Điên Cuồng Yêu Thầm

Chương 14



“Hồ ly tinh kia nói trong trường con và tiểu tử Lâm gia không hợp nhau, hơn nữa thành tích kém, còn không bằng chuyển trường đi… Mụ ta vốn không có quan hệ tốt với Lâm gia, nếu khiến cho quan hệ của con và tiểu tử kia trở nên căng thẳng thì Lâm gia vẫn nhằm vào Vinh gia như cũ, đến lúc đó xui xẻo vẫn là nhà chúng ta.”

Vinh Lam tỉnh táo nghe dì Chương thuật lại hết câu chuyện rồi mới mở miệng hỏi bà: “Vậy ba con nói thế nào?”

“Lúc đó ba con ngược lại không chung một lỗ mũi với mụ ta nữa, nói con hiếu thuận, biết trút giận cho ba mình, còn mắng hồ ly tinh đó một hồi, bảo rằng dựa vào cái gì mà bắt con gái trưởng Vinh gia chuyển trường, mặt mũi ông ấy còn để ở đâu nữa.”

Vinh Lam tạm thời yên tâm, mặc dù Vinh Du Hằng trọng nam khinh nữ, chưa từng xem đứa con gái này ra gì, nhưng ông sĩ diện hão*, cho nên bây giờ chắc chắn sẽ không nghe lời Cảnh Na, để cô tùy tiện chuyển trường.

*Sĩ diện hão: là cố muốn người khác tôn trọng mình bằng những điều mình không có.

Sau khi dì Chương rời đi, Vinh Lam tuy không có khẩu vị nhưng vẫn ăn cơm đàng hoàng, cô phải chăm sóc mình để không bị bệnh, đứa trẻ không có mẹ là cây cỏ, tiền đồ xán lạn không chút liên quan đến cô, chỉ có thể liều mạng hấp thu chất dinh dưỡng mới có thể gánh được mưa to gió lớn.

Cô vừa ăn cơm vừa hạ quyết tâm, nếu Cảnh Na muốn lôi dã tâm của cô ra ngoài thì cô cũng không cần phải che đậy, lần này phải thi tháng thật tốt, tháo cái danh “học sinh kém” này xuống, cũng để cho người phụ nữa kia không thể làm một bài văn lớn* được nữa.

*Câu gốc ở đây là “đại tố văn chương” (大做文章), đại (大) là lớn, tố văn chương (做文章) là làm văn viết văn, ý nói dựa vào một việc nào đó để rêu rao, thổi phồng.

Vinh Lam có mục tiêu phấn đấu, đêm nào cũng thức đến mười hai giờ mới ngủ, sau một khoảng thời gian dậy sớm thức khuya, dưới mắt cô đã xuất hiện quầng thâm, vì thiếu ngủ nên cả người cũng không có tinh thần, khi hết tiết trừ việc nằm ngủ ra thì không muốn làm gì khác, tự nhiên cũng không quan tâm đến người xung quanh.

Cô buồn ngủ đến mức đi trên hành lang cũng có thể ngáp, che miệng ngáp một cái xong mới chậm chạp phát hiện người vừa đi qua người cô chính là Lâm Đông Hữu.

Từ sau trận bóng rổ lần trước hai người không chạm mặt nhau, Lâm Đông Hữu cũng không tìm cô dạy cô viết “thật xin lỗi” nữa, dường như cậu đã hoàn toàn từ bỏ cô, từ bỏ một tình bạn đã từng rất sâu đậm, có lẽ do nhận ra cô là một cô gái có nhân phẩm hỏng bét sau mấy năm nên không xứng đáng để cậu lui tới.

Vinh Lam đặc biệt chú ý đến cánh tay bị thương của cậu, mắt thấy tay cậu đã hồi phục thì lặng lẽ thở phào.

Ánh mắt cậu lạnh lẽo, mắt cô nhìn thẳng, cứ như vậy đi về phía ngược lại với cậu, tựa như đời người, cậu ở đầu bên này, tôi ở đầu bên kia, đã từng thân mật sát vai, nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể chạy về hướng bất đồng với nhau.

Đây là kết quả tốt cho tất cả, Vinh Lam nhìn bầu trời rộng lớn bên ngoài, tâm tình chết lặng.

