rễ cây chứa nước không?”.

“Đúng đúng, những thành phố xung quanh đều bị khô hạn, chỉ mình Phượng Thành là không thiếu nước. Chúng ta vẫn chưa tìm thấy nguyên nhân, bây giờ xem ra đúng là có liên quan đến việc rễ cây trữ nước”.

“Nhưng sao cây liễu lại trữ nước? Chẳng lẽ chúng đã có ý thức, cảm giác được khô hạn hay sao? Chú ý là không phải một cây như vậy, mà tất cả rễ cây liễu đều như vậy, đây đã thuộc về ý thức quần thể rồi”.

Vài chuyên gia trong tổ nói lên ý kiến của mình, đây là lần đầu tiên bọn họ gặp tình huống thế này. Trong lúc bọn họ đang khó khăn trong việc tìm kiếm nguyên nhân tiến hóa ở Phượng Thành, thì phát hiện ở phía Nam chẳng khác gì ánh rạng đông.

“Tổ trưởng, có phát hiện mới”.

“Là gì vậy?”

“Đây là bức ảnh dưới lòng đất mà máy thăm dò thu thập được”.

“Nhìn kìa, tuy rễ dưới lòng đất Phượng Thành trải dài, nhưng những bộ rễ quan trọng đều mở rộng về phía Bắc”.

“Phía Bắc? Phía Bắc có gì chứ?”.

“Các anh còn nhớ cái thôn kia không? Thôn Linh Thủy, cái thôn mà tiến hóa hết ấy. Trong thôn bọn họ có cây liễu đại thụ trăm năm, liệu có phải có liên quan đến nó không?”.

Trước đây tổ chuyên gia đều chú ý đến con người, không chú ý đến thực vật Phượng Thành cho lắm. Phát hiện lần này ở phía Nam đã thu hút ánh mắt của bọn họ tập trung hết lên thực vật đã từng xem nhẹ, nhất là vô số cây liễu được trồng hai bên đường để xanh hóa.

Tổ chuyên gia vội vã chạy đến thôn Linh Thủy, cũng mời đến chuyên gia thực vật nổi tiếng nhất Trung Quốc. Vị chuyên gia kia sau khi cẩn thận nghiên cứu hình dạng của cây liễu đại thụ và những cây liễu được trồng xanh hóa ở Phượng Thành, đã khẳng định 2 chuyện. Đầu tiên, về nguồn gốc thì cây liễu đại thụ của thôn Linh Thủy chính là cây mẹ của hầu hết cây liễu được trồng xanh hóa ở Phượng Thành, điều này có thể giải thích vì sao rễ dưới lòng đất lại kéo dào về phía Bắc. Tuy hiện nay giới khoa học vẫn chưa tìm được chứng cứ chứng mình, nhưng qua những thí nghiệm có thể thấy giữa thực vật cùng gốc là có truyền đạt ý thức. Thứ hai, ông ta cho rằng cây liễu đại thụ ở thôn Linh Thủy đã thuộc loại tiến hóa cấp bậc cực cao. Những cây liễu khác ở Phượng Thành đã “bắt chước” theo tiến hóa của cây liễu đại thụ. Mà loại tiến hóa quần thể nay có lẽ cũng là nguyên nhân tiến hóa của cả Phượng Thành.

Còn về nghi vấn của tổ chuyên gia – nguyên nhân cây liễu đại thụ tiến hóa, thì chuyên gia thực vật này sau khi hỏi các cụ già trong thôn đã có suy đoán thiên về việc cây liễu đại thụ chết đi sống lại một năm trước. Có lẽ lần bị sét đánh đó đã hình thành năng lượng tuần hoàn đặc biệt bên trong nó, có lẽ có vật chất kỳ diệu nào đó đã thông qua sấm sét xâm nhập vào bên trong cây liễu. Nói tóm gọn lại, thì chắc chắn có một nhân tố bên ngoài đã thúc đẩy nó dị biến. Mà điểm này lại vừa hợp với thời gian Phượng Thành xảy ra thay đổi.

