Giọng nói trầm thấp đột ngột chấn động màng nhĩ, Triển Thiên Bạch định thần lại, lúc này mới phát giác Đoan Mộc Ly đã đi tới trước mặt hắn.
“Cái gì?”
Triển Thiên Bạch cũng không có ý thức được mình đang nhìn chằm chằm vào mắt Đoan Mộc Ly.
“Bổn vương cảm thấy… ngươi rất hứng thú với bổn vương!”
Nội lực mạnh mẽ từ trong cơ thể Đoan Mộc Ly tuôn ra, mỗi lần hắn bổ một chưởng về phía Triển Thiên Bạch, chiêu nào chiêu nấy đều như muốn đoạt mạng Triển Thiên Bạch vậy.
Đoan Mộc Ly không chút thủ hạ lưu tình.
Bởi vì nếu hắn thủ hạ lưu tình, hắn nhất định là người phải chết.
Bùm!
Triển Thiên Bạch cũng sử dụng nội lực để chặn đòn công kích của Đoan Mộc Ly, cả thanh lâu chấn động dữ dội.
“Ta đối với ngươi thực cảm thấy hứng thú…” Đến gần Đoan Mộc Ly, Triển Thiên Bạch nhoẻn miệng cười, “Ta rất tò mò khi chém đầu ngươi cùng với Nam Sở các ngươi sẽ kích thích hơn, hay là moi tim ngươi ra làm món khai vị cho tam quân.”
Đoan Mộc Ly và Triển Thiên Bạch đấu nội lực với nhau, nụ cười trên khóe môi trở nên lạnh lẽo, “Ngươi tuy rằng xinh đẹp, nhưng tính tình thật chẳng ra làm sao!”
“Nhân từ với kẻ thù chính là tàn nhẫn với chính mình.” Ngay khi vừa dứt lời, Triển Thiên Bạch đột nhiên biến hóa chiêu thức, đánh Đoan Mộc Ly trở tay không kịp.
Nhưng Đoan Mộc Ly đỡ được, không vì vậy mà hoảng loạn, ngược lại thuận thế vươn tay vào trong y phục trắng như tuyết của Triển Thiên Bạch.
“Ngươi!” Triển Thiên Bạch mặt đỏ bừng.
Thực ra, Đoan Mộc Ly chỉ lấy lại hổ phù và bản đồ bố trí tác chiến đã bị Triển Thiên Bạch cướp mất.
“Hửm? Ngươi đang nghĩ gì thế?” Đoan Mộc Ly nhướng mày.
Tức khắc, Triển Thiên Bạch mặt càng đỏ hơn.
“Là bởi vì thiếu chút nữa cùng bổn vương quan hệ xác thịt cho nên mới dễ dàng xấu hổ như vậy?”
“Ngươi câm miệng!” Triển Thiên Bạch phẫn nộ lao về phía Đoan Mộc Ly, một chiêu hung hiểm đánh bật bản đồ bố trí tác chiến trong tay Đoan Mộc Ly.
Đoan Mộc Ly không khỏi cứng họng.
Nam nhân này… thật khó đối phó!
Trước đây, hắn chưa từng gặp qua Triển Thiên Bạch trên chiến trường, cũng không hiểu vì sao Dao Quốc lại muốn che giấu một người có năng lực như vậy.
Làm đòn sát thủ sao?
Con ngươi đen như chim ưng nhìn thẳng vào Triển Thiên Bạch, ánh mắt đầy sát khí của Đoan Mộc Ly khiến Triển Thiên Bạch không rét mà run.
Nam nhân này thật nguy hiểm!
Trong khi Triển Thiên Bạch đưa ra kết luận này trong đầu, thì Đoan Mộc Ly cũng đưa ra kết luận tương tự như vậy trong đầu—
Nam nhân này thật nguy hiểm!
