Điền Viên La Nhiễm

Chương 40



Hiện nay dưới sáng kiến của La Nhiễm, Trịnh thị làm thịt thỏ làm cho La Nhiễm đã nếm qua rất nhiều mĩ thực đều vỗ tay khen ngợi. Điều này đã làm cho La Nhiễm nghĩ ra rất nhanh cách làm giàu, chính là tình huống hiện tại thì không thể thực hiện được, kế hoạch này chỉ có tạm thời gác lại.

Ở ngọn núi này mấy đứa La Nhiễm hái được rất nhiều trái cây dại, sau một hồi chạy, liền xem thời gian rồi trở về.

Sau khi về đến nhà, phát hiện người lớn đã làm ruộng trở về, Trịnh thị cũng đang chuẩn bị cơm chiều.

La lão gia tử quấn điếu thuốc lá rời, chắp tay sau lưng từ nhà giữa đến tàng cây ở giữa sân ngồi. “Lạch cạch, lạch cạch” hút thuốc không ngừng, miệng lầm bầm: “Năm nay ít mưa, sản lượng lương thực giảm rất nhiều”. Lại hung hăng hít một hơi: “Haizzz.. Việc này giải quyết như thế nào đây. Xem xem, hôm nay thu hoạch lúa cũng không thấy có mưa”.

Chính là mấy ngày trước cũng không có mưa, làm cho lúa mạch giảm sản lượng, nhìn thấy sản lượng của lúa tựa hồ giảm càng nghiêm trọng. Bình thường thời gian dài không có mưa, không lâu sau sẽ mưa rất to. Thời gian trước còn lo lắng lúc thu hoạch lúa mạch mưa xuống làm cho lương thực rụng xuống mặt đất thật lãng phí không thu được, bất quá từ hôm đó trở đi, thời gian dài không có mưa. Nếu sau khi thu hoạch trời không mưa, cây trồng vụ thu cũng không có cách nào gieo trồng được. Vốn sản lượng vụ chiêm đã giảm nghiêm trọng, nếu mùa thu còn chậm trễ nữa.. La lão gia tử không dám nghĩ nữa, chỉ có thể kì vọng tôn tử có thể đậu tú tài, cũng làm cho cả nhà có hi vọng.

Bên này Trịnh thị đã làm cơm xong liền gọi mấy đứa La Nhiễm lại khiêng cái bàn vào trong viện. Mùa hè trời nóng, đến chạng vạng rồi mà trời còn chưa có hạ nhiệt nữa, cho nên lâu nay La gia đều ăn cơm ở trong viện.

Tần thị bưng bát cơm, giương mắt nhìn Triệu thị, nói: “Ông nó à, hôm nay đến bảo cữu mẫu của Văn Danh cùng mẹ chồng nàng sang đây, bảo là hỏi một chút tình hình của Văn Danh”.

La lão gia tử: “Mấy ngày nữa Văn Danh thi rồi, đây là thời điểm quan trọng, cũng không biết ở trấn trên ôn tập như thế nào rồi”.

Triệu thị: “Cha, nương, người không cần lo lắng cho Văn Danh, Văn Danh nói lần này nắm chắc rất lớn”. Triệu thị bưng bát đũa, lại nói tiếp: “Còn có, cha, nương, mọi người xem Văn Danh cũng lớn như vậy rồi, người ta đều nói trước thành gia sau lập nghiệp. Con nghĩ chờ Văn Danh trở về trong khoảng thời gian này nên thu xếp hôn sự của Văn Danh, chung quy không thể chậm trễ. Cha, nương, mọi người xem có đúng không”?

“Dâu cả, con nói có lí đấy, con cùng lão đại xem xét kĩ đi”. Trên thực tế, La lão gia tử rất coi trọng hôn sự của Văn Danh, dù sao đây cũng là đại sự cả đời của đại tôn tử.

“Cha, nương, con cùng cha bọn nhỏ cũng đã có đối tượng rồi. Chính là chất nữ nhà mẹ đẻ của con, hai người cũng đã gặp qua, ôn lương hiền thục, kiên cường lại giỏi giang, lại là người biết chữ, bình thường là đứa nhỏ ngoan ngoãn hiếu thuận nhất nhà. Rất xứng đôi với Văn Danh”. Triệu thị thấy Tần thị không nói gì liền nói tiếp.

“Ta nói vợ Triệu Mẫn Thương kia mở miệng ngậm miệng đều nhắc đến hôn sự của Văn Danh, nguyên lai mấy người đã thông đồng với nhau hết rồi. Về sau Văn Danh là muốn làm quan, liền ****** có nữ nhân xứng đôi với Văn Danh sao? Cho dù Văn Danh không làm quan, nhà Triệu Mãn Thương kia có nói xứng với nhà chúng ta không”? Tần thị nghe Triệu thị nói như vậy, lại nghĩ tới hôm nay vợ lão Triệu Mẫn Thương nói giúp chiếu cố Văn Danh, nếu thi đỗ tú tài chính là công lao to lớn, trong lòng rất không vui.