Lời giải thích này đã soi sáng con đường mới cho tổ chuyên gia, tổ chuyên gia gần như là đặt hết tinh lực lên việc khám phá bí mật của cây liễu đại thụ. Kể từ đó, cả Phượng Thành đều biết cây liễu đại thụ ở thôn Linh Thủy là then chốt quyết định tiến hóa của nhân loại, ngay lập tức thôn Linh Thủy đã thay thế phía Nam thành phố trở thành trọng điểm mà cả Trung Quốc chú ý tới.

Lý đại gia gọi cho Lục Lăng Tây, oán giận tổ chuyên gia đến đây đã gây ra hỗn loạn cho cuộc sống bình yên của thôn.

“Chỗ nào cũng toàn là bộ đội, tất cả bao vây xung qunh thôn Linh Thủy, ra cửa mua dầu ăn cũng khó nữa. Vẫn là trưởng thôn ra mặt đề nghị, bọn họ mới phát cho mỗi nhà hai can dầu với chút gạo mỳ”.

Lý đại gia nói đúng tình hình hiện nay ở thôn Linh Thủy, Bởi vì tầm quan trọng của cây liễu đại thụ mà chính phủ đã ra mặt tiếp nhận thôn Linh Thủy, người ngoài không được tự tiện đi vào. Nghe nói ban đầu định dời thôn dân ra ngoài, nhưng bị thôn dân phản đối tập thể, cuối cùng đề nghị này cũng không được thực hiện.

Lục Lăng Tây vì vườn hoa còn ở thôn Linh Thủy, nên đã đặc biệt xin một giấy ra vào. Nhưng cậu hơi chột dạ, lấy cớ ở nhà chăm em, chưa từng đi đến thôn Linh Thủy, vườn hoa có chuyện gì đều là Lý đại gia ra mặt giải quyết.

Thực ra ban đầu tổ chuyên gia cũng định đến tìm Lục Lăng Tây. Dựa theo điều tra thì cây liễu dùng để trồng xanh hóa Phượng Thành đều đến từ vườn ươm Khâu Điền. Mà gần một năm trước, người phụ trách vườn ươm này gặp chuyện, nên vườn ươm đã được bán cho Vi Viên Nghệ. Tổ chuyên gia tìm hiểu đến gốc rễ tìm được địa chỉ của Vi Viên Nghệ, vốn định hỏi Lục Lăng Tây có biết gì không. Kết quả chưa gặp Lục Lăng Tây thì cây liễu đại thụ đã thu hút chú ý của họ. Đợi đến khi tổ chuyên gia phát hiện vườn hoa của Vi Viên Nghệ là ở thôn Linh Thủy, thì đã loại trừ hiềm nghi với Lục Lăng Tây, chỉ xem cậu là một người may mắn.

Lý đại gia cũng biết chuyện này, nên rất hiểu vì sao Lục Lăng Tây không muốn đến vườn hoa. Hai người trò chuyện một lúc lâu trong điện thoại, Lục Lăng Tây mới cúp máy.

“Có tin gì mới sao?”. Nhan Việt thấy cậu nói chuyện xong liền hỏi.

Lục Lăng Tây lắc đầu, “Vẫn giống như trước, đang nghiên cứu đủ mặt với cây liễu. Nhưng mà Lý đại gia nghe nói có người muốn dời nó đến Trung Kinh, thôn dân đều đang thầm mắng đấy”.

Nhan Việt cười cười, “Đề nghị này không thể thực hiện được, vừa nghe là biết chẳng hiểu gì rồi. Lúc nào cũng có mấy người như vậy, cây liễu đại thụ không muốn đi thì chẳng ai làm được gì”.

Anh nói rất thú vị, Lục Lăng Tây cũng cười theo. Rễ của cây liễu đã bao trùm cả vùng ngoại thành phía Bắc rồi, không phải nói một câu là dời đi được.

