Diễm Chi

Chương 29



Tôi cứ ngồi mãi ở đó, ngồi tới khi cơ thể dần tê cứng mới vội vã lau nước mắt mà đứng lên.

Thật sự lúc mới nghe bọn con Dung con Phượng nói xong tôi chỉ muốn chạy thật nhanh tới mà chất vấn cái Nga. Hỏi xem vì sao nó lại lừa tôi, vì sao nó lại giấu tôi mọi chuyện như thế.

Nhưng rồi đôi chân tôi nặng trĩu chẳng thể đứng dậy nổi nên cứ ngồi mãi đây. Hay chính xác hơn là tôi không đủ can đảm để hỏi, xưa nay tôi xem nó chẳng khác nào người thân. Tôi cũng cảm nhận được rằng nó lo lắng cho tôi, quan tâm tôi như người nhà.

Nếu nói một ai đó ngoài nó ở đây lừa dối tôi, gài bẫy tôi tôi sẽ tin ngay mà không cần suy xét. Nhưng còn nó, thật sự tôi không muốn tin, ngàn vạn lần cũng không muốn.

Ở cái chốn phồn hoa đô thị này nếu nó cũng không thật lòng với tôi thì tôi còn biết tin vào ai được nữa.

Ngày tôi ốm nó nghỉ làm để chăm sóc, tôi buồn nó sẵn sàng thức trắng đêm để nghe tôi tâm sự dù rằng ngày mai lại phải đi làm. Bất kỳ một ai bắt nạt tôi nó đều nhảy dựng lên để bảo về.

Nó cũng là người tận tình chỉ dạy cho tôi mọi thứ ở đây, làm sao để khách gọi nhiều đồ, nói gì để khách bo nhiều hơn, tất cả mọi mánh khóe trong nghề ngày hôm nay của tôi đều do 1 tay nó chỉ dạy.

Bây giờ bắt tôi phải tin nó chính là người đã dâm sau lưng tôi thật sự không làm nổi.

Nãy giờ tôi cũng suy nghĩ, cũng phân tích rất nhiều, tôi luôn hi vọng rằng bọn kia biết tôi đang ở đây nên cố tình nói cho tôi nghe. Bởi hôm đấy sự thật đúng là nó đã say mềm, không thể nào còn đủ tỉnh táo để móc nối với ai ngoài kia để bán trinh. Nhất là cái cách nó lo lắng khi thấy tôi gặp chuyện, cách nó cùng tôi tìm hiểu sự thật khiến tôi càng không thể chấp nhận được rằng nó chính là thủ phạm.

Hơn nữa tôi ở với nó gần như cả ngày, điện thoại lắm khi nó cũng gửi tôi cầm, không lý nào có gì đó mờ ám mà tôi không biết.

Lòng tôi lúc này như chia là đôi, một nửa cố chấp tin tưởng cái Nga, tin rằng bọn kia cố tình nói thế để chia rẽ tôi và nó. Nửa còn lại đang gào thét oán hận cái Nga, trách nó vì sao lại phụ lại lòng tin của tôi.

Hai nửa cứ thế giằng xé khiến tôi đau đớn tựa như bị xé ra làm hai. Đau đớn, giận hờn, oán trách đủ cả, tất cả những thứ ấy khiến cho tôi có cảm giác mình đang ở tận cùng của nỗi đau.

Tới khi trời tờ mờ sáng tôi bắt buộc phải lết trở về phòng, tôi không muốn đề bọn con Phượng thấy tôi trong bộ dạng này, cũng muốn về để nhìn kỹ lại một lần nữa cái Nga. Tôi vẫn không thể tin rằng nó là người lừa dối đem tôi đi bán trinh như thế.

– ——*——-*——-

Cái Nga đang nằm ngủ say, chắc có lẽ nó mệt nên ngủ phát ra tiếng ngáy hơi nhỏ. Bình thường hôm nào nó ốm hoặc mệt quá vẫn thường như thế. Có lẽ vì vậy mà mấy đứa ở đây có chút khó chịu vì nói rằng ồn không ngủ được. Còn tôi đã quen nên thấy bình thường, nó cũng đâu có muốn như thế, chỉ là mệt quá nên mới vậy.

