Diễn Giả

Chương 23



【 Lâm Hi cầm khay rượu dựa vào tường đợi.

Cậu có kinh nghiệm, đoán rằng đây có lẽ là một cuộc xung đột do rượu kích thích.

Cậu nghĩ rằng sau khi tạt ly rượu kia xong sẽ xảy ra cãi vã, để tránh không chọc phải phiền toài, vẫn không nên tới gần thì tốt hơn.

Nhưng mà đứng đợi một hồi vẫn không có gì xảy ra, không khí im lặng như thể hai người ở cuối hành lang kia đã rời đi.

Lâm Hi đứng đó đợi thêm một lát.

Đến khi cậu nghĩ có lẽ là rời đi thật rồi, liền cầm khay rượu đi ra.

Mới xoay người từ sau bức tưởng đi lên thì tình cờ gặp một người đàn ông đang tiến tới.

Trên chiếc áo len xám của người đàn ông có những vết rượu sẫm màu lớn, chiếc kính vừa nãy được đeo lên sống mũi của anh ta đã được tháo xuống, anh ta vừa đi vừa lau mặt, im lặng không nói lời nào, cho dù bản thân anh là người bị tạt rượu cách đây không lâu.

Lâm Hi bưng khay, cả một đường đi chỉ rũ mắt nhìn dưới đất, người nam nhân đó có thể đã nhìn cậu một cái, cũng có thể không.

Tiếng nhạc ồn ào cũng tiếng người ầm ĩ trở nên mơ hồ trên hành lang, người phục vụ bưng khay rượu đi ngang qua người khách đang lau vết rượu trên người mình.

Trong khoảng khắc ngắn ngủi ấy, Lâm Hi cảm nhận được ánh mắt người nam nhân liếc nhìn mình, chỉ là một ánh mắt nhợt nhạt, rất nhanh đã thu hồi.

Khi anh ta đi qua, Lâm Hi dừng lại ở một cánh cửa, nam nhân xoay người rồi biến mất ở hành lang 】

“Cut!”

Bầu không khí của hậu trường nhanh chóng rút khỏi sự im ắng, tổ đạo cụ chạy đến rồi cầm khay rượu đỏ trong tay Giản Lâm, nói lời khách sáo “Vất vả rồi”, Giản Lâm cũng trả lời hắn “Vất vả rồi”.

Đằng sau máy quay phim, La Hồng đang xem lại cảnh quay vừa rồi: Trạng thái của Giản Lâm rất tốt, trước khi action và sau khi action đều là một trang phục người phục vụ, nhưng chỉ cần trên màn hình thì cậu chính là Lâm Hi.

Trong mắt La Hồng bọn họ, Lâm Hi hoàn toàn khác với Giản Lâm, nhân vật này không có trầm mặt như cậu và có cá tính hơn, sự im lặng của cậu ta trong quán bar là bởi vì đó là yêu cầu của công việc, sau khi ra ngoài thì cậu ta vẫn chỉ là nam sinh 18 tuổi bình thường như bao người:

Sẽ bực bội với mẹ, sẽ xảy ra mâu thuẫn với mẹ, cùng em gái đùa giỡn, cùng tám nhảm với bạn thân, đi ngang qua sân bóng rổ sẽ thấy ngứa tay mà chơi một lát, cũng sẽ chơi game, sẽ trộm lên mạng, sẽ cảm thấy hoang mang không biết có nên tiếp tục đi học, lén đọc sách, tưởng tượng những gánh nặng khi về đến nhà, lại cũng có thể hiểu mình không có khả năng tiếp tục cuộc sống vườn trường.

Giản Lâm thì khác, cậu an tĩnh, tính cách trầm mặc, ở đoàn phim vô cùng ít nói, những lúc không đóng phim không đi diễn không cần phải làm gì, cơ hồ sẽ lập tức tàng hình, làm như mình không tồn tại, nhưng khi gọi tên cậu thì cậu lại lập tức xuất hiện.

