Đầu gối Kỳ Trường Ức đau đến lợi hại hơn, lại bị Bùi Tranh mạnh mẽ lôi kéo, hắn chỉ có thể cố sức cất bước đuổi kịp.
Bùi Tranh ghét bỏ tiểu nhân nhi đằng sau đi thật chậm, quay đầu lại thấy hắn khập khiễng, giương giọng hỏi, “Chân làm sao vậy?”
Kỳ Trường Ức không nghĩ làm hắn lo lắng, nhỏ giọng giải thích nói, “Không có chuyện gì, chỉ là không cẩn thận động tới đau mà thôi.”
Bùi Tranh hừ lạnh một tiếng, chỉ nghĩ hắn là chuyện bé xé ra to, tức giận nói, “Không có việc gì liền nhanh lên đi, ngày mai lâm triều không trì hoãn được.”
Sau đó tiếp tục bước nhanh về phía trước, lực độ trong tay không giảm chút nào.
Bước vào tẩm cung của Kỳ Trường Ức, cạnh cửa hai thái giám cúi đầu xuống đóng lại đại môn, tựa hồ đối với việc nửa đêm Bùi Tranh xuất hiện ở chỗ này không ngạc nhiên chút nào.
Bước vào bên trong tẩm điện, Lý Ngọc đã sớm ngồi chờ, vừa thấy Bùi Tranh đến, trong tẩm điện mọi người vội vàng khom lưng hành lễ.
Bùi Tranh nhàn nhạt nâng mắt, “Đều đi xuống đi.”
Mọi người vâng lệnh, một đám rời khỏi cửa.
Trong tẩm điện tức khắc an tĩnh lại.
Bùi Tranh buông tay, đi thẳng đến trước bàn trong điện ngồi xuống, nhắm mắt nhéo nhéo giữa mày.
Kỳ Trường Ức không biết nên làm sao đứng tại chỗ, hắn duỗi tay sờ so.ạng xuống hai cổ tay, toàn bộ nơi đó sớm đã hồng một mảnh.
Bùi Tranh nâng lên mí mắt, nhìn tiểu nhân nhi trước mắt, nghĩ đến một màn vừa mới kia liền tức giận đến ngứa răng.
“Còn không qua đây.”
Ngữ khí lạnh như băng.
Kỳ Trường Ức thật cẩn thận đi qua, chỉ là lại có chút nghiêng lệch, đầu gối đau thấu tim thấu xương, hắn không dám nhìn Bùi Tranh, ngoan ngoãn đi qua đi đứng yên.
Bùi Tranh nhìn hắn ánh mắt ám trầm, đột nhiên duỗi tay đem hắn đột nhiên đẩy ngã trên mặt đất, Kỳ Trường Ức ngã ngồi ở trên mặt đất, đau nước mắt lưng tròng.
Còn không có kịp phản ứng lại rằng đây là chuyện như thế nào, thân ảnh Bùi Tranh cao lớn liền ngồi xổm xuống dưới, ngón tay thon dài một tay đem ống quần của hắn nhấc lên, lộ ra cẳng chân trắng nõn.
Bùi Tranh đem ống quần còn lại hướng về phía trước nhìn đăm đăm, sau đó ánh mắt lạnh lùng.
Chỗ đầu gối Kỳ Trường Ức một mảnh sưng đỏ, cùng làn da tuyết trắng tạo thành hình ảnh đối lập cực kỳ mãnh liệt, mấy chỗ địa phương nghiêm trọng còn lộ ra tơ máu, thoạt nhìn có chút làm cho người ta sợ hãi.
“Làm sao thành như thế này?”
Kỳ Trường Ức đem chân rụt về phía sau, nghĩ đem chỗ vết thương che lấp, lại bị Bùi Tranh cầm cổ chân.
“Nói, sao thành như thế này?”
Ngữ khí của hắn đã có chút mất kiên nhẫn.
Này không phải lần đầu tiên hắn phát hiện vết thương ở trên người Kỳ Trường Ức, tiểu ngốc tử này sinh hoạt tại hậu cung tàn nhẫn ngày thường nếu là không có hắn trong tối ngoài sáng che chở, sợ là chết như thế nào cũng không ai biết.
Kỳ Trường Ức bị ánh mắt hung ác của Bùi Tranh dọa sợ, ngôn ngữ có chút không nhanh nhẹn, “Ta, ta chính mình làm bị thương, chính là lúc ở trong yến hội, không có việc gì, một chút đều không đau, thật sự, Bùi ca ca, ngươi không cần sinh khí……”
Hắn không sợ bị thương cũng không sợ đau, sợ nhất Bùi Tranh đối mình sinh khí.
Bùi Tranh hừ lạnh một tiếng, ngón tay ở hắn vỗ bị thương dùng sức đè, Kỳ Trường Ức đột nhiên hít hà một hơi, đáy mắt ngập nước một mảnh.
“A!”
“Không phải nói không đau?” Bùi Tranh thu hồi ngón tay đứng dậy, trên cao nhìn xuống nhìn Kỳ Trường Ức, “Điện hạ này tật xấu khẩu thị tâm phi khi nào có thể sửa, chẳng lẽ ở trước mặt Triệu tướng quân cũng như vậy sao?”
Kỳ Trường Ức giương cái miệng nhỏ, không biết nên trả lời như thế nào, hắn nhìn ra Bùi Tranh đang tức giận, chỉ nghĩ làm theo tâm ý hắn làm hắn bớt giận.
Nghĩ đến trước kia buổi tối Bùi Tranh đến tẩm cung của mình cũng làm những chuyện như vậy, Kỳ Trường Ức nỗ lực đứng dậy, chậm rãi tiến đến bên người hắn, tay nhỏ trắng nõn tế với qua.
Bùi Tranh cảm nhận được một đôi tay mềm mại, hít sâu mấy khẩu khí, tay kia không được tự nhiên, chỉ biết lung tung đùa nghịch, lại cũng làm Bùi Tranh căng thẳng dưới thân, máu cả người đều mãnh liệt rít gào.