“Chồng của Lục Như Hoa?” Lục Cầm Tâm đánh giá Tô Vũ, sau đó bà ta mong chờ hỏi: “Tiểu Vũ à, vừa nấy
cháu bảo còn cách khác có thể chữa khỏi cho cô, không biết cách mà cháu nói là?”
“Là nó.” Tô Vũ lấy ra Tử Vân Liên mà anh mua từ phòng khám Nhân Tế.
Tử Vân Liên không chỉ chữa được Thiên Tàn cổ, bất cứ bệnh tàn tật và gấy xương gì nó cũng có thể chữa khỏi.
“Cháu bảo bông hoa sen này có thể chữa khỏi chân cho cô hả?” Lục Cầm Tâm ngây người.
Mà ngay sau đó.
Lục Tuyên Nghỉ lại cười to nói: “Tô Vũ, anh lại bắt đâu gây cười nữa đúng không? Lúc trước để anh chữa cho Lục Như Hoa, anh không chữa được, giờ anh lại muốn lừa cô ba tôi hả? Ngay cả chứng chỉ hành nghề y anh còn không có, anh dừng lại đi được không?”
“Tô Vũ, một vừa hai phải thôi!”
“Đây là bệnh viện, không phải chỗ để cậu lòe thiên hạ.”
Những thành viên khác của nhà họ Lục cũng lạnh nhạt quát mắng.
Sau khi biết Tô Vũ không có chứng chỉ hành nghề y, vẻ kỳ vọng trên khuôn mặt Lục Cầm Tâm lập tức chuyển thành lạnh lùng, bà ta mắng: “Tô Vũ! Cậu cố tình làm tôi chán ghét đúng không? Làm gì có ai dùng hoa sen chữa bệnh tàn tật hả?”
“Hoa sen này mà chữa được bệnh tàn tật thật, vậy sao cậu không chữa cho vợ cậu đi? Lấy tôi ra làm chuột bạch thí nghiệm à?”
“Còn cả cháu nữa, Lục Như Hoa, cháu lấy ai không lấy, lại đi lấy một kẻ lừa đảo? Thành phố Kim Lăng hết đàn ông rồi à?”
Đối diện với vẻ mặt hùng hổ của Lục Cầm Tâm, Lục Như Hoa chỉ đỏ mặt phản bác: “Cô ba! Tô Vũ không phải lừa đảo! Anh ấy, anh ấy nói như vậy, chắc là anh ấy tốt bụng muốn an ủi cô…”
Ngay lúc này.
Sau khi nhìn thấy bông hoa sen trong tay Tô Vũ, Lục Như Hoa cũng hiểu rồi, có lẽ Tô Vũ thật sự không biết y thuật. Lúc trước, đối phương nói có thể chữa khỏi
thương tật cho mình, đó chỉ là lời an ủi thôi.
Bởi vì nếu Tô Vũ là bác sĩ giỏi, vậy thì sao… đối phương lại cưới một người phụ nữ tàn tật như mình cơ chứ?
“Cô không cần sự an ủi của cậu ta! Cậu ta cũng không có tư cách an ủi cô!” Lục Cầm Tâm lạnh giọng nói.
“Tô Vũ, anh mau cất bông hoa sen của anh đi đi, một đứa trẻ trên núi lại cứ đòi chạy tới thành phố làm mất mặt cái gì chứ? Rõ ràng anh không biết chữa bệnh, việc gì anh phải giả bộ mình giỏi cơ chứ?”
Lục Tuyên Nghi chế giễu với giọng khó chịu.
“Ai bảo tôi không hiểu y thuật? Bây giờ tôi sẽ chữa khỏi cho Như Hoa, để cô đỡ phải mắt chó coi thường người khác!”
Tô Vũ cười lạnh một tiếng, sau đó anh trực tiếp bóp nát Tử Vân Liên trong tay. Tí tách, tí tách.
Những giọt nước trong suốt chảy xuống từ cánh của Tử Vân Liên, được Tô Vũ hứng vào trong một cái chén thủy tinh.
Chẳng mấy chốc.
Tô Vũ đã hứng đầy nước sen vào hai chiếc chén thủy tinh, đồng thời Tử Vân Liên trong tay anh cũng bắt đầu héo rũ vì bị lấy kiệt nước sen.
“Tô Vũ, anh bảo anh chữa chân cho Lục Như Hoa cơ mà? Anh hí hoáy với một bông sen làm cái gì? Anh chột dạ rồi à?”
Nhìn thấy hành động của Tô Vũ, Lục Tuyên Nghỉ lại cười khinh thường lần nữa: “Anh bảo tôi mắt chó coi thường người khác? Chẳng lẽ chuyện anh bất tài là giả chắc? Anh biết mỗi việc bắn tên thì có tác dụng quái gì, anh có là quán quân bắn cung toàn quốc, thì anh cũng không vớt tới tôi đâu!”
Tô Vũ không để ý đến Lục Tuyên Nghỉ đang chỉ tay năm ngón, anh chỉ đổ một chén nước sen lên chân Lục Như Hoa.
Làm xong tất cả.
Tô Vũ lại đặt chén nước còn lại ở trước mặt Lục Cầm Tâm: “Cô Cầm Tâm, niệm tình hồi nhỏ cô từng chăm sóc Như Hoa, cháu cho cô chén nước sen này. Nó có thể chữa khỏi vết thương trên chân cô, còn về chuyện cô có dùng hay không…”
Choang.
Không đợi Tô Vũ nói hết câu, Lục Cầm Tâm đã cười khẩy rồi ném chén thủy tinh đó xuống đất, rắc một tiếng, chén thủy tinh vỡ tan, nước sen và mẩu thủy tinh rơi vãi trên sàn nhà: “Cái đồ rởm này mà chữa được thương tật á? Cậu nghĩ tôi không có đầu óc giống Lục Như Hoa à?”