Nhan Việt nghĩ nghĩ, nói: “Lúc nào đó chúng ta đi đến thôn Linh Thủy một chuyến, nếu cứ không đi như vậy thì cũng hơi kỳ lạ”.

Lục Lăng Tây nghe lời gật đầu.

Hai người nếu đã quyết định sẽ đi thì cũng không kéo dài lâu, ngày hôm sau liền nói một tiếng với Lý đại gia, lái xe đi đến thôn Linh Thủy. Cho dù Lục Lăng Tây có giấy ra vào thì suốt dọc đường vẫn qua loạt trạm kiểm tra tầng tầng lớp lớp, cuối cùng mới được vào thôn Linh Thủy. Biết Lục Lăng Tây đến đây, Lý đại gia là người vui mừng nhất. Khoảng thời gian trước bà Lý có may mấy bộ quần áo trẻ con, bởi vì chuyện tổ chuyện gia đến đây mà quần áo còn để ở nhà. Bà Lý đã nhắc đến mấy lần, nếu không mặc thì đứa bé lớn nhanh sẽ không mặc được nữa.

Lý đại gia cười tủm tỉm kéo Lục Lăng Tây vào, “Đi nào, vào nhà ăn cơm trước đã”.

Lục Lăng Tây và Nhan Việt phải chờ đến khi đóng cửa Vi Viên Nghệ thì mới đến được, cũng vừa đúng giờ ăn tối. Hai người không từ chối, cùng đi đến nhà Lý đại gia. Lúc đi ngang qua cây liễu đại thụ, Lục Lăng Tây nhìn thoáng qua từ phía xa. Xung quanh cây liễu vây đầy nghiên cứu viên, bọn họ cũng không thể đến gần. Trước đây Tiểu Thạch Đầu còn thường xuyên đến cây liễu chơi, bẻ một cành cây trêu chọ Đại Hoàng, nhưng từ khi tổ chuyên gia đến đây, những hành vi này đều bị cấm. Nghe nói tổ chuyên gia rất giữ gìn cây liễu, chỉ rụng một chiếc lá cũng nhặt lên cất đi.

Ăn xong bữa tối, Lục Lăng Tây lại đi xem vườn hoa, buổi tối sẽ ở lại thôn. Ngủ đến nửa đêm, Đại Hắc bỗng kêu lên vội vã. Lục Lăng Tây mơ mơ màng màng tỉnh giấc, Nhan Việt đã đứng dậy, mở cửa cho Đại Hắc đi vào.

Tiểu Hắc chui ra từ dưới gối, kêu sh sh với Nhan Việt.

Nhan Việt và Lục Lăng Tây nhìn nhau, vội nói: “Động đất”.

Hai người không có thời gian nói gì nữa, vội mặc quần áo rồi ra cửa. Lục Lăng Tây vừa đi vừa gọi điện về nhà, muốn nhắc Vương Thục Tú một tiếng. Đầu bên kia còn chưa nhấc máy, thì chấn động lớn từ dưới lòng đất đã rung lên, Lục Lăng Tây phải bám vào Nhan Việt mới đứng vững được, bỗng tấm bảng trắng trồi lên, lơ lửng trước mặt cậu.

Tên thực vật: Liễu rủ cấp ba

Nhu cầu của thực vật: Không

Khả năng sống của thực vật: Rất cao

Trạng thái của thực vật: Cấp ba điên phong

Đạt đến điều kiện tiến hóa, có chọn tiến hóa hay không?

Lục Lăng Tây: “…”.

“Tiểu Tây?”. Nhan Việt thấy vẻ mặt cậu là lạ, khẽ gọi một tiếng.

“Có thể không phải là động đất, mà là cây liễu đại thụ sắp tiến hóa”. Lục Lăng Tây nói xong liền nhìn Nhan Việt, không biết có nên chọn tiến hóa hay không. Bây giờ ở bên ngoài khắp nơi đều là nghiên cứu viên, lỡ như… Cậu còn đang do dự, chấn động lớn hơn nữa đã rung lên, có một cái rễ to lớn chui ra từ dưới đất, vây chặt căn nhà sau lưng hai người.

