Diêm Vương Xuống Núi

Chương 4



Đúng vậy, chỉ cần Lục Như Hoa chữa khỏi chân, tôi sẽ để con bé đại diện nhà họ Lục đi bàn chuyện hợp tác với người nhà họ Chúc ở Nam Lăng.”

Triệu Hương Lan nhìn Tô Vũ từ trên cao.

“Vậy được, bây giờ cháu sẽ chữa khỏi chân cho Như Hoa!”

Mặc dù Tô Vũ không biết tại sao vợ mình lại khăng khăng đòi đại diện nhà họ Lục đi bàn hợp tác với người nhà họ Chúc ở Nam Lăng.

Nhưng hai người là vợ chồng.

Tất nhiên anh sẽ giúp Lục Như Hoa hoàn thành tâm nguyện.

“Cậu muốn chữa chân cho Lục Như Hoa sao?”

Thấy Tô Vũ rất tự tin, bà Lục sửng sốt.

Lục Như Hoa cũng nhìn Tô Vũ với vẻ mặt không thể tin nổi.

Nhưng không đợi Tô Vũ ra tay.

Lục Tuyên Nghi đã khoanh tay trước ngực rồi cười nhạt nói: “Tô Vũ, ban ngày ban mặt anh đang nói mớ cái gì vậy? Anh có biết chữa bệnh không? Ngay cả thầy thuốc đông y giỏi nhất thành phố Kim Lăng cũng không chữa khỏi được chân của Lục Như Hoa, anh chữa được ư?”

“Từ nhỏ tôi đã học tập ở Thần Nông Cốc, về y thuật…”

Tô Vũ đang nói, Lục Tuyên Nghi lại thẳng thừng ngắt lời anh: “Được rồi, Tô Vũ! Anh bớt nhắc đến Thần Nông Cốc gì gì đó với tôi đi. Anh đừng tưởng tôi không biết, anh và sư phụ anh là đồ lừa đảo giang hồ.”

“Khi xưa ông nội tôi đưa tôi đến Thần Nông Cốc cầu thầy trị bệnh, kết quả thì sao? Quay về tôi liền sốt cao ba tháng. Ăn gì nôn đấy!”

“Nhưng cô mà không đi Thần Nông Cốc thì cô đã chết rồi.” Tô Vũ lạnh lùng nói.

Năm đó, Lục Tuyên Nghi mắc táo bón thân bị bệnh ngày thì đau.

Loại bệnh này.

Ở khắp Cửu Châu này, chỉ có Tô Vô Hối và Tô Vũ chữa được!

“Có cái rắm ý, ban đầu nếu bản tiểu thư không đi đến Thần Nông Cốc, bệnh của tôi đã khỏi từ lâu rồi!” Lục Tuyên Nghi đang chửi bới thì thấy Tô Vũ đã đặt một tay lên cái chân mảnh khảnh của Lục Như Hoa.

“Mẹ? Mẹ muốn để Tô Vũ làm bậy thật à…” Một người nhà họ Lục ở bên cạnh hỏi Triệu Hương Lan.

“Để cậu ta chữa!”

Triệu Hương Lan không ngăn cản.

Thật ra bà ta cũng tò mò, tại sao năm đó ông Lục lại nhất quyết đưa hôn thư của Lục Tuyên Nghi đến Thần Nông Cốc?

Nếu Tô Vũ có bản lĩnh thật…

Không đợi Triệu Hương Lan nghĩ nhiều, liền thấy Tô Vũ nhíu mày rồi bỏ tay ra khỏi chân của Lục Như Hoa.

“Chữa đi, Tô Vũ, sao anh không chữa nữa?”

Nhìn vẻ mặt khó coi của Tô Vũ, Lục Tuyên Nghi chế nhạo: “Không phải anh bảo muốn chữa khỏi chân cho Lục Như Hoa sao?”

“Sao chị họ tôi vẫn què vậy?”

“Đúng là một thằng hề, không có bản lĩnh còn cứ đòi nhảy ra lòe thiên hạ?”

“Bản thân anh có tài cán gì anh còn không tự biết à? May mà tôi kiên quyết không lấy anh. Nếu không Lục Tuyên Nghi tôi còn lăn lộn kiểu gì ở thành phố Kim Lăng này nữa?”

Đối diện với lời mắng của Lục Tuyên Nghi, Tô Vũ chỉ đứng yên tại chỗ không nói một lời.