Nhưng mà…
“Nam nhân như người đúng là có thể khơi dậy khát vọng chinh phục của bổn vương mà…” Đoan Mộc Ly cười, nhìn chăm chú Triển Thiên Bạch, trong mắt dâng lên hứng thú mãnh liệt.
Triển Thiên Bạch hiểu “hứng thú” này có ý nghĩa gì.
“Ngươi là đang xem thường ta sao?”
Triển Thiên Bạch giận dữ lao về phía Đoan Mộc Ly, nhưng chưởng pháp cùng nội lực trong lòng bàn tay sinh ra một tia dao động.
“Bổn vương không phải xem thường ngươi, mà là khen ngươi. Phải biết rằng bổn vương tuy rằng thích nam sắc, nhưng cũng rất kén ăn, ngươi hẳn nên cảm tạ bổn vương đã phối hợp diễn kịch với ngươi, nếu bổn vương chậm chạp không giả bộ bị ngươi chuốc thuốc mê, ngươi có phải liền cùng bổn vương phim giả tình thật rồi không?”
“Đoan Mộc Ly!” Triển Thiên Bạch bị Đoan Mộc Ly làm cho xấu hổ và phẫn nộ đến mức cảnh tượng vừa rồi vô thức hiện lên trong đầu.
Hắn nỗ lực đánh lạc hướng, Đoan Mộc Ly bất ngờ nắm lấy tay và cổ tay hắn từ phía sau.
Chụt!
Cổ bị Đoan Mộc Ly hôn một cái, Triển Thiên Bạch sốc tới mức cả người tức khắc như bị điện giật.
“Ngươi cút ngay cho ta!”
Đem nội lực tập trung vào lòng bàn tay, Triển Thiên Bạch xoay người, một chưởng đánh trúng đầu vai Đoan Mộc Ly.
Lợi dụng sơ hở này, hắn nhặt bản đồ bố trí tác chiến rơi dưới đất lên, từ cửa sổ lầu hai thả người bay ra khỏi thanh lâu.
“Chờ đã…” Đoan Mộc Ly vươn tay, nhưng trước mắt đã không thấy thân ảnh Triển Thiên Bạch đâu nữa, “Ngươi còn chưa nói cho ta biết ngươi tên thật gọi là gì mà?”
Trong giọng nói có chút tiếc nuối, giây tiếp theo, khuôn mặt vừa bị đánh của Đoan Mộc Ly hiện lên một nụ cười lạnh băng, “Ta nghĩ… chúng ta sẽ sớm gặp lại thôi.”
Rất nhanh—
Đoan Mộc Ly và Triển Thiên Bạch gặp lại nhau, bất quá lúc này, là ở trên chiến trường.
Đoan Mộc Ly là Nam Sở Phò Quốc đại tướng quân, mà Triển Thiên Bạch là Dao Quốc Xích Diễm đại tướng quân.
Sau đó Đoan Mộc Ly mới biết, người mỹ mạo từng giao thủ với mình năm xưa chính là chiến thần số một của Dao Quốc.
Trên chiến trường, trên mặt Triển Thiên Bạch không có vết bớt ngụy trang, da thịt trắng nõn, dung mạo tuấn tú, nốt ruồi lệ bên mắt trái càng thêm bắt mắt và gợi cảm.
Hai người lần đầu giao tranh, Triển Thiên Bạch thắng, Đoan Mộc Ly quân đội tổn thất nặng nề.
Sau đó… Trận chiến này đã kéo dài năm năm.
Năm năm sau, Đoan Mộc Ly ba mốt tuổi, Triển Thiên Bạch hai lăm tuổi.
Đoan Mộc Ly vẫn là Nam Sở vương gia và đại tướng quân dưới một người trên vạn người, nhưng Triển Thiên Bạch lại biến thành phế nhân, mất sạch tất cả.
Vừa tỉnh dậy, Triển Thiên Bạch cảm thấy mình như thể vừa trải qua một giấc mộng dài.