“… Không phải là tiến hóa, mà là động đất”. Nhan Việt cau mày nói.

Lục Lăng Tây kinh ngạc mở to mắt, đèn trong thôn dần sáng lên. Trong di động vang lên tiếng Vương Thục Tú, “Tiểu Tây, có động đất, các con đang ở đâu vậy?”.

“Mẹ, bọn con ở bên ngoài, bây giờ rất an toàn, Đại Hắc đã cảnh bảo trước”.

Vương Thục Tú thở phào nhẹ nhõm, Tiêu Phong đã ôm đứa bé chuẩn bị xong, cô không có thời gian nói gì nữa, vội vàng cúp máy.

Biết Vương Thục Tú không sao, Lục Lăng Tây liền yên tâm. Chấn động dưới đất vẫn tiếp tục, Lục Lăng Tây nhìn tấm bảng trắng lơ lửng trước mặt, quyết định chọn đồng ý. Vốn cậu đang lo lắng cây liễu tiến hóa sẽ làm nghiên cứu viên chú ý, lỡ như có người nghi ngờ cậu và Nhan Việt xuất hiện rất trùng hợp thì sẽ không hay. Nhưng hiện giờ có động đất che dấu, chắc không ai nghi ngờ động đất là do có người điều khiển đúng chứ.

Khi Lục Lăng Tây chọn đồng ý, tấm bảng trắng đã biến đổi. Câu hỏi màu xanh biến mất, lòng đất dưới Phượng Thành xuất hiện trước mặt cậu. Từ tấm bảng có thể thấy được bộ rễ của cây liễu đại thụ đã tiếp tục kéo dài, xâm nhập vào trong nội thành Phượng Thành, quấn cùng bộ rễ của những cây liễu khác.

Dòng chữ màu xanh hiện lên, “Hoàn thành tiến hóa liễu rủ cấp bốn, quần thể sinh thái cây liễu đã kéo dài đến đơn vị cấp thành phố, thưởng tâm thực vật +20000, sức mạnh tự nhiên +20”.

Không đợi Lục Lăng Tây tỏ vẻ kinh ngạc, một dòng chữ xanh khác lại hiện lên, “Đạt đủ một trăm nghìn điểm tâm thực vật, tinh lọc một thành phố sinh thái, đạt đến điều kiện thăng cấp của hệ thống, hệ thống tiến hóa thành tâm của hành tinh”.

Dòng chữ màu xanh biến mất trên không trung, có ánh sáng màu lam nhạt tràn ra từ cơ thể Lục Lăng Tây, dần dần ngưng lại trên không trung thành một quả cầu ánh sáng màu lam to cỡ quả bóng đá.

Lục Lăng Tây giật mình nhìn quả cầu ánh sáng, Nhan Việt bỗng nhiên hỏi: “Đây là gì vậy?”.

“Nhan đại ca anh thấy được sao?”.

Nhan Việt: “…”.

Lục Lăng Tây bình tĩnh lại, “Nó thật đẹp”.

Quả cầu ánh sáng trước mắt đang lấp lóe những tia sáng màu lam nhạt, bên trong nó không phải là trống không, mà có vô số điểm sáng đang di chuyển khắp nơi, tựa như ngân hà rực rỡ. Chính giữa quả cầu là một trái đất nhỏ bằng nắm tay, ở đó có bốn mùa luân phiên, vạn vật sinh sôi, quay xung quanh tựa như một trái đất thực sự.