Điều khiến cô vui vẻ là có thể trước lạ sau quen với học thần Triệu Mặc Thanh, khi gặp nhau sẽ cùng mỉm cười chào hỏi, có một lần học lớp tiếng Anh bắt buộc của nhà trường phải dùng sách luyện tập, Vinh Lam để quên ở nhà liền bị Cố lão sư cốc đầu mắng một trận, bắt cô tự nghĩ cách đi mượn, một lúc sau buộc phải thấy sách.

Trong ban F chắc chắn không thể mượn được, Vinh Lam bèn chạy đi tìm Vinh Viện, nhưng cũng không mang, Vinh Lam không còn sự lựa chọn nào khác ngoài nhắm mắt đi đến cửa ban A, cô sẽ không đi mượn Vinh Trúc, trong tất cả ánh nhìn của mọi người, cô hướng về phía Triệu Mặc Thanh vẫy tay mội cái, tỏ ý bảo cậu ra ngoài.

Triệu Mặc Thanh đi ra, sau khi nghe cô nói muốn mượn đồ thì không nói hai lời mà lập tức đưa sách cho cô, Vinh Lam luôn miệng nói cảm ơn, sau đó không để ý đến phản ứng của những người khác, xoay người chạy về lớp mình.

Khi cô mở sách luyện tập như phát sáng của học thần ra thì nhất thời xấu hổ, chữ viết của cậu cũng quá ngay ngắn rồi, ghi chép rất có bố cục, người ta nắm giữ tinh hoa của học tập, cho nên đối với cậu mà nói việc học là hưởng thụ chứ không phải là khó khăn.

Mỗi đêm Vinh Lam liều mạng cày đề toán, rốt cuộc thời gian khảo nghiệm cũng đã đến. Hôm nay, các giáo viên tổ toán sẽ tổ chức một kỳ thi nhỏ trước khi thi tháng, đề thi vẫn khó như bình thường nhưng Vinh Lam không thèm để ý mà cứ vui đầu vào làm.

Giáo viên chấm bài rất nhanh, trước khi tan học đã phát bài xuống, Vinh Lam nhìn con số 44 đỏ chót trước mặt mà không khỏi ảm đạm, đầu cúi thấp, cả người ủ rũ đến cực điểm.

Môn toán chính là ác mộng của cô, những môn khác có thể học rất tốt, nhưng môn toán lại không thể.

Vinh Lam cực kỳ phiền não, mặc dù cô đã rất cố gắng nhưng không dùng đúng cách nên công sức mấy ngày trước đã hóa công cốc.

Mặt khác, đối với những bạn học trong lớp thành tích như vậy đã là quá tốt, bị điểm kém bình thường như việc ăn uống hằng ngày, không đáng để trong lòng.

Lý Đinh đã sớm ra về, gần đây ba cô không uống nhiều rượu như trước, thấy Lý Đinh thay đổi thái độ bắt đầu học tập thì không khỏi cao hứng, một hơi đăng ký cho cô mấy lớp bổ túc một kèm một, mỗi ngày tan làm đều sẽ đến đón cô.

Người trong lớp đã đi hết, một mình Vinh Lam ngồi giữa lớp, hôm nay cô muốn về nhà một mình, vì việc nhận được điểm kém đã làm cho bộ áo giáp của cô nứt ra một kẽ hở, không còn là chiến sĩ.

Cô đã bị toán học đánh bại.

Vinh Lam không biết bản thân nên làm gì. Thành tích vẫn không lọt vào top 200, tuy hiệu trưởng chỉ muốn cô chuyên tâm đọc sách nhưng nếu thật sự không vào được thì thật sự quá mất mặt, càng không có duyên học đại học.

Lo lắng ngồi trong lớp cho đến khi ánh hoàng hôn rọi vào cửa sổ, Vinh Lam thở dài, cất hết bài thi toàn là dấu gạch đỏ, chán nản đéo balo đi ra ngoài.

Trong đầu có tâm sự nên không chú ý đến người đứng cạnh cửa ban A, cô như cái xác không hồn đi về phía trước, không biết sau lưng mình có người đang đi theo.

Trên hành lang không một bóng người, Vinh Lam chậm rãi đi xuống lầu một, cô không muốn về nhà, dù có lang thang bên ngoài đến tận nửa đêm cũng không muốn trở về.