Ban đầu anh nghĩ vợ mình chỉ bị khuyết tật đơn giản, nhưng không ngờ… Lục Như Hoa lại trúng Thiên Tàn cổ của bên tỉnh Ninh Châu.

Loại cổ này.

Với bản lĩnh của Tô Vũ, anh có thể dễ dàng loại bỏ nó, nhưng vấn đề là Tô Vũ phát hiện ra rằng Thiên Tàn cổ đã sống ký sinh trong cơ thể Lục Như Hoa ít nhất hai mươi năm rồi, số mệnh của hai bên đã gắn liền với nhau.

Một khi anh loại bỏ Thiên Tàn cổ.

Lục Như Hoa sẽ phải chịu nỗi đau xé tim khoét cốt.

Nếu là người khác, Tô Vũ sẽ ra tay một cách dứt khoát, nhưng Lục Như Hoa là vợ anh, Tô Vũ không nỡ để vợ mình chịu khổ. Bởi vì anh vẫn còn cách khác loại bỏ được Thiên Tàn cổ, mà sẽ không làm Lục Như Hoa chịu đau đớn, chỉ có điều anh cần chút thời gian.

“Tô Vũ, sao cậu không chữa nữa?” Lúc này, bà Lục đang ngồi trên ghế cao cũng lên tiếng hỏi.

Chẳng qua cũng chỉ có vậy.

Ánh mắt thâm thúy của bà ta lại có vài phần thất vọng.

Xem ra…

Tô Vũ chỉ là một người sống trên núi bình thường, lẽ ra bà ta không nên ôm ảo tưởng không thực tế.

“Bà Lục, xin bà cho cháu ba ngày, ba ngày sau cháu nhất định chữa khỏi cho Như Hoa.” Hít sâu một hơi, Tô Vũ nghiêm túc nói với bà Lục.

“Ba ngày? Hừ, cho anh ba năm, ba mươi năm! Anh cũng không chữa khỏi cho Lục Như Hoa được đâu!”

Lục Tuyên Nghi kiêu ngạo chế giễu: “Một tên nhà quê tới thành phố để trèo cao, sao có thể biết y thuật cơ chứ? Lùi một vạn bước mà nói, cho dù Tô Vũ anh có biết về y thuật, anh cũng chỉ là một thầy thuốc ở thôn không có gì nổi bật, y thuật của anh khó mà cao được!”

“Lục Tuyên Nghi, Tô Vũ là thầy thuốc ở thôn thì sao? Anh ấy tốt bụng chữa chân cho chị, em dựa vào đâu mà coi thường anh ấy?”

Lục Như Hoa tức giận nói với Lục Tuyên Nghi.

“Tôi chỉ coi thường loại nhà quê không có bản lĩnh nhưng cứ làm ra vẻ thôi!” Lục Tuyên Nghi giễu cợt: “Còn chữa chân á? Tô Vũ anh ta chữa được ư?”

“Nếu tôi chữa khỏi cho Như Hoa thì sao?”

Tô Vũ nhíu mày nhìn Lục Tuyên Nghi.

Trong ký ức.

Lục Tuyên Nghi từng là mối tình đầu làm cho trái tim anh rung động, nhưng Lục Tuyên Nghi của bây giờ thì…”

“Anh chữa khỏi thì tôi giặt quần áo nấu cơm cho anh, làm nô lệ của anh được chưa? Đồ nhà quê?”

Lục Tuyên Nghi khinh thường nói.

“Không cần, tôi chữa khỏi cho Lục Như Hoa, tôi chỉ hy vọng nhà họ Lục có thể cho cô ấy một cơ hội, để cô ấy đi bàn hợp tác với nhà họ Chúc ở Nam Lăng.”

Tô Vũ nói rõ ràng.

Chín giờ tối.

Tiệc tối nhà họ Lục kết thúc.

Tô Vũ và Lục Như Hoa cùng nhau về nhà.

“Tô Vũ, nhà em hơi nhỏ, anh đừng chê nhé.”

Nhìn căn nhà hai phòng ngủ một phòng khách hơi đơn sơ, Lục Như Hoa ngại ngùng cúi đầu nói: “Bởi vì, mấy năm nay mẹ em làm ăn thua lỗ, cho nên…”

“Không sao.”

Tô Vũ mỉm cười lắc đầu: “Sau này anh sẽ cho em và dì được sống vui vẻ.”

“Vâng.”