Lục Lăng Tây cẩn thận vươn tay chạm vào quả cầu ánh sáng trước mặt, quả cầu lại tan ra, những điểm sáng rực rỡ lại lần nữa tiến vào trong cơ thể cậu, trái đất nhỏ ở chính giữa thì chậm rãi chìm vào lòng đất. Lục Lăng Tây nắm tay Nhan Việt, hai mắt nhắm nghiền, một cảm giác kỳ diệu đang quẩn quanh trái tim hai người. Bọn họ như nghe được tiếng nước chảy, xuyên qua lòng đất, thấm sâu vào trong. Cỏ nhỏ xanh rì bắt đầu nảy mầm, những đóa hoa đủ màu sắc nở rộ xung quanh. Dòng nước chảy qua rất nhiều nơi, từ cao nguyên đến đồng bằng, từ thung lũng đến sa mạc, cả hành tinh như đang dần dần thức tỉnh, những căn bệnh khó chữa của nhân loại dần được xoa dịu. Trái đất lại tràn ngập sức sống, dần khỏe mạnh hơn.

Khi hai người mở mắt ra thì trời đã sáng, ánh mặt trời vàng óng lóe lên ở chân trời. Ánh sáng chiếu rọi, Lục Lăng Tây cảm thấy có gì đó đã thay đổi, nhưng lại không rõ ràng lắm. Nhan Việt nắm chặt tay cậu, mười ngón tay đan chặt vào nhau, cùng nở nụ cười.

Chấn động trong lòng đất lúc nửa đêm đã ngừng từ lâu, bên ngoài lại trở lại vẻ yên bình. Lục Lăng Tây gọi điện về nhà, biết không xảy ra chuyện gì hết, bé con cũng ngủ rất ngon, ngay cả khi ầm ĩ như vậy cũng không có cảm giác gì. Sáng sớm cậu và Nhan Việt đến nhà Lý đại gia ăn cơm mới biết được động đất tối qua ở Phượng Thành đo được là cấp bảy, nhưng nhờ đám rễ cây liễu mà giảm cơn chấn động, nên bên ngoài chỉ chưa đến cấp bốn. Nghe nói cả Phượng Thành không có người thương vong, tổn thất kinh tế cũng ít, chỉ có vào căn nhà quá cũ bị sập mà thôi.

Sau trận động đất này, cây liễu đại thụ được tôn thành Thần, nhưng những chuyện này cũng không có liên quan gì đến Lục Lăng Tây.

Cuộc sống của cậu và Nhan Việt vẫn như trước, Vi Viên Nghệ, thôn Linh Thủy, nhà, đều xoay quanh ba điểm này, thỉnh thoảng lại đến xem vườn hoa Khâu Điền. Trúc cứng, cây khổ phối ba hương giao, thu hải đường sau khi tiến hóa, công ty khoa học công nghệ Vi Viên Nghệ của hai người phát triển thuận lợi, quá khứ từng quấy nhiễu họ cũng đã rời xa. Dù là Hợp Phổ nhà họ Nhan hay nhà họ Lục Trung Kinh đều dần dần biến mất trên truyền thông, hoàn toàn rời xa cuộc sống của bọn họ.

Ba tháng sau, trong đêm giao thừa.

Một nhà Lục Lăng Tây vui vẻ tụ họp cùng nhau. Vương Thục Tú ôm bé con và Chu Hiểu Mạn ngồi ở phòng khách vừa xem TV vừa chờ cơm, Tiêu Phong và Tiêu Hồng thì vội vàng ra ra vào vào trong phòng bếp, Nhan Việt thì kéo Lục Lăng Tây ra sân sau bắn pháo hoa.

Bụp

Pháo hoa nổ tung trên bầu trời, vô số điểm sáng như những vì sao rơi xuống. Lục Lăng Tây vội nhón chân hôn Nhan Việt. Nhan Việt mỉm cười, cởi áo khoác ôm Lục Lăng Tây vào lòng.

“Tiểu Tây, anh yêu em”.

“Em biết, Nhan đại ca, em cũng yêu anh”.

Bóng hai người hòa vào làm một, hạnh phúc ngập tràn.

——————-

Hết luôn nhá ^_^, còn 5 ngoại truyện nữa thì từ từ >.<


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.