Nếu dành ra cả một kỳ nghỉ để luyện đề thì điểm toán của cô cũng chỉ dao động ở mức năm mươi.

Vinh Lam hoàn toàn ở trong trạng thái tuyệt vọng, đi đến thùng rác bên cạnh, một ngọn lửa giận bùng lên, xung động vò bài thi trong tay thành một cục rồi dùng sức ném ra ngoài.

Cục giấy bay theo đường parabol, tựa như mang theo tất cả phiền não của Vinh Lam.

Đến cổng trường, cô chợt cảm thấy không đúng, lỡ như bài thi bị người khác cố ý nhặt lên, thấy được cái tên Vinh Lam nổi tiếng, người ngốc có thể thi được 50 điểm nhưng cô chỉ thi được 44 thì sau này mặt mũi cô còn để đâu được nữa?

Vinh Lam vội vàng chạy về, vừa qua khúc cua thì không khỏi khiếp sợ, dưới ánh nắng chiều là một bóng người cao lớn quen thuộc, đang cúi đầu nhìn bài thi nhăn nhúm trên tay.

Như bị nước sôi đổ lên, gò má Vinh Lam đỏ bừng, vì để bảo vệ cho tôn nghiêm của bản thân mà cô dùng tốc độ chạy nước rút xông tới, song Lâm Đông Hữu sớm có sự cảnh giác, rất ung dung cất bài thi của cô vào cặp mình.

Vinh Lam tức đến hộc máu, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ hung dữ: “Đó là bài thi của tôi, ai cho cậu xem, trả lại đây!”

Lâm Đông Hữu bình tĩnh, giả vờ hồ đồ: “Cái gì mà bài thi? Tôi không hiểu cậu đang nói gì.”

“Cậu…” Vinh Lam không ngờ đường đường là học sinh giỏi lại có một mặt vô lại như vậy, gấp đến độ chặn trước mặt cậu, “Chính cậu vừa rồi còn nhét bài thi vào cặp, mau trả lại cho tôi.”

“A, bài thi kia à…” Trên mặt cậu hiện lên nụ cười sâu xa, trong mắt Vinh Lam thì chính là đáng ghét, trước kia khi cậu chọc cô sẽ lộ ra nụ cười như vậy, cô đã quá quen thuộc rồi.

Quả nhiên.

“Cậu nói bài thi toán hơn bốn mươi điểm?” Giọng cậu ranh mãnh, “Là của cậu?”

Vinh Lam thở phì phò trợn mắt nhìn cậu, không muốn thừa nhận, nhưng lại không cam lòng khi thấy bài thi của mình rơi vào tay cậu rồi bị đem ra làm trò cười.

Ánh chiều tà chiếu lên mặt hai người, Lâm Đông Hữu đưa mắt nhìn dáng vẻ tức giận của cô, dần thu hồi ý cười: “Chín giờ thứ sáu tuần này, đến nhà bà Điền, tôi dạy cậu học toán.”

Bà Điền là một cụ bà góa bụa* sống trong một con hẻm nhỏ, trước đây Vinh Lam hay đi theo Lâm Đông Hữu khám phá khắp nơi, sau mấy lần thì quen được bà Điền, có một hôm bà bị ngã trong nhà, trùng hợp bọn họ đi qua nhìn thấy liền nhanh chóng gọi hàng xóm đến giúp đưa bà đến bệnh viện, sau đó chỉ cần có thời gian rảnh bọn họ đều đến thăm bà, xem xem có gì để giúp đỡ hay không, khiến bà rất yêu thích bọn họ.

*Góa bụa: có nghĩa là goá chồng, sống cảnh cô đơn nói chung.

Cho nên, có thể nói nhà bà Điền là căn cứ bí mật của hai người.

Vinh Lam không thể không thừa nhận lời đề nghị này của Lâm Đông Hữu rất có cám dỗ với cô, thậm chí cậu còn để ý đến việc cô sợ bọn họ lui tới bị phát hiện nên địa điểm bổ túc cũng nghĩ giúp cô, hết thảy đều không có vấn đề, mấu chốt là ở cô.

