Điểm Hoa Đăng Nơi Đuôi Lông Mày Của Nàng

Chương 31



Vân Hy nói: “Theo như lời của ngươi, La Xu thường tới hầu phủ, vì sao ta……”

Nàng vốn muốn hỏi, vì sao ta không gặp nàng thường xuyên?

Nhưng lời chưa thốt ra, Vân Hy đột nhiên phản ứng lại.

Không đúng, thật ra nàng đã gặp La Xu.

Lần trước, Phùng quản gia của Bùi phủ tới hầu phủ, mời nàng đến dự tiệc mừng thọ của lão thái quân, La Xu cũng có mặt. Nàng tới hầu phủ vì để đi cùng với Phương Phù Lan tới tiệm thuốc.

Sau đó Phùng quản gia vừa đi, Kha Dũng đến nói chuyện người lái thuyền đầu thú.

Lúc ấy La Xu đúng ở cửa hầu phủ, nàng nhất định đã nghe những gì Kha Dũng nói.

Vân Hy lại nghĩ, từ lúc đó, vì sao mình không gặp lại La Xu ở hầu phủ?

Thật ra cũng dễ giải thích.

Từ lúc người lái thuyền đầu thú, ngoài việc đi làm mỗi ngày, lúc rảnh rỗi nàng đến phòng chứa củi nhìn chằm chằm, hơn nữa còn có chuyện từ hôn với Bùi phủ, vụ án của ca ca, suốt ngày bận rộn tối tăm mặt mũi, La Xu tới đón Phương Phù Lan đến y quán, đi đi về về chỉ mất hai canh giờ, mình không gặp được nàng là chuyện bình thường.

“Tiểu thư, ngài sao vậy?”

“Không có gì.” Vân Hy nói, cân nhắc trong lòng, lại hỏi, “Ta chỉ nghĩ, mấy năm nay dọn về Kim Lăng, La phủ và phủ của chúng ta không liên hệ nhiều, La Xu…… Nàng thân thiết với a tẩu từ khi nào?”

Minh Thúy nói: “Sau đầu xuân năm nay.”

“Sau đầu xuân, thiếu phu nhân hết tang, mỗi đầu tháng đều phải vào cung gặp Hoàng quý phi nương nương cùng với các quý nữ và quý phụ nhân của Kim Lăng.”

“Tính tình của thiếu phu nhân vốn trầm ổn, với lại…… vì chuyện ngày xưa của gia đình mà bị không ít bạn cũ xa lánh, chỉ có Xu Nhi tiểu thư còn thỉnh thoảng nói chuyện với nàng, thường xuyên lui tới nên thân thiết.”

Sau đầu xuân năm nay……

Vân Hy suy nghĩ về ngày này.

Tam công tử bị hại rơi xuống nước trong hội hoa triều vào đầu xuân năm nay.

Nhất thời, Vân Hy chỉ cảm thấy trái tim vừa chìm xuống đáy nước lại từ từ nổi lên.

Nhưng nàng vẫn không dám xem nhẹ, nhìn chén thuốc vỡ vụn trên khay, dặn dò Minh Thúy nấu thuốc khác, ngay lập tức rời phủ.

Vân Hy đến tiệm thuốc mà Phương Phù Lan khám bệnh mấy năm nay, hỏi kỹ đại phu, đại phu đáp: “Bẩm đại tiểu thư, hôm qua thiếu phu nhân vừa đến tiệm đã vào trong phòng châm cứu, chưa từng rời đi. Về phần tiểu thư của La phủ đi cùng nàng, à, trong thời gian đó có đi ra ngoài, khoảng chừng nửa canh giờ, nói rằng mua gì đó.”

Vân Hy gật đầu, cảm tạ đại phu, sau đó dựa theo hành tung của Triệu Ngũ và A Linh để hỏi thăm từng người một.

Các chưởng quầy của mấy cửa hàng mà Triệu Ngũ đã tới đều xác nhận rằng hắn đã đến.