Sau khi chuyển cảnh đến quán bar, La Hồng cố tình để ý, phát hiện Giản Lâm quả thật là chỗ nào cũng không thèm đi, chỉ đứng ở trong góc ngơ người, không thì ngồi ngốc cùng trợ lý, sau đó uống miếng nước lại ăn thêm chút gì. Ngẫu nhiên lại cùng trợ lý nói vài câu, rõ ràng là diễn viên chính nhưng từ trước đến nay không bao giờ hỏi khi nào thì quay, cũng không bao giờ thúc giục, thời gian chờ đợi có như thế nào thì cậu cũng chờ, bộ dáng trầm ổn bình tĩnh cũng vô cùng thả lỏng, phảng phất như có chờ đến thiên hoang địa lão cũng không thành vấn đề.

La Hồng cảm thấy rất kỳ quái, chẳng lẽ là do đã làm diễn viên quần chúng sao?

Nhưng hắn cũng không phải là chưa thấy diễn viên quần chúng khác, chỗ nào cũng đi, chỗ nào cũng nói, chỗ nào cũng khoác lác mới là bình thường phải không?

La Hồng lại một lần nhớ tới cậu bé Tiểu Lâm ca dẫn nguyên một đám nhóc đi chơi đuổi bắt gà ở đoàn phim Tần Vương Cung——

Ai, con trai lớn rồi đúng là không còn giống như trước.

La Hồng thở dài trong lòng như một tiếng than của người làm cha.

Thế nhưng tiếng thở dài này có hơi dài, không cẩn thận liền thở ra tiếng.

Phương Lạc Bắc đứng bên cạnh tưởng hắn thở dài nội dung cảnh quay này, hỏi: “Không hài lòng?”

La Hồng: “Không phải không phải, tôi không phải thở dài cái này.” Cũng không có gì không thể nói, nói tiếp: “Tôi đang thở dài Giản Lâm.”

Phương Lạc Bắc nhìn vào màn hình, xem nội dung cảnh quay đang được phát lại.

La Hồng không kể gì nữa, chỉ nói: “Tính cách của thằng bé rất ổn, đóng phim cũng ổn.”

Lại nói: “Lúc đóng phim với cậu cũng không luống cuống.”

Không chỉ đơn giản là không luống cuống, là một diễn viên trẻ lần đầu tiên đóng vai chính ở tuổi 18, cậu “Ổn” đến mức vượt quá mong đợi: bất kể có quay cảnh như thế nào, thì cậu đều không nhảy ra chủ động “Cut”, càng không có xuất hiện cảnh đột ngột nói “Thực xin lỗi, có thể quay lại lần nữa không ạ”, một lần cũng không có.

Giống như chỉ cần bắt đầu quay, cậu liền trở thành Lâm Hi ngay trong cảnh đó.

Tố chất tâm lý đóng phim vô cùng cao, diễn xuất cũng tốt.

La Hồng nói, thầm trong lòng cả ngày hôm nay hắn không làm gì khác ngoài hai việc: Đạo diễn và khen Giản Lâm.

Phương Lạc Bắc nghe lời La Hồng nói, không đáp, La Hồng cảm thấy kỳ quái, sao vậy chứ, không phải lúc quay cảnh trong tiểu khu hoa viên ngày hôm qua là ông chủ Lạc của bọn họ chủ động kéo vạt áo Giản Lâm, cũng là người nói cậu “Không làm gì cả”, thái độ lúc ấy rất rõ ràng, nếu không thì sao hắn nói chuyện với anh về Giản Lâm.

Nhưng sao bây giờ chỉ làm vẻ mặt thờ ơ?

Đúng là tâm của đại lão, sâu như đáy đại dương.

Phương Lạc Bắc không hổ là Phương Lạc Bắc, đúng là y chang với cụm từ “sâu không lường được” trong truyền thuyết, ai cũng nhìn không thấu đại lão.

La Hồng ở bên này tự hiểu mình nhìn không thấy, nhưng có một fan não tàn đứng trong góc, tâm cao ngất mà cảm thấy bản thân mình hiểu hết.

Hắn còn cảm thấy kỳ quái, lúc Giản Lâm mới vừa quay xong đi đến uống nước liền cau mày thấp giọng hỏi: “Cậu vừa nãy lúc đóng phim có phải là không chuẩn bị tốt nên đã đắc tội nam thần của tôi hay không?”

Giản Lâm cầm chai nước trong tay Trần Dương, uống hai ngụm, không biết sao cậu ta lại nghĩ thế, cũng không trả lời —— mấy đứa ngốc nghếch gặp được nam thần thông thường sẽ có bệnh theo thời gian.