Gương mặt nó hơi dài, gò má lại có chút cao nên hay bị nói rằng có tướng sát phu. Nhưng tôi lại thấy mấy góc cạnh đó trên mặt nó khá là cá tính. Nếu nó sở hữu thêm một nước da trắng nữa thì quá tuyệt, tiếc là da nó lai thuộc kiểu “ngăm ngăm da trâu nhìn lâu cũng đẹp”. Bù lại nó rất khỏe, hiếm khi nào nó ốm chứ chẳng như tôi ốm vặt liên miên.

Vừa nhìn nó, vừa nhớ lại những kỷ niệm hai đứa từng trải qua mà đau lòng. Nếu nó lừa dối tôi tôi sẽ phải đối diện với nó thế nào. Hay cứ vờ như chưa biết để vẫn mãi là bạn thân?

Không được, nếu thế thì tôi khác nào một con lừa để nó dắt mũi đâu cơ chứ.

Nhưng tôi thật sự không muốn mất đi tình bạn này, không muốn một chút nào cả.

– —–*——-*———–

Sau cùng tôi quyết định chưa vội nói ra mọi chuyện mà sẽ tìm hiểu kỹ thêm một chút nữa rồi mới quyết định.

– Ahhhhh, ui giật mình, mày làm gì ngồi một đống ở đó nhìn tao vậy.

Tiếng con Nga cất lên kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ của mình, tôi chờ cho nó tình ngủ hẳn rồi nhìn thẳng vào mẳt nó hỏi:

– Nga, đã bao giờ mày làm gì có lỗi với tao chưa.

Ánh mắt nó khẽ đảo qua lại một chút rồi mới lúng túng trả lời:

– Mày.. mày nói linh tinh cái gì đấy, tao chả hiểu gì. Thôi tao đi đánh răng rửa mặt cái đã.

Vậy là đã rõ, nó lảng tránh như thế chắc chắn là có gì đó giấu tôi. Sao mà tôi muốn gào lên, chửi thẳng vào mặt nó đến thế này, muốn tung hê mọi thứ mặc kệ ngày mai ra sao thì ra.

Đúng khi tôi tưởng như mình sắp không kìm được cơn giận thì điện thoại của tôi đổ chuông, là bố gọi, không biết có việc gì mà bố lại gọi sớm thế. Tôi hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh bản thân rồi mới trả lời:

– Con nghe đây bố, có việc gì mà bố gọi con sớm thế.

– Bố chỉ định hỏi xem con thế nào, mấy hôm nay không thấy con gọi về nên sốt ruột.

Mấy nay mải mê suy nghĩ đến việc kia nên tôi cũng quên mất, có một chút áy náy tôi nói:

– Con xin lỗi, tại con bận quá, thế lưng bố thế nào rồi.

– Bố đỡ nhiều rồi, con không phải lo. À mà này, tuần tới giỗ bà, con nhớ thu xếp về con nhé. Chắc năm nay nhà mình sang cát cho bà luôn con ạ.

– Sang cát, con tưởng để 5 năm chứ ạ, mới 3 năm có sớm quá không bố.

– Bác cả xem rồi, xem mấy chỗ người ta đều bảo sạch nên bác ấy muốn làm sớm. Đợt này sức khỏe bác ấy cũng yếu, để thêm 1 2 năm nữa bác ấy sợ không lo chu toàn được cho bà.

Bác cả đã quyết thì cứ thế mà làm, tôi chỉ là cháu, chưa được quyền lên tiếng. Nói chuyện với bố thêm một lát thì tôi cũng chào rồi tắt máy.

Cũng may bố gọi tới chứ nếu không ban nãy tôi đã vì nóng giận mà phát điên lên mất rồi. Giờ nghĩ lại mới thấy may, cái Nga nó đã lừa tôi như thế chắc chắn nó cũng đã có tính toán từ lâu. Còn tôi lại chẳng có bằng chứng gì ngoài mấy lời nghe được từ cái Dung cái Phượng. Cái Nga lại là đứa sành sỏi tôi nói mà không khéo còn bị nó bắt bẻ thêm thì khó.

Thôi thì tôi cũng đã biết bộ mặt thật của nó để đề phòng, sau này sẽ không để nó có cơ hội lừa tôi lần thứ 2 nữa. Còn chuyện hôm trước, cần thêm một chút thời gian nữa để điều tra, nó đã làm nhất định sẽ có sơ hở.

Nghĩ là làm, tôi sốc lại tinh thần và coi như chưa có chuyện gì xảy ra, lúc con Nga từ nhà tắm ra hỏi:

– Nay mày lại làm sao mà hỏi tao lạ thế.

– Làm sao đâu, tự nhiên nghĩ lại chuyện hôm trước thiếu chút nữa thì bị vào tròng nên cay.