Về phần A Linh, Bạch thúc đã hết thuốc chữa chân, hôm qua lúc nàng ra ngoài mua còn gặp đệ đệ thi khoa cử của Điền Tứ.

Cứ theo như vậy, La Xu là người có nhiều khả năng nhất đã báo tin cho hung thủ.

Vân Hy bôn ba cả ngày, khi sắp về phủ, trời đã chạng vạng, đi ngang qua Bảo Yên Trai, nàng chợt nhớ tới sáng nay, Phương Phù Lan nói: “Nghĩ…… mấy năm nữa sẽ già, vì vậy muốn tìm một hộp phấn để dùng.”

Vân Hy nghĩ, cho dù a tẩu nói với mình qua loa cho có lệ, nhưng ca ca đã mất gần bốn năm, ngoại trừ lúc vừa hết tang, a tẩu đã mua một hộp phấn mặt và bột kẻ lông mày vì phải vào cung, nàng không mua thêm thứ gì cho bản thân, ngay cả xiêm y cũng mặc đồ cũ.

Vân Hy cảm thấy nhói đau trong lòng, nghĩ đến hôm nay mình đã nghi ngờ a tẩu, càng áy náy bất an.

Nàng bước nhanh vào Bảo Yên Trai, lấy hết bạc trong túi tiền ra, mua một hộp phấn.

Trở lại hầu phủ, trời đã tối. Hôm nay Phương Phù Lan không khoẻ, đã nghỉ ngơi sớm. Vân Hy đặt hộp phấn mới mua lên bệ cửa sổ của a tẩu, trở lại sảnh chính ngồi một mình.

Nàng không phải không mệt, chỉ không thể yên tâm.

Tam công tử là tiểu vương gia cao quý của Tông Thân Vương phủ, cháu trai ruột của kim thượng. Sau đầu xuân năm nay đã bị hại hai lần, lần cuối cùng là ở nhà thuỷ tạ của Bùi phủ, hung thủ đã không tiếc sử dụng một quân cờ chôn ở vương phủ ba mươi năm, cho đến nay, không lý nào sẽ dừng tay.

Nếu La Xu báo tin, làm sao một nữ tử như nàng dám xúc phạm đến Tông Thân Vương phủ? Cho dù là toàn bộ La phủ cũng không dám.

Sau lưng La Xu, chắc chắn có người sai khiến.

Vân Hy không rõ La phủ có liên quan gì đến Tông Thân Vương phủ.

Nàng ước gì sáng sớm mai có thể đi tìm La Xu để tìm hiểu thật giả, nhưng lại sợ rút dây động rừng.

Nghĩ tới nghĩ lui, nàng chợt nhớ tới một chuyện, gọi Triệu Ngũ đến hỏi: “Sáng nay a tẩu nói với ta, Nam An Vương phi đã hết bệnh, mở tiệc trong phủ, sai người gửi thiệp mời, ngươi có biết a tẩu để thiệp mời ở đâu không?”

Triệu Ngũ nói: “Thiếu phu nhân đoán rằng đại tiểu thư sẽ không đi, đã đưa thiệp mời cho tiểu nhân, bảo tiểu nhân sáng sớm mai trả lại Nam An vương phủ.”

Vân Hy nói: “Không cần trả, ngươi lấy thiệp mời cho ta.”

Tiệc ở Nam An vương phủ, có lẽ các phu nhân và quý nữ ở Kim Lăng đều được mời. Trong trường hợp như vậy, tất nhiên không thể thiếu La Xu, mình đến bữa tiệc gặp nàng, tốt hơn là đường đột tới phủ khiến nàng nghi ngờ.

Ngay sau đó, Triệu Ngũ lấy thiệp mời tới, và hỏi: “Đại tiểu thư, ngài muốn đến Nam An vương phủ à?”

Vân Hy gật đầu với một tiếng “Ừm”.

Nam An vương là dòng phụ thuộc thế hệ của tiên đế, thật ra là thân vương phủ vài thập niên trước, sau đó vì phạm sai lầm, bị phạt đi đến đất phong để suy nghĩ, giáng xuống thành quận vương.