Lâm Đông Hữu là một xoáy nước cô vừa dồn toàn lực thoát khỏi, chẳng lẽ lại quay đầu lại sao? Nếu lún sâu, cô còn dũng khí để rút lui sao?

Do dự mấy giây, Vinh Lam tự nói với mình: Cô không thể mạo hiểm.

“Tôi không cần!” Cô lớn tiếng cự tuyệt.

Vinh Lam khí thế mười phần đứng trước mặt cậu, nâng chiếc cằm sáng bóng lên: “Đưa bài thi cho tôi, tôi không cần cậu thương hại.”

Lâm Đông Hữu bất đắc dĩ nhìn cô, cậu không có biện pháp nào với một Vinh Lam cố chấp như vậy, biểu tình lạnh xuống: “Tôi là người nhặt được, dựa vào cái gì mà phải trả cho cậu?”

Nếu cô tiếp tục giằng co với cậu chắc chắn sẽ thua, không còn sức hỏi: “Cậu… Làm sao cậu mới chịu trả?”

Lâm Đông Hữu nhìn cô một hồi, dường như đang suy nghĩ, một lúc sau mới lãnh khốc nói điều kiện: “Nếu kỳ thi tháng cậu thi được 80 điểm, tôi sẽ trả cậu.”

“Không đủ điểm thì tôi sẽ dán tờ bài thi này trước cổng trường, để cho mọi người thấy bộ não đậu hũ của cậu, dù sao bây giờ toàn khối mười hai đều biết tôi và cậu không thích nhau, mọi người cũng sẽ không bất ngờ khi tôi làm chuyện này.”

Vinh Lam cắn răng nghiến lợi nhìn dáng vẻ cao cao tại thượng của cậu, hận bản thân tại sao lại lưu lạc đến mức bị cậu uy hiếp thế này, đối với một học tra thi được 44 điểm như cô mà nói, việc thi được 80 điểm là điều không thể. Cách kỳ thi chỉ hơn một tháng, trong thời gian ngắn này cô không thể đạt được số điểm lớn như vậy, rõ ràng cậu không muốn trả bài thi cho cô, cậu sẽ một mực giữ bài thi đại biểu cho sự sỉ nhục của cô, lấy cô và La Vũ Thu ra so sánh, cười nhạo cô chỉ là một bình hoa dốt toán.

“Lâm Đông Hữu, cậu đừng có quá đáng!”

“Vinh Lam, đây là do cậu ép. Là cậu bắt đầu trò chơi này, tôi chỉ tuân thủ theo quy tắc trò chơi thôi.”

“Không phải cậu có dã tâm bừng bừng muốn đánh bại rất nhiều người sao? Thế mà ngay cả môn toán cũng đánh không ngã?” Thanh âm Lâm Đông Hữu lướt nhẹ qua tai cô, “Chỉ 80 điểm thôi.”

Vinh Lam bị cậu lời nói của cậu làm cho mất lý trí, xoay người, hướng về phía bóng lưng cậu tức giận rống to: “Lâm Đông Hữu, cậu đừng xem thường người khác! Tôi sẽ thi được 80 điểm cho cậu xem!”

Dưới nắng chiều, thiếu niên nhàn nhã phất tay với cô, khi cậu biến mất ở chỗ rẽ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mới vừa rồi còn hùng dũng hiện lên một tia thất vọng.

Miệng nói như vậy, nhưng biết làm sao đây?

80 điểm so với lên trời còn khó hơn!

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Đông Hữu học trưởng: Nghe nói tên học thần nam số 2 kia đoạt lấy sự nổi bật của tôi nên tôi đã phấn khởi phản kích lần nữa đoạt lại hào quang của nam chính…

Tác giả: Cậu nha, cuối cùng cũng xuất chiêu rồi, nếu không chắc chắn sẽ bị học thần biến thành bia đỡ đạn rồi…

Vở kịch nhỏ:

Vợ chồng Lâm tiên sinh Lâm phu nhân sau một năm tiến đến hôn nhân thì bắt đầu xuất hiện tình trạng ông nói gà bà nói vịt.

Lâm phu nhân rất muốn phun tào.

