Cố Ngọc Dao nghe Trần thị bảo nàng mang Cố Thanh Trúc theo thì nháy mắt một cái rồi nhanh chóng đi tới, nhiệt tình nắm tay Cố Thanh Trúc: “Tốt nhất là có đại tỷ đi cùng.”
Mấy cô nương hành lễ xong thì rời Tùng Hạc Viên.
Sở dĩ các nàng muốn ra ngoài là vì Tống Cẩm Như và Kì Tú Chi nói muốn đến tú phòng xem các kiểu thêu mới, Cố Ngọc Dao coi như chủ nhà, bây giờ thêm Cố Thanh Trúc nữa, một hàng bốn người đi trên đường, sau lưng còn có mấy hầu gái, đi đến đâu cũng rất chói mắt, nhìn vào là biết tiểu thư con nhà giàu.
Ba người kia ghé vào nhau vừa nói vừa cười, Cố Ngọc Dao thêu thùa không tồi, nói chuyện với Tống Cẩm Như và Kì Tú Chi rất hợp, Cố Thanh Trúc không có hứng thú gì, chỉ lặng ngắm phong cảnh Trường An.
Hồng Cừ thầm thì nhắc nhở Cố Thanh Trúc: “Tiểu thư, nghe nói phủ Võ An Hầu rất lợi hại, tam tiểu thư rất thân thiện với người ta, biểu tiểu thư cũng vậy, sao ngài không nhập bọn với họ.”
Cố Thanh Trúc cười cười rồi nói: “Võ An Hầu đúng là lợi hại thật, nhưng.. ta đâu có giỏi thêu thùa.”
Đây là sự thật, Cố Thanh Trúc dù có cố gắng thế nào thì tài nghệ thuê thùa cũng giậm chân tại chỗ.
Hồng Cừ bất mãn nói: “Tiểu thư à, người đâu nhất thiết phải giỏi thêu thùa..”
Không đợi Hồng Cừ nói xong, Cố Thanh Trúc đã cắt lời: “Đúng rồi, đã sắp xếp ổn thỏa cho Trương gia chưa?”
“Người nói gia đình ở thôn trang kia sao. Hơn mười ngày trước đã cho họ nghỉ làm tá điền vào thành sống hết rồi, theo ý người, đã sắp xếp cho họ làm chưởng quầy trong một cửa hàng thư pháp ở phố Chu Tước cũ rồi.” Tuy Hồng Cừ hơi lắm lời, nhưng làm việc vẫn rất nhanh nhẹn.
Cố Thanh Trúc gật đầu, không hỏi gì thêm.
Cả nhà Trương gia đều tận trung, kiếp trước đến khi nàng xuất giá mới cho họ theo hầu, từ trên xuống dưới đều trung thành với nàng, lại tháo vát, đặc biệt là Trương Vinh, chuyên xử lí việc vặt, đi lại khắp nơi rất thành thạo, chính là đại quản gia của phủ Võ An Hầu, là một người có tiếng tăm. Vợ hắn Phương Như Ý cũng là quản gia giúp đỡ cho Cố Thanh Trúc, là một người lợi hại.
Một ngày trước khi về phủ, nàng đã cùng gia đình lão Trương nói về chuyện trở thành chưởng quầy, cửa hàng thư pháp ở phố Chu tước cũ chính là cửa hàng khi còn sống Thẩm thị giao cho nàng, cũng chính là cửa hàng riêng của Cố Thanh Trúc, mặc dù nơi này doanh thu không lớn nhưng tác dụng lại không nhỏ.
Bọn Cố Ngọc Dao và Tống Cẩm Như muốn vào tú lâu, thấy Cố Thanh Trúc còn đi thong thả phía sau thì nhìn nhau với vẻ bất đắc dĩ, Tống Cẩm Như ở bên cạnh Kì Tú chi, để Cố Ngọc Dao đi gọi nàng: “Đại tỷ, tỷ nhanh lên một chút, ở đây này.”
Cố Thanh Trúc thấy Cố Ngọc Dao đang gọi mình ở bậc thang, nàng ta mặc một bộ xiêm y nhìn qua thì tối nhưng dưới ánh sáng mặt trời lại hiện lên năm màu rực rỡ, đây là vải năm màu giá trị hơn ngàn lượng, loại sợi này xuất phát từ thương nhân phía nam, sợi tơ cực mỏng, có nhiều màu khác nhau, tú nương lại thêu mấy tầng, sợi này thêu khó, công nghệ phức tạp, thương nhân lấy đó đầu cơ, bán giá rất cao.
“Các ngươi vào đi, ta đi dạo phố một lát.” Cố Thanh Trúc đến gần nói với Cố Ngọc Dao.
Cố Ngọc Dao chớp chớp mắt, mừng thầm, gật đầu: “Đại tỷ không thích thêu thùa thì chúng ta cũng không ép tỷ được, chờ khi chúng ta chọn xong rồi sẽ về, tỷ đừng đi xa nha.”
Nói xong thì xoay người cùng Kì Tú Chi và Tống Cẩm Như đi vào, sau khi vào Hồng Cừ và Cố Thanh Trúc nghe Kì Tú