Sau khi kim thượng lên ngôi nắm quyền, không muốn các vương hầu ở xa ngoài tầm tay, sợ dân chúng hai lòng nên đã dùng lệnh ân xá, đưa các vương hầu về Kim Lăng, nói cho hay là gọi trở về quê cũ.

Dưới chân thiên tử, cho dù là vương hầu hay khanh tướng đều phải bằng lòng với số phận, tổ tiên của Nam An vương lại mắc sai lầm, bởi vậy càng cẩn thận hơn những người khác.

Vì vậy thế hệ của Nam An vương cưới vợ đều thật cẩn thận cưới một nữ tử huấn luyện ngựa trong hậu cung không có gia thế và bối cảnh, mấy nhi tử của ông rất có triển vọng, nhưng đều không làm được quan lớn, ngay cả Nam An tiểu quận vương chỉ là một thống lĩnh thất phẩm mà thôi.

Nam An vương phủ tổ chức tiệc tối, nhưng thiệp mời viết canh giờ lại là từ giờ Mùi buổi trưa đến giờ Hợi.

Trong vương phủ có một vườn hoa rất độc đáo, đủ loại hoa cỏ hiếm có, rừng trúc, khu nhà tao nhã để nữ quyến ngắm cảnh, phía đông là trại nuôi ngựa, bên trong nuôi mấy chục con tuấn mã oai phong lẫm liệt.

Vân Hy có chuyện quan trọng muốn tìm La Xu, hôm nay sau bữa trưa, nàng đã đến Nam An vương phủ.

Người hầu trong phủ dẫn nàng tới vườn hoa, Vân Hy liếc nhìn xung quanh, La Xu quả nhiên đã đến.

Nhưng khác với trước đây, hôm nay La Xu không ở cùng Diêu Tố Tố, ngồi một mình với nha hoàn ở trong đình bên hồ.

Diêu Tố Tố ôm Tuyết Đoàn Nhi, vừa nói vừa cười với vài tiểu thư con nhà quan trong vườn.

Vân Hy bước tới đình, gọi: “La Xu.”

La Xu quay đầu lại khi nghe tiếng, ngẩn người, vui vẻ nói: “A Đinh, sao tỷ tới đây?”

Kéo tay nàng ngồi xuống ghế ở hành lang, “Ta nghĩ tỷ không thích những dịp thế này, nhất định sẽ không tới. Thật tốt là hôm nay tỷ đã đến, ta còn có bạn.”

Vân Hy mỉm cười: “Mấy ngày trước ta nghe nha hoàn trong phủ nói, sau đầu xuân năm nay, sức khỏe của a tẩu không tốt, muội thường đi cùng nàng đến tiệm thuốc. Ta làm việc ở nha môn rất bận rộn, ngược lại đã vất vả cho muội.”

Lời này của Vân Hy, tuy để thử, nhưng một nửa cũng xuất phát từ sự chân thành.

La Xu nghe vậy, có vẻ giật mình: “Tỷ đã biết?” Rồi nói, “Chẳng phải a tẩu của tỷ đã dặn, đừng nói chuyện này cho tỷ hay sao?”

Vân Hy định trả lời thì nghe tiếng cười như chuông bạc từ một chỗ trong vườn.

Nàng và La Xu quay lại nhìn, thấy Tuyết Đoàn Nhi trong lòng Diêu Tố Tố dường như mới tỉnh ngủ, uể oải ngáp, liếm móng để rửa mặt.

Diêu Tố Tố trêu nó, bế Tuyết Đoàn Nhi lên, đặt lên tay nữ tử bên cạnh.

Ánh mắt Vân Hy rơi vào trên người nàng kia, sửng sốt một chút.

Đó là Lâm Nhược Nam, tiểu thư Lâm thị.

Lần trước đến Bùi phủ dự tiệc, các quý nữ còn cảm thấy Lâm gia leo lên vương phủ, không nói chuyện nhiều với nàng. Tại sao hôm nay, ai nấy đều vui vẻ với Lâm Nhược Nam?