Trần Dương không cảm thấy mình có bệnh, giải thích: “Người ngoài cuộc thấy rõ ràng, chính cậu cũng phải hiểu chứ. Bởi vì tôi rất rảnh, nãy giờ chỉ có chăm chú nhìn cậu quay, thế nhưng nam thần của tôi trước sau như một cũng không thèm liếc mắt nhìn cậu một cái.”

Giản Lâm uống xong nước, đóng nắp lại rồi đưa cho hắn: “Nếu cậu vẫn cứ nhìn tôi thì sao không nhìn ra được tôi có chỗ nào đắc tội anh ta?”

Trần Dương nhét chai nước rỗng vào trong ba lô: “Có vài chỗ là góc điểm mù, hai người khi quay cũng không phải lúc nào cũng nhìn về hướng tôi.”

Giản Lâm thở hắt ra, không khách khí: “Không phải là do góc điểm mù, là do cậu mù.”

Trần Dương cả giận: “Tôi là trợ lý của cậu, cậu không tin tôi sao.”

Giản Lâm: “Quả quýt.”

Trần Dương cúi đầu lục túi: “Đệt, chỉ lo xem lại quên mất phải lột hai quả” Bị gián đoạn, vừa tính nói gì liền hoàn toàn quên mất, đầy đầu hắn giờ chỉ còn là quýt đường và lột vỏ quýt.

Giản Lâm lại bởi vì vài câu nói này, lần quay tiếp theo không tự giác bắt đầu để ý.

Cậu phát hiện lúc bản thân bắt đầu để ý, đã yên lặng trừ nửa ngày tiền lương của trợ lý Trần —— đều là do cậu ta lắm mồm, ai muốn để ý cái này?

Kết quả vừa để ý liền phát hiện quả thật là y như lời Trần Dương nói.

Phương Lạc Bắc không còn giống như lúc trước ngẫu nhiên nhìn cậu vài lần như hôm đứng ở trong góc lặng im quan sát cậu diễn cảnh ở hành lang, đến cả ngẫu nhiên đối mặt cũng không còn.

Loại biến hóa một cách yên tĩnh và vô hình này, không cẩn thận chú ý căn bản sẽ không phát hiện, Giản Lâm đối với vị thần này có thể cảm nhận được, nhưng không thể hiểu được, sau đó một bên nghĩ: liên quan gì đến cậu sao?

Không liên quan.

Vậy nghĩ làm gì?

Cảnh quán bar chỉ quay một buổi chiều, quay xong liền được tan làm.

Trần Dương cùng Giản Lâm bước ra khỏi quán bar, mới đi ra, xe của Phương Lạc Bắc đã đi ngang qua bọn họ.

Không chủ động giảm tốc độ, không lên tiếng, cũng không đề nghị bọn họ đi cùng.

Giản Lâm không để ý, Trần Dương thở dài: “Có phải tôi chỉ xứng ngồi trên xe nam thân một lần không?”

Giản Lâm ý bảo nhìn sang bên cạnh: “Có xe rồi.”

Trần Dương đi qua dắt xe lẩm bẩm vài câu, không nhìn thấy bóng lưng nam thần, rất nhanh liền quên mất.

Giản Lâm ngồi phía sau xe, nhận được video Vân Dao gửi trên WeChat, hỏi cậu: “Cậu với Tiểu Trần quay xong chưa?”

Sau khi nghe nói Giản Lâm đã kết thúc công việc, lập tức chuyện sang một giọng điệu mờ ám nói rằng hai người họ đã phát hiện ra một bí mật: “Hai người tìm chiếc xe rồi lái đến khu F, tôi cùng Khâu Soái ở chỗ này chờ hai người.”

?

Vân Dao: “Mau tới đi, tới rồi sẽ biết.”

Trong trường quay có phân khu, chỉ là không có giống mấy phân khu được đánh dấu ABC trên mặt đất hay trên tường như trong bãi đỗ xe ngầm, các khu đều nằm trên bản đồ điện tử.

Trần Dương dựa theo bản đồ lái về phía khu F, vừa lái liền phát hiện khu F cách chỗ họ khá xa, phải đi một lúc mới tới.