“Bà nói nhảm cái gì đấy. Chỉ cần hài tử tốt là được rồi, cho dù gia đình có khó khăn chút cũng được. Chúng ta không màng đến tiền tài của nhà gái. Văn Danh là người đọc sách, về sau vẫn là tìm người biết chữ đi. Cô nương kia ta và nương con đều đã gặp qua, là người không tồi, chính là Văn Danh nói như thế nào”?

Triệu thị sợ Tần thị ngắt lời, cuống quít tiếp lời, nói: “Văn Danh cũng nguyện ý. Hai đứa nhỏ này lớn lên bên nhau, ngoại sinh nữ của con nếu gả lại đây, chính là toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho Văn Danh”. Trong lòng nghĩ lão bà tử không đồng ý, chướng mắt người Triệu gia, chẳng ngờ tới ngoại sinh nữ này là đến giúp ta. Nói cứ như ta không đau lòng nhi tử của mình vậy. Kia chính là thân nhỉ tử của ta, dù thế nào ta cũng phải vì hắn mà suy nghĩ chứ. Nghĩ lại nếu của chất nữ nếu gả qua đây, tốt hơn gấp tám lần cưỡng ép lấy người ngoài.

La lão gia tử thực cũng không đồng ý ý kiến của Triệu thị, chẳng qua nếu Văn Danh đã đồng ý thì nhân phẩm đứa nhỏ không tồi là được, “Nếu Văn Danh nguyện ý, chờ Văn Danh trở về rồi nói tiếp. Chính là nhân phẩm đứa nhỏ mới là trọng yếu, cũng không thể qua loa”.

Vậy La Văn Danh phải kết hôn? Hay là đính hôn? Có phải lại phải dùng tiền rồi? Nếu chất nữ của Triệu thị gả qua đây, vậy không phải La gia càng náo nhiệt hơn sao? Trong lòng La Nhiễm có những suy nghĩ tương tự vậy. Quả nhiên những người khác nhau có mối quan tâm khác nhau.

Tần thị nghĩ chính là nhà gái có xứng với Văn Danh không? Gia thế nhà gái có xứng với La gia hay không? Gả qua đây có gây khó dễ cho mình hay không?

Triệu thị là mẹ ruột của La Văn Danh, nhà gái có xứng với Văn Danh hay không? Gả qua đây liệu có lợi cho Văn Danh hay không? Có hay không có lợi với mình?

La lão gia tử: Nhà gái có xứng với Văn Danh không? Nhân phẩm thế nào? Gả qua đây có lợi cho Văn Danh không? Có hay không có lợi cho La gia?

Suy nghĩ cụ thể thì La Nhiễm không nói, nói ra sợ mọi người khinh bỉ nàng. Bởi vì La Nhiễm nghĩ lại lần trước gặp chất nữ của Triệu thị trên trấn trên, La Nhiễm cũng không tin rằng nàng ta tốt như Triệu thị nói, trừ phi ngạt trúc xuất hảo duẩn (*) bất quá cũng không loại trừ khả năng này.

Mấy ngày nay thu hoạch vụ chiêm tương đối vội, hơn nữa La lão gia tử bảo chờ Văn Danh trở về rồi nói sau, Triệu thị cùng Tần thị chính là âm thầm phân cao thấp. Vồn Tần thị cũng không phản đối cọc hôn sự này, nhưng mà nghĩ đến sự nhiệt tình của Triệu thị không biết là lại nảy ra cái ý tưởng gì thì lại càng bất mãn nhưng mà ngoài mặt không có phản đối, chính là thấy Triệu thị càng ngứa mắt ngứa mũi. Trong lòng Triệu thị cũng rất oán giận Tần thị, thầm nghĩ nhất định phải đem ngoại sinh nữ khẩn cấp thú vào cửa.

Tạm thời không đề cập đến giao phong của hai người, thu hoạch vụ hè vẫn còn chưa xong. Ngày đầu tiên đem mấy mẫu lúa mạch đã thu hoạch xong, mấy ngày nay chính là vội vàng tuốt lúa mạch. Việc này tốn nhiều công sức hơn việc cắt lúa mì. Ôm một gồi lúa mạch dùng sức đập, đem hạt lúa tách ra khỏi rơm, sau đó đem hạt lúa cho vào cối đá để kéo, nghiền để hạt tự rơi ra hoặc là cho con trâu hoặc lừa kéo đá, trâu ở nông thôn là trợ giúp đắc lực, phần lớn mọi người đều không có trâu, chỉ đành để người thay thế.

Xay lúa mạch xong còn phải tách trấu ra khỏi hạt, cái này cần có gió để quạt (Tác giả: Ở nông thôn hiện đại người ta gọi là rê thóc, tức là dùng xẻng gỗ để xúc lúa lên cao, gió sẽ thổi. Vỏ trấu nhẹ sẽ được tách ra khỏi hạt, như vậy liền đạt được hiệu quả mong muốn. Nhân dân lao động còn rất thông minh, biết sử dụng sức mạnh của tự nhiên). Ở La gia rê lúa tốt nhất chính là La Hữu Lễ, cho nên về cơ bản việc này được giao cho La Hữu Lễ.

(*) Ngạt trúc xuất hảo duẫn = tre xấu mọc măng tốt.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.