Lâm Nhược Nam vừa mừng vừa sợ Tuyết Đoàn Nhi, duỗi tay sờ nó thật cẩn thận, thấy nó híp mắt không phản ứng mới nhận nó từ tay Diêu Tố Tố.

Ánh mắt La Xu cũng ở trên người Lâm Nhược Nam, sau một lúc lâu, nàng hạ giọng nói: “A Đinh đoán xem, hôm nay Lâm Oản Nhi tới đây bằng cách nào?”

Vân Hy không rõ nội tình.

Tới đây bằng cách nào? Đương nhiên là bằng xe ngựa.

“Nàng không phải đi cùng mẫu thân, mà là ngồi xe ngựa của Tông Thân Vương phi, xe ngựa của Tam công tử đi phía sau xe họ.”

Vân Hy sửng sốt: “Tam công tử cũng tới Nam An vương phủ à?”

Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, nàng đột nhiên hiểu ý La Xu.

Tuy Lâm phủ có quan hệ thân thiết với Tông Thân Vương phủ, nhưng dòng dõi khác biệt, nếu Lâm Nhược Nam muốn đi cùng Tông Thân Vương phi cũng không có tư cách ngồi chung xe ngựa với Vương phi.

Nhưng nay Vương phi cho phép nàng lên xe ngựa của mình, có nghĩa là gì?

Là coi nàng như người nhà hay sao?

Vân Hy nhất thời cảm thấy rầu rĩ trong lòng, như có một khối buồn bực vô cớ kết tụ trong ngực.

Nàng là người thông suốt, trải qua bao ngày vui buồn, lo lắng, làm sao không rõ ngọn nguồn?

Nàng chỉ cảm thấy buồn bực không thích hợp.

Không phải coi thường bản thân.

Nàng cảm thấy quá xa vời.

Nàng ở thế gian, hắn ở trên mây, vượt qua tám ngàn dặm lên núi xuống biển cũng chưa chắc chạm được một góc vạt áo của hắn.

“A Đinh?” Nhất thời nghe La Xu gọi mình, “Tỷ sao vậy?”

Vân Hy lắc đầu: “Không có gì.”

Ánh mắt lại rơi vào người Lâm Nhược Nam, thấy Tuyết Đoàn Nhi trong lòng nàng tựa như đánh hơi thấy động tĩnh gì đó, cả người xù lông, nhìn thẳng vào rừng trúc nhỏ cách đó không xa.

Bỗng nhiên, nó “meo” một tiếng, phóng người khỏi vòng tay Lâm Nhược Nam, chạy nhanh về phía rừng trúc.

Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, trong rừng trúc có tiếng động, ngay lập tức nghe thấy tiếng chó sủa, Vân Hy chưa kịp nhìn rõ thì một bóng vàng vụt qua trong đám tre xanh, Tuyết Đoàn Nhi kêu thảm thiết.

Các quý nữ trong vườn đều kinh sợ, Diêu Tố Tố không chút nghĩ ngợi, hét thảm thiết: “Tuyết Đoàn Nhi!” Nhấc váy chạy nhanh vào rừng trúc.

Trong rừng trúc, Tuyết Đoàn Nhi nằm yếu ớt trên mặt đất, chân sau chảy máu đầm đìa, nhìn là biết bị cắn.

Cách đó không xa, có một con chó già nằm trên đầu gối người khác.

Nó trông có vẻ cảnh giác, tựa như nếu Tuyết Đoàn Nhi gần thêm một tấc nữa, nó sẽ chiến đấu đến chết.

Người hầu của Nam An vương phủ cũng chạy đến, vừa thấy cảnh tượng này đều líu lưỡi.

Ai mà không biết con mèo trên tay tiểu thư Diêu gia này là do đương kim Hoàng quý phi nương nương thưởng cho nàng? Hiện nay nó bị thương, Nam An vương phủ không thể thoát tội của mình.