– Đừng có nói với tao là mày nghi ngờ tao nên hỏi nhá.

Câu nói của nó còn kèm theo chút giận giữ, đúng là tôi nghi ngờ nó thật, nhưng hiện tại chưa phải lúc nói ra.

Khẽ thở dài tôi bảo:

– Mày dở hơi à, tao hỏi thế vì bế tắc quá thôi, mà đói quá, kiếm gì ăn đã, ăn bún bò Huế không, nay tao mời.

Con Nga thấy được khao nên cười tít mắt khoác vai tôi đi ra cửa, tôi cũng cười nhưng lòng thì đang dần sinh ra cảm giác bài xích với con bạn thân.

– ——*——*——

Tủ đồ của cái Nga hỏng khóa, nên nó thường hay để nhờ mấy thứ quan trọng sang tủ của tôi. Hôm nay cũng thế, nó đem túi xách bỏ vào đó trước khi vào phòng VIP.

Tôi chờ cho nó đi khuất mới lén lấy điện thoại của nó vào nhà vệ sinh để kiểm tra. Nhưng bấm mãi không thể vào được, tôi nhớ rõ mấy hôm trước tôi còn mở máy nó được, không lý nào tôi lại quên mật khẩu. Chắc chắn là nó đã đổi mật khẩu, chắc chắn câu hỏi sáng nay của tôi làm nó chột dạ nên đề phòng.

Loay hoay một hồi vẫn chẳng mở nổi, tôi thất thểu đi ra quầy tiếp tân ngồi nói chuyện với chị chủ.

– Sao thế, chị nhìn mày có chuyện gì đúng không.

– Em hơi buồn chút thôi.

– Lúc tao nói mày vào phòng VIP mày đùn cho cái Nga đi là tao đã nghi rồi mà. Thế có chuyện gì, nói chị xem nào.

Tôi nhìn chị, chị cũng được coi là người từng trải, vốn sống khá nhiều. Nhưng để nói đến hai chữ tin tưởng thì hơi khó. Đắn đo mãi tôi mới e dè hỏi:

– Chị đã từng bị bạn thân phản bội chưa.

– Chưa, mày lạ gì chị, chả bao giờ tin ai nên làm gì có khải niệm bạn thân. Mà khoan, đừng có nói mày với cái Nga có chuyện gì nha.

Tôi sợ mọi chuyện bị lộ nên vội chối:

– Không, em với nó đi làm sấp mặt, thời gian nghỉ còn chả có, rảnh đâu mà lừa nhau hả chị.

– Hôm trước mày không nhớ nổi về lúc nào, giờ mày lại hỏi câu này, bảo không có gì có ngu mới tin. Nói, có chuyện gì.

Tôi biết không thể qua mặt được chị chủ nên bịa đại câu chuyện mà kể:

– Hôm qua em mơ thấy mẹ, mẹ em giờ có gia đình mới, lâu rồi chẳng thăm hỏi đến bọn em, thế mà hôm qua em lại mơ thấy mẹ mua quần áo mới cho em. Tỉnh dậy em vẫn thấy buồn, mẹ em với bố trước cũng yêu nhau, tìm hiểu nhau mấy năm mới cưới. Cuối cùng vẫn phản bội nhau, nên em chợt cảm thấy mọi thứ trên đời này đều không thể tin tưởng nổi. Rồi tự nhiên em sợ, sợ nếu bạn thân em, à không sợ cái Nga nó cũng phản bội em nữa chắc em chẳng sống nổi ở đây.

Chị chủ nghe xong thở dài rồi mắng:

– Con hâm, tình yêu và tình bạn khác nhau lắm, chị cũng chẳng biết phải nói thế nào. Nhưng khi bước chân vào hôn nhân con người ta còn khoác thêm nhiều thứ trách nhiệm khác. Còn tình bạn thì không, dù năm 10 tuổi, 20 tuổi hay 100 tuổi thì tình bạn vẫn vô tư như thế. Đừng vì một người không tốt mà cho rằng cả thế giới này xấu. ở đâu chị không biết, nhưng ở đây, nơi công việc cạnh tranh thế này mà có tình bạn như hai đứa thì thật sự em nên trân quý nó.

Chị nói đúng, công việc của tôi cạnh tranh quá, có lẽ vì nó như thế nên tôi mới vô tình không nhận ra sự thay đổi của cái Nga. Cho đến thời điểm hiện tại tôi vẫn không tài nào lý giải nổi vì sao nó lại làm như thế.