Ví dụ như gần đây tranh chấp thương mại Mỹ Hoa rất căng thẳng, Lâm phu nhân ở trên bàn ăn lo cho nước cho dân, nói lúc mình ở Mỹ du học các bạn học đều phải hủy kế hoạch về nước thăm người thân, sợ đến lúc đó visa gặp phải phiền toái.

Đường đường là Lâm tổng tài không lo lắng chuyện kinh doanh của công ty, cũng không lo cho nước cho dân, ngược lại mở cờ trong bụng mà tỏ vẻ: Thật tốt quá, năm nay Triệu Mặc Thanh sẽ không về được? Sao cậu ta vẫn chưa kết hôn chứ? Khoan đã, không phải ở mỹ em có một người bạn da trắng xinh đẹp lại chỉ thích mọt sách thôi sao, chút nữa nhớ gửi thư cho cậu ấy, phải nhanh lên, tranh thủ để trong mười năm sau Triệu giáo sư không thể về nước thăm người thân được nữa…

Lâm phu nhân orz: Đại ca, tốt xấu gì cũng nên ăn xong bữa cơm này được không?

Lâm tiên sinh cũng cảm thấy thỉnh thoảng nói chuyện với vợ mình sẽ có một loại cảm giác hít thở không thông mãnh liệt.

Lại ví dụ như gần đây, trên phương diện pháp luật, ở một chỗ nào đó của Trung Quốc cho phép người đồng giới có thể kết hôn.

Lâm phu nhân đặc biệt cảm động, ánh mắt mong đợi như nai con nhìn chồng mình: Những người gay có thể kết hôn rồi, thật mừng cho anh và Cố Phàm.

Lâm tiên sinh:????

Lâm phu nhân: Nếu không phải vì em là người thứ ba thì anh kết hôn với Cố Phàm nói không chừng sẽ hạnh phúc hơn.

Lâm tiên sinh:???????

Lâm phu nhân: Ban ngày hạnh phúc, buổi tối làm cái hoạt động đó.

Lâm tiên sinh: Anh phải nói bao nhiêu lần nữa, anh là trai thẳng!

Lâm phu nhân nháy mắt: Em biết, bất quá thỉnh thoảng tưởng tượng chồng mình cong em cảm thấy rất thú vị… Chồng, nếu anh và Cố Phàm ở bên nhau, anh sẽ chọn ở trên hay ở dưới?

Lâm tiên sinh: Anh chọn chết.

Lâm phu nhân: Ừ, sức của Cố Phàm quả thật rất lớn…

Ngày hôm sau, Cố Phàm đang tập thể hình thì bị đánh một trận thê thảm, thậm chí không hiểu tại sao người anh em tốt của mình lại đen mặt chụp gương mặt bầm dập của anh gửi cho vợ.

Lâm Đông Hữu: Vợ, anh cũng có thể trở thành đàn ông ở trên.

*Tranh chấp thương mại Mỹ Hoa (hay còn gọi là cuộc chiến thương mại Trung – Mỹ hoặc Trung – Mỹ xung đột thương mại) là những vấn đề quan trọng trong quan hệ kinh tế giữa Trung Quốc và Mỹ. Tranh chấp thương mại chủ yếu xảy ra trên hai lĩnh vực: một là lĩnh vực xuất khẩu mà khi so sánh Trung Quốc có lợi thế, hai là lĩnh vực nhập khẩu trang thiết bị công nghệ mà Trung Quốc không có lợi thế. Cái trước về cơ bản là cạnh tranh, còn cái sau không hoàn toàn tác động bởi thị trường. Tác động của chúng đến phúc lợi kinh tế và sự phát triển lâu dài của hai quốc gia là khác nhau. (Nguồn: Baidu)

*Phun tào: chỉ hành vi lập luận phản bác từ một lỗ hổng lập luận, ngữ nghĩa của người bị phản bác; thường mang ý nghĩa trêu chọc. Về sau khi được sử dụng nhiều, hàm nghĩa của từ này được mở rộng ra hành vi trào phúng, oán giận. (Nguồn: Wikipedia)

*Orz: Giống hình một người đang quỳ, chống hai tay xuống đất (chữ O là đầu người). Ý nghĩa của Orz này là “hối hận”, “bi phẫn”, “vô vọng”, ngoài ra còn thêm ý nữa là “thất tình”. (Nguồn: tiemmi13.wordpress)


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.