Lục Như Hoa gật đầu xấu hổ: “Em tin người đàn ông nhà em.”

“Người đàn ông gì?” Bỗng nhiên, một vị phu nhân trung niên từ trong phòng đi ra, bà ấy để tóc xoăn và mặc chiếc váy lụa dài.

Khi Lý Quế Phương nhìn thấy Tô Vũ, bà ấy lập tức chất vấn Lục Như Hoa: “Như Hoa! Người đàn ông này là ai? Tại sao con lại đưa cậu ta về nhà?”

Bởi vì Lý Quế Phương không phải người nhà họ Lục.

Cho nên…

Bà ấy không tham gia bữa tiệc của nhà họ Lục, và càng không biết con gái mình đã lấy chồng.

“Mẹ, anh ấy là Tô Vũ, chồng con.”

Lục Như Hoa kể lại chi tiết sự việc xảy ra ngày hôm nay cho mẹ nghe.

“Con nói cái gì? Con, con đã kết hôn với tên nhà quê này rồi á?”

“Con thật hồ đồ!”

“Đây rõ ràng là cái bẫy mà Lục Tuyên Nghi đào cho con! Con bé chướng mắt người đàn ông này nên vứt cho con, nó coi con là cái gì chứ? Thùng rác ư?”

“Sao con ngốc thế.”

Lý Quế Phương đau lòng nói.

“Được rồi, mẹ, mẹ đừng nói nữa, Tô Vũ rất tốt. Hôm nay con còn ăn nấm trufle đỏ mà anh ấy mang từ trên núi tới đó.” Lục Như Hoa nghiêm túc nói: “Vả lại con cũng chưa từng nghĩ đến việc lấy một người chồng tốt cỡ nào. Con cũng không phải phượng hoàng, sao có thể hy vọng xa vời nửa kia của mình phải xuất sắc cỡ nào cơ chứ? Tô Vũ không chê con tàn tật, con cũng không chê anh ấy lớn lên ở trên núi.”

“Con!”

Lý Quế Phương tức mà không làm gì được, nhưng bà ấy cũng biết, đây là quyết định của nhà họ Lục, mình cũng không thay đổi được.

“Haiz, tôi số khổ mà.”

“Chồng mất sớm, con gái còn phải lấy một thằng nhóc lớn lên trên núi. Xem ra đời này tôi không thể nở mày nở mặt được rồi.”

Lý Quế Phương thất thần ngồi trên sô pha oán trời trách đất.

Thấy thế, Lục Như Hoa cười dí dỏm lè lưỡi với Tô Vũ rồi nói: “Mẹ em toàn thế, anh đừng để trong lòng.”

Ngày hôm sau.

Tô Vũ nằm trên sô pha giật mình tỉnh giấc: “Không! Đừng rời xa tôi!”

Xoẹt.

Mở mắt ra.

Trán Tô Vũ toát đầy mồ hôi lạnh: “Lại mơ thấy ác mộng đó nữa?” Tô Vũ nhíu mày.

Mà lúc này.

“A!” Một tiếng kêu thảm vang lên.

“Con gái, con sao vậy? Con không sao chứ?” Lý Quế Phương vội vàng chạy vào phòng Lục Như Hoa, sau đó bà ấy nhìn thấy Lục Như Hoa chật vật té trên sàn nhà.

“Mẹ, con không sao. Chỉ là… tật cũ ở chân tái phát thôi.” Thấy mẹ lo lắng, Lục Như Hoa nở nụ cười.

“Lại tái phát nữa à? Thuốc bác sĩ Đổng kê cho con đâu?” Lý Quế Phương tìm trong phòng Lục Như Hoa.

“Con dùng hết rồi.”

Lục Như Hoa giải thích.

“Dùng hết rồi sao con không nói sớm? Đi, bây giờ mẹ đưa con đi đến phòng khám của bác sĩ Đổng.”

Vừa nói, Lý Quế Phương vừa bế con gái đặt lên xe lăn.

“Mẹ, con không đi phòng khám đâu.”

Lục Như Hoa lắc đầu: “Thuốc bác sĩ Đổng kê đắt lắm, vả lại Tô Vũ nói anh ấy sẽ chữa khỏi chân cho con.”

“Tô Vũ? Cậu ấy nói vậy thật à?” Lý Quế Phương hơi ngạc nhiên.

“Vâng.”

Lục Như Hoa gật đầu.

Trông thấy Tô Vũ đi vào phòng Lục Như Hoa, Lý Quế Phương chợt hỏi: “Tô Vũ, cậu biết chữa bệnh à?” Bà ấy nghĩ thầm, nếu Tô Vũ biết y thuật, thế thì hình như con gái lấy cậu ấy cũng tốt.

“Biết sơ ạ.” Tô Vũ khiêm tốn nói: “Thực ra y thuật không phải điểm mạnh của con, con…”

“Mang chứng chỉ hành nghề bác sĩ của cậu ra đây cho tôi xem!” Lý Quế Phương ngắt lời Tô Vũ.

“Con không có chứng chỉ hành nghề bác sĩ…”

Tô Vũ lắc đầu.

thuộc loại âm dương huyền pháp, căn bản không nằm trong phạm vi của y thuật.

“Không có ư? Hừ, tôi biết mà, cậu đang lừa con gái tôi! Cái kiểu đọc được mấy quyển sách thuốc đồng quê xong nói khoác mình biết y thuật giống cậu tôi gặp nhiều rồi, nếu cậu mà có bản lĩnh thật, Lục Tuyên Nghi lại không lấy cậu chắc?”

Lý Quế Phương trừng mắt nhìn Tô Vũ, sau đó bà ấy không cho Tô Vũ có cơ hội giải thích đã đưa luôn con gái đến thẳng ‘phòng khám Nhân Tế’ của thành phố Kim Lăng.

Trong phòng khám.

Rất đông người bệnh đến để khám và chữa trị.

Tô Vũ sợ vợ mình xảy ra chuyện, nên anh cũng đi theo tới đây.

“Bác sĩ Đổng, ngài đang bận à?”

Đi vào trong một phòng bệnh đôi VIP.

Lý Quế Phương nhìn thấy một người đàn ông mặc áo trắng, đeo kính trông có vẻ trưởng giả đang châm cứu cho một ông già.

Bên cạnh giường của ông già, còn có một chiếc giường nữa cũng có một người bệnh mặc Đường trang đang nằm ở đấy.

Mà trừ họ ra.

Trong phòng bệnh còn có khá đông người nhà bệnh nhân đang đứng trong đấy nữa.

“Hóa ra là dì Lý, tật cũ ở chân Như Hoa lại tái phát à?”

Sau khi nhìn thấy Lý Quế Phương, Đổng Trường Hải nho nhã lễ độ hỏi.

“Đúng vậy, bác sĩ Đổng, ông mau khám cho con gái tôi xem xem là làm sao. Nửa tháng nay, tật cũ trên chân con gái tôi càng ngày càng tái lại thường xuyên!”

Lý Quế Phương sốt ruột nói.

“Đợi tôi châm cứu cho tổng giám đốc Vương và tổng giám đốc Lý xong, tôi sẽ khám cho cô Như Hoa, được không?”

Đổng Trường Hải nói với giọng thương lượng: “Tổng giám đốc Vương và tổng giám đốc Lý mắc phong hàn, tôi chữa cho họ xong ngay đây.”

“Vậy được, tôi đợi ông.”

Lý Quế Phương gật đầu.

Mắt thấy Đổng Trường Hải cầm ngân châm lên châm vào người tổng giám đốc Vương, Tô Vũ đứng bên cạnh bỗng nói: “Bác sĩ Đổng, kim của ông châm sai vị trí rồi.”

“Làm càn! Bác sĩ Đổng đang chữa bệnh, anh là cái thá gì mà ở đây chỉ chỉ trỏ trỏ?”

Không đợi bác sĩ Đổng lên tiếng, một người phụ nữ đang đứng cạnh đó đã quát Tô Vũ: “Nếu vì anh nói năng linh tinh, làm cho ba tôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tôi nhất định sẽ không tha cho anh!”

“Cô là người nhà của bệnh nhân?”

Tô Vũ nhìn cô ta một cái.

“Đúng vậy! Tôi là Vương Thiến Thiến, phó tổng giám đốc của tập đoàn Vương Thị!”

Vương Thiến Thiến kiêu ngạo nói.

“Nếu cô là người nhà, vậy tôi nhắc nhở cô, ba cô và chú bên cạnh không phải bị phong hàn, mà là bị hàn độc xâm nhập vào cơ thể.”

Tô Vũ hờ hững nói: “Loại bệnh này, không được dùng châm cứu để trị. Nếu không, sẽ gây nguy hiểm đến tính mạng.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.