“Rốt cuộc là mua cái gì?”
Trong tư thế mờ ám này, cộng thêm khoảng cách khuôn mặt hai người quá gần, vành tai cô đỏ ửng.
” Mua bvs.”
Rồi cô đẩy hắn ra khiến kẻ nào đó suýt nữa bật ngửa. Ngụy Khắc hắng giọng, cũng ngượng chẳng kém.
” Đi đi, bảo tài xế đưa em đi.”
” Không cần, siêu thị ở gần đây thôi.
Trước khi đi, cô còn huých mạnh vào người hắn. Có cần hỏi trắng trợn thế không?”
…..
5:00 chiều.
Quán cà phê Lam.
Ở tầng một, ánh hoàng hôn nhàn nhạt phản xạ trên làn da trắng ngần của cô gái. Tiếng gót giày da vang lên cộp cộp, cô gái quay đầu, vừa thấy người đàn ông liền dịu dàng mỉm cười. Tách capuchino đối diện cô gái vẫn chưa nguội hẳn, ánh mắt xanh thẳm của người đàn ông nhìn đăm đăm cô ta.
” Anh không thích Capuchino sao? Hay để em đổi thứ khác?”
” Vào vấn đề chính!”
Ngụy Khắc lạnh giọng lên tiếng, hắn không để mắt đến cách ăn mặc có phần gợi cảm của Tôn Hiểu, áo cổ rộng để lộ khe иgự¢ và xương quai xanh trắng ngần. Ngụy Khắc bất chợt hồi tưởng, Gia Như rất xinh đẹp, nhưng ngày thường có chỗ nào giống phụ nữ?
” Em… em xin lỗi, rời xa anh lâu như vậy, quả nhiên những sở thích mới của anh em không hề biết nên không thể chu toàn.”
Tôn Hiểu sụt sịt lên tiếng, hai tay đặt trước иgự¢ làm ra vẻ ủy khuất. Ngụy Khắc bất mãn nhìn cô ta, chẳng lẽ cô gái nào thấy uất ức trong lòng đều sẽ có bộ dạng này sao, nhưng Gia Như đâu có, cô đâu có chịu ấm ức trong lòng, nói không chừng còn đánh luôn người đắc tội với cô nữa.
” Tôn Hiểu, rốt cuộc cô muốn nói gì với tôi, tôi không có thời gian cùng cô ôn lại chuyện cũ, cô hiểu không?”
Tôn Hiểu sững người, rồi lại cúi gầm mặt, hai hàm răng khẽ nghiến vào nhau, Gia Như cho hắn uống bùa mê gì mà bây giờ hắn đã hoàn toàn lạnh nhạt với Tôn Hiểu mất rồi. Cô ta lấy trong túi xách ra xấp ảnh rồi dè dặt lên tiếng.
” Em không muốn anh bị tổn thương, anh thương em ấy nhiều như vậy mà sau lưng em ấy làm ra loại chuyện này….”
Ngụy Khắc cầm xấp ảnh lên xem, người trong ảnh là cô và Vương Kì Tử, hai người cười nói rất tự nhiên, Vương Kì Tử có lúc còn xoa đầu cô nữa. Hắn hết cười khẩy lại thấy bực bội. Người lạ, là người lạ cơ mà, sao cô có thể tùy ý thân thiết như vậy?
Hắn xấp xấp ảnh lại ngày ngắn rồi ném lại phía Tôn Hiểu, xấp ảnh cứ thế lộn xộn trên bàn. Ngụy Khắc đan hai tay vào nhau, ánh mắt như xuyên thấu tâm địa của Tôn Hiểu.
” Lần sau muốn bắt ghen nhớ nhìn người. Người đời quả nhiên có một câu:” suy bụng ta ra bụng người”, câu đó dành cho cô quả không sai. Cô chẳng phải quen rất nhiều đàn ông nên nghĩ Gia Như cũng giống như cô?”
” Em….em không có….”
” Có hay không thì chính cô mới biết, cô tránh xa Gia Như ra, chỉ cần tôi biết cô ức ђเếק cô ấy thì đừng trách tôi không nhắc nhở!”
Hắn cứ thế rời đi, không cho cô ta có cơ hội nói thêm lời nào. Ở gần đó, sếp của Gia Như nghe không xót cuộc đối thoại của hai người. Thẩm Nhược Thanh gọi phục vụ tính tiền, lại gọi thêm tách trà xanh cực đậm. Chị bước đến chỗ Tôn Hiểu, từ tốn ngồi xuống.
” Cô là ai?”
Tôn Hiểu bây giờ mới lộ bản chất thật, vẻ dịu dàng ban nãy hoàn toàn biến mất, cô ta đang tức giận, chỉ hận không thể đập phá và hét ầm lên, kém sang hết mức.
” Cô không cần biết tôi là ai.Tôi nói cô nghe một điều, trông cô bây giờ chẳng khác gì kẻ thứ ba chen vào cuộc sống người khác.”
” Một người lạ như cô hà cơ gì mà có tư cách xen vào chuyện của tôi? Tôi nói cho cô biết, chọc giận tôi cô sẽ không có kết cục tốt đẹp, bây giờ cút đi vẫn chưa muộn!”
Thẩm Nhược Thanh cười mỉm, bàn tay chống lên má, thích thú quan sát vẻ mặt đắc ý của Tôn Hiểu. Phục vụ lúc này cũng tới, anh ta đặt tách trà xanh trước mặt Tôn Hiểu, cô ta hậm hực lên tiếng.
” Cái quái gì đây?”
” Cô gái, nhìn cô rất xinh đẹp, đi đôi với ly trà xanh này rất hợp. Cô đe dọa tôi, tôi nghe mà sợ quá, sao cô không ở nhà an phận làm phu nhân rồi nuôi con nhỉ?”
Nghe đến đứa con, mặt Tôn Hiểu tái lại, chuyện này… chuyện này sao người ngoài như Thẩm Nhược Thanh lại biết. Thẩm Nhược Thanh đứng dậy, lúc lướt qua cô ta còn để lại ánh mắt mỉa mai.
Có không giữ mất đừng tìm. Cô ta dám đùa giỡn tình cảm của hắn thì bây giờ đánh mắt cũng chẳng có gì đáng tội.
_________
Ngụy Khắc lái xe về nhà, trên đường đi thì bắt gặp bóng dáng quen thuộc. Thành phố xa hoa này luôn nhộn nhịp người qua lại, nhưng bóng dáng ấy hắn không thể lẫn đi đâu được.
Gia Như đang đứng ૮ɦếƭ trân trước cửa hàng M&L, đôi mắt thèm thuồng nhìn những đôi giày bot đang nằm chễm chệ trên kệ. Tiền ơi! Về mau! Sao lại đối xử với cô như vậy, phiên bản trước của M&L đã bỏ rồi, bây giờ bỏ nữa thì cô ăn vạ mất.
Cô thở dài thườn thượt rồi ngậm ngùi bỏ đi. Hành động ngốc nghếch của cô hắn không bỏ sót một chi tiết. Rõ ràng bao nhiêu là thẻ hắn đã đưa cho cô rồi, vì sao không tùy ý mua cái mình thích đi?
Ngụy Khắc không biết rằng, những tấm thẻ đen vô thời hạn ấy cô vẫn cất ngay ngắn trong tủ, một tệ cũng không dùng đến. Ghét người thì không thể nào dùng của của kẻ mình ghét được.
Hắn lấy điện thoại trong túi, ấn một dãy số, người bên kia liền nghe máy.