Vì lòng đố kỵ, vì tiền hay đơn giản chỉ là bản chất con người nó là như thế?

– ——-*——*——

Tôi sốc mất 1 tuần chẳng thể tập trung làm nổi việc gì, đầu chỉ quanh quẩn nghĩ xem vì sao cái Nga lại nỡ đối xử với tôi như vậy.

Ngoài mấy lời nói hôm trước tôi nghe được cùng thái độ lảng tránh của cái Nga thì tôi thật sự chưa thấy có gì lạ. Đã có lần tôi định tới hỏi thẳng bọn con Phượng, nhưng tôi biết chúng nó ghét tôi, hỏi chắc gì chúng nó đã nói. Chúng nó hả hê khi thấy tôi bị chính bạn thân lừa gạt, chẳng đời nào nó tử tế để nói sự thật cho tôi nghe. Hoặc là nó im lặng, hoặc là nó thêm mắm dặm muối để cho tôi mông lung thêm.

Phải rồi, tôi nhớ ngày trước nó từng cảnh cáo tôi về cái Nga, nó có nói:

– Con Nga nó chẳng tử tế gì đâu, trước sau gì mày cũng bị nó đâm sau lưng cho thôi.

Khi ấy tôi đã ngây thơ nghĩ rằng nó thấy bọn tôi thân nhau nên cố tình nói xấu để chia rẽ. Giờ nghĩ lại mới thấy mình ngốc, có khi nào cái Nga nó không thật với tôi từ đợt ấy mà tôi không hay biết, mà thôi, dù nó có phản bội tôi ở thời điểm nào đi nữa thì vẫn là phản bội. Do tôi ngu không nhận ra thì phải chịu thế thôi.

– ——*——-*——-

Hàng ngày tôi vẫn ăn cùng ngủ cùng với cái Nga, nhưng lòng thì thật sự ghét nó đến mức chỉ muốn đấm vào gương mặt giả tao kia của nó vài cái. Có lần tôi hỏi dò nó pass điện thoại nhưng nó lại bảo:

– Cần xem gì tao mở cho mà xem.

– Điện thoại tao hết tiền, mượn gọi cho ông già hỏi xem giỗ bà thế nào. Có mình bố tao ở nhà, lưng lối lại đau thế nên muốn hỏi xem có cần gì thì tao mua ở ngoài này về cho đỡ vất vả.

Nó không nói gì chỉ lặng lẽ bẫm mã rồi đưa cho tôi, vậy là nó không con tin tưởng tôi như trước. Nó không muốn nói thì tôi cũng chẳng ép, vờ đi ra phía ngoài rồi gọi về cho bố hỏi thăm mấy thứ rồi trả điện thoại lại cho nó.

Hôm tôi về quê nó còn cẩn thận mua một chút hoa quả đưa cho tôi đem về để thắp hương bà. Thà rằng nó không gửi gì tôi còn đỡ khó chịu, đằng này nó chu đáo như thế tôi lại càng ghét thêm.

– —–*——*—–

Những lần trước tôi từ quê lên thường chọn giờ quán vắng khách để gọi nó ra đón, hai đứa cùng nhau nhâm nhi chút hoa quả ở quê rồi cùng cười. Nó thích nhất mấy quả ổi vườn nhà tôi, nên lần nào tôi cũng để riêng cho nó một túi ngon nhất, số còn lại mới đem chia cho mọi người làm cùng.

Lần này tôi vẫn đem theo thứ quà quê mà nó thích, nhưng lại không gọi nó ra đón. Thật ra tôi đã hỏi dò và biết hôm nay nó nghỉ làm, nên muốn lên bất chợt, dù chưa biết để làm gì nhưng tôi vẫn muốn như thế.

Xách theo túi ổi nặng trĩu tôi khẽ khàng mở cổng, thoáng thấy cửa phòng tôi không khóa ngoài, chứng tỏ con Nga đang ở nhà. Tôi thật sự muốn biết không có tôi nó sẽ làm gì đến đi rón rén thật nhẹ nhàng.

Còn chưa kịp hé mắt qua khe cửa nhìn đã nghe giọng nó oang oang nói:

– Từ từ đã anh, nó bắt đầu nghi ngờ rồi. Cũng tại anh lần trước không chú ý nên lần này mình phải cần thận hơn. Lần này mà anh còn hỏng nữa là em với anh hết cơ hội đấy.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.