Diêu Tố Tố ôm Tuyết Đoàn Nhi vào lòng, mặc cho quần áo dính máu, vội la lên: “Mau mời đại phu, mời đại phu đi!”

“Bẩm Tố Tố tiểu thư, đã sai người đi mời đại phu chuyên khám bệnh cho súc vật trong phủ.”

Diêu Tố Tố sờ Tuyết Đoàn Nhi, hai mắt rưng rưng, nhìn chằm chằm con chó già đầy tức giận: “Xử lý nó cho ta!”

Vài tên võ vệ nhặt gậy, hành động theo lệnh.

Lúc này, một người hầu trong vương phủ bước ra, nơm nớp lo sợ nói: “Tố Tố tiểu thư, con chó này là do Nam An Vương phi nuôi để trông ngựa, nay tuổi nó đã lớn, không còn sức lực, nên Vương phi giao nó cho bọn nô tài. Nô tài…… ở chung với nó mấy năm nay, có tình cảm, vì vậy mới đưa nó vào rừng trúc để dưỡng già.”

“Sau đó không hiểu sao…… Nó lại có thai. Sức khỏe của nó không tốt, chịu đựng đau khổ hai tháng mới sinh được ba con chó con, hai con không sống sót, chỉ còn lại một con.”

“Vừa rồi…… có lẽ con mèo quý của Tố Tố tiểu thư phát hiện có chó con trong rừng, muốn tìm tòi xem xét, thế nhưng chó mẹ sốt ruột, tưởng rằng nó muốn làm tổn thương con của mình, vì vậy mới cắn nó.”

Nói xong lại vội vàng, “Nô tài nuôi chó mấy năm, biết xem vết thương. Vết thương của con mèo quý của Tố Tố tiểu thư thật ra không nghiêm trọng, đắp thuốc và băng bó kỹ, nhiều nhất là mười ngày hoặc nửa tháng thì có thể lành, mong…… Tố Tố tiểu thư nể tình con chó già đã lớn tuổi, tha mạng cho nó.”

Hắn nói xong, mọi người đều nhìn phía sau con chó già, vừa rồi không chú ý, giờ nhìn cẩn thận, quả nhiên nó đang cố hết sức che chở cho một cái giỏ tre phía sau.

Trong giỏ tre, một chú chó con lớn bằng bàn tay đang ngủ.

Diêu Tố Tố cười lạnh: “Một con súc sinh mà đáng để so sánh với Tuyết Đoàn Nhi à?”

Nàng đang nổi nóng, không chịu buông tha: “Vương phi đã bỏ rơi nó, có thể thấy được nó không làm cho người ta thích! Chó cắn người thì không đáng sống trên đời, nó sinh con, tất nhiên cũng chẳng phải thứ tốt lành gì. Người đâu, đánh cả hai con chó cho ta!”

Võ vệ đáp “Vâng”, ngay lập tức giơ gậy lên đánh con chó già và chó con.

Người hầu vừa rồi hét lên “Đừng!”, Lao tới che cho con chó già.

Nhưng mạng của hai con chó thì có đáng gì?

Người của Nam An vương phủ biết cân nhắc ưu và nhược điểm thế nào, chẳng lẽ muốn liều mạng bảo vệ một con chó sắp chết, làm mất lòng Xu Mật Sử, mất lòng Hoàng quý phi hay sao?

Hai gã võ vệ bước tới kéo người hầu ra, một võ vệ khác chặn con chó già lại, định đập một gậy, nhưng cây gậy đang ở trên không thì bị tay ai đó nắm lấy.

Vân Hy tỏ vẻ hờ hững, đẩy võ vệ và gậy gỗ ra sau.

Nàng bảo vệ con chó già và chó con ở sau lưng, lạnh giọng nói với Diêu Tố Tố: “Vốn dĩ mèo của ngươi muốn làm tổn thương chó con, chó già mới cắn nó, nhưng nó đã không cắn một cách tàn nhẫn, nếu có thì con mèo của ngươi làm sao còn sống? Chẳng qua là một vết thương nhỏ, tại sao ngươi muốn giết chúng?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.