Mới vừa chạy vào bên trong, Khâu Soái đã đứng ở chỗ cửa vẫy vẫy tay với họ: “Chỗ này!”

Trần Dương lái vào.

Xuống xe, chỗ này là trường quay nội cảnh.

Vân Dao cũng đi ra, bốn người cùng nhau đi vào.

Hóa ra là Khâu Soái cùng Vân Dao kết thúc công việc sớm, mới ba giờ chiều đã quay xong, hai người vốn tính đến chỗ quán bar để xem Giản Lâm, thế nhưng sau đó lại không muốn nữa, muốn đi dạo trong trường quay ngắm cảnh trước

Nguyên nhân rất đơn giản: Không biết rõ kịch bản thì đi xem cảnh đã được xây dựng xong thì hoàn toàn không sao đúng chứ?

Hai người nhìn cảnh rồi kết hợp với nội dung và các nhân vật họ biết trước đó, đoàn mò một chút nói không chừng có thể thuận lợi biết cốt truyện tiếp theo.

Khâu Soái vừa đi vừa nói: “Cái tật không cho xem kịch bản Vương đạo quả thật là xấu, chẳng trách trước đây bị người khác chỉ trích.”

Vân Dao: “Tôi ngược lại cảm thấy như vậy khá tốt, dù sao tôi cũng không biết diễn, nếu nói cho tôi quá nhiều tôi sợ là mình sẽ không tiêu hóa được.”

Nói một hồi bốn người bọn họ đi vào cảnh chính: Khung cảnh bên trong một căn nhà

Thật ra nội cảnh như vậy không hề hiếm lạ, lúc đạp xe họ đã thấy một vài cảnh như vậy.

Trần Dương đi hai vòng quanh phòng khách, hỏi Vân Dao cùng Khâu Soái: “Nơi này có cái gì đặc biệt sao?”

Vân Dao: “Lại đây nhìn đi.”

Bốn người vào buồng vệ sinh.

Khâu Soái giơ lên hai cái ly súc miệng màu xanh xám hoàn toàn giống nhau, mỗi bên một cái: “Đoán được gì không?”

Giản Lâm cùng Trần Dương đi qua nhìn, nhìn thấy cái ly cậu ta cầm bên trái có khắc chữ “Lâm”, ly bên tay phải khắc một chữ “La”.

Trần Dương bừng tỉnh, mở miệng ồ.

Khâu Soái để ly xuống kệ bồn rửa mặt.

Vân Dao ngoắc ngoắc ngón tay, vẻ mặt trịnh trọng: “Không sai, chúng ta cũng có đủ lý do tin tưởng, hai người sau này sẽ ở chung với nhau.”

Khâu Soái dẫm dẫm chân: “Ở tại nơi này.”

Vân Dao hóa thân Conan: “Ngôi nhà có ba phòng ngủ, một phòng khách nhưng chỉ có một chiếc giường.”

Khâu Soái biến thân Holmes: “Chiếc giường đó nằm trong phòng ngủ chính, còn có một cái bốn tắm rất lớn.”

Vân Dao: “Bộ đồ ăn đều là phần hai người.”

Khâu Soái: “Hai cái dù.”

Vân Dao: “Hai đôi dép trong nhà.”

Khâu Soái: “Hai cái gối đầu.”

Vân Dao: “Một cái chăn.”

Giản Lâm: “……”

Trần Dương chớp chớp mắt: “Điều này không phải…… rất bình thường sao? Dù sao đây cũng là bộ phim đồng tính, không sống cùng nhau thì còn có thể quay phim cái gì nữa? Chẳng lẽ quay cảnh La Dự hướng dẫm Lâm Hi làm bài tập về nhà?”

Nói xong nhìn Giản Lâm: “Đúng không?”

Giản Lâm đáp, chỉ nói: “Trợ lý Trần có vẻ hiểu rất nhiều.”

Trần Dương: “Đương nhiên.”

Vân Dao cùng Khâu Soái đều đơn thuần nghĩ rằng điều bọn họ phát hiện cũng như phát hiện đại lúc mới của Columbus, thế nhưng đến giờ mới nhận ra căn bản không có gì lạ cả.

Bốn người trở về đường cũ.

Vân Dao còn cố ý hỏi Giản Lâm: “Cậu cũng không cảm thấy ngoài ý muốn sao?”

Giản Lâm thật ra không nghĩ tới sẽ có đoạn này, nhưng nếu nói là ngoài ý muốn thì cũng không đến mức, lúc cậu biết mình sẽ đóng phim boylove cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý.

Giản Lâm: “Vẫn tốt.”

Vân Dao: “Oa, cậu thật chuyên nghiệp.”

Khâu Soái: “Có muốn đi dạo thêm nữa không? Tới cũng tới rồi.”

Vì thế bốn người liền đi dạo ở khu F

Cảnh dựng ở đây cũng giống như dựng bên ngoài, đều có nội cảnh có ngoại cảnh, có chỗ chỉ xây dựng phần da, có chỗ thì được dựng hoàn chỉnh.

Bởi vì chỗ này rất lớn, nội cảnh còn được chia rất nhiều gian, bốn người đi vào liền tách ra.

Giản Lâm bước vào một căn phòng để đồ, nghe được âm thanh nói chuyện ngoài hàng lang của Vân Dao cùng Trần Dương, thế nhưng lúc đi ra thì không nghe thấy nữa.

Có vẻ họ đi sang chỗ khác rồi, Giản Lâm không để ý, tiếp tục đi dạo.

Đang đi cậu làm cảm nhận được gì đó, nhưng khi quay lại lại không thấy ai cả, xoay người tiếp tục đi.

Chờ cho đến khi đi đến chỗ cuối cùng của khu F, đột nhiên có người lặng yên không một tiếng động bước đến chỗ cậu

Giản Lâm ngay lập tức quay lại, cùng lúc đó có một thứ gì hướng thẳng đến mặt cậu.

Giản Lâm phản ứng rất nhanh, dùng cùi chỏ chặn lại, thứ vừa chào hỏi liền quay đầu nhanh chóng quay lại.

Giản Lâm hơi nghiêng về phía sau, lúc vừa nâng cằm lên thứ kia vừa vặn cọ qua mũi, Giản Lâm thuận thế tung chân đá, người kia bị đá bất ngờ không đứng vững, trực tiếp ngã về sau.

Sau khi thấy rõ là ai, Giản Lâm có chút cạn lời.

Hoàng gầy dựa vào gầm nhà thấp, thực mau đã đứng lên, nhìn Giản Lâm: “Phản ứng rất nhanh.”

Giản Lâm nhìn hắn.

Hoàng gầy hừ lạnh: “Cũng biết giả vờ.”

Đồ vật đang nằm trong tay lại lần nữa giơ về phía khuôn mặt Giản Lâm.

Giản Lâm cảm thấy chỉ số thông minh của Hoàng gầy rất không ổn, cho dù anh ta không rời đi mà muốn ở lại trả thù riêng thì có phải nên làm một cách bí ẩn một tí không, lúc Trần Dương muốn đánh với cậu tốt xấu gì cũng gọi thêm vài người, Hoàng gầy đến 1m7 còn chưa tới, lấy đâu ra tự tin muốn đấu một mình với cậu vậy.

Giản Lâm từ nhỏ đã đánh nhau nhiều vô số kể, không cần chuẩn bị cũng có thể ra tay.

Cậu giơ chân đá hai cái liền đá Hoàng gầy ngã xuống đất lần nữa, nhưng Hoàng gầy lại giống như miếng cao bằng da chó mới làm, bất kể thế nào cũng tiếp tục dán, tiếp tục muốn đánh đến mặt cậu.

Giản Lâm rất nhanh liền hiểu Hoàng gầy là muốn tổn thương mặt cậu, vì thể cậu lập tức nắm chặt cổ tay gầy như cây trúc của hắn, nằm thật mạnh, tay của Hoàng gầy điên cuồng vẫy, a một tiếng, trước khi buông ra đầu lưỡi dao đã xượt qua mu bàn tay Giản Lâm.

Giản Lâm nhìn tay mình, nắm chặt cổ tay Hoàng gầy, vặn ra đằng sau ép sát vào lưng rồi ấn chặt vào tường, Hoàng gầy đau đến mức la oai oái, tiếng kêu kéo đám Trần Dương chạy đến.

Thấy Hoàng gầy, Vân Dao cùng Khâu Soái đều vô cùng ngạc nhiên.

Vân Dao không dám bước lên trước: “Sao lại là hắn?”

Khâu Soái đi qua nhìn: “Hoàng Minh?”

Trần Dương không biết Hoàng Minh, lúc hắn tới đoàn phim thì Hoàng gầy đã sớm cút đi, hắn chỉ nghe thấy tên của người này từ những lời bàn tàn của những người trong đoán phim.

Trần Dương chạy tới, cũng thấy kỳ lạ: “Sao hắn còn ở đoàn phim?”

Giản Lâm đổi tay trái ép sát người, nhìn mu bàn tay phải, vết cắt đã bắt đầu chảy máu.

Trần Dương: “Đậu má!” Lập tức lục túi tìm khăn ướt.

Giản Lâm bình tĩnh nói: “Gọi điện thoại, thông báo cho đoàn phim.”

Vân Dao cùng Khâu Soái đều rất đơn thuần, căn bản không phản ứng kịp đã có chuyện gì xảy ra, một bên sờ di động một bên mờ mịt: “Sao anh ta lại ở đây?”

Trần Dương rút mấy tờ giấy đè lên mu bàn tay của Giản Lâm, gào to: “Còn có thể vì cái gì, trả thù chứ gì nữa, chuyện như vậy cũng không có gì lạ, ai khiến hắn bị đuổi đi hắn liền đi trả thù người đó.”

Khâu Soái: “Không đúng, vậy đáng ra anh ta không nên đi trả thù Giản Lâm chứ, rõ ràng là thầy Lạc……”

Trần Dương sợ giấy không đủ, tiếp tục rút thêm vài tờ nữa, miệng cũng không rảnh rỗi: “Hắn dám đụng vào Lạc đại lão sao? Đương nhiên là không dám, chỉ có thể chọn một quả hồng mềm thôi.”

Nói xong ghét bỏ nhìn về phía người đán ông đang bị áp lên tường Hoàng gầy: “Anh cũng biết chọn đó, chọn ngay quả hồng mềm làm từ thép. Trước kia mỗi lần muốn đi chọc phiền toái đều không bao giờ hỏi thăm trước sao?”

Vân Dao đã gọi điện cho đoàn phim, cất điện thoại vào trong túi lại mờ mịt: “Hỏi thăm cái gì?”

Trần Dương đá một cái trên mông Hoàng gầy: “Biệt danh Tiểu Lâm ca ở Vũ Châu, ông tưởng chỉ khoác lác thôi sao?”

Vân Dao & Khâu Soái: “?” Từ từ, đây là thực sự là một biệt danh rất trâu bò sao? Đây không phải là từ mà Tiểu Trần trợ lý cậu chuyên dùng để chọc sao?

Mặt Hoàng gầy bị ép sát tường, dùng sức giãy giụa, phát ra tiếng động mạnh trong cổ họng.

Giản Lâm ném người từ tường xuống đất, dẫm một chân lên, không ra tay mà dùng tay đè lên vết thương.

Miệng Hoàng gầy rất không sạch sẽ: “Mày mẹ nó thật biết giả vờ! Giường của họ Lạc rất đáng để bỏ nhỉ!”

Mũi chân của Giản Lâm trên lưng hắn tiếp tục ấn mạnh thêm.

Hoàng gầy chịu đựng đau, gian nan: “Không dám nhận sao? Ha, lúc mày cùng hắn ta kẻ xướng người hoạ không phải phối hợp rất đỉnh sao?”

Hoàng gầy: “Mày mới bao nhiêu tuổi mà nhận được vai chính, còn diễn chung với Phương Lạc Bắc.”

Hoàng gầy: “Mẹ nó đã sớm ngủ cùng……”

Giản Lâm giống như chơi đá cầu, dùng chân đá mặt Hoàng gầy từ bên này sang bên khác, một chân kia lại dẫm lên cái miệng đầy dơ bẩn.

Vết thương bị cắt không sâu, rất nhanh đã ngừng chảy máu, Giản Lâm buông tay, cúi đầu nhìn Hoàng Minh dưới chân.

Lúc cậu đánh nhau rất lười cùng người khác vô nghĩa, nhưng hôm nay ngoại lệ.

Giản Lâm: “Tao ngủ với anh ấy, mày có ý kiến?”

Tại lối vào của hành lang, phía sau Phương Lạc Bắc có vài người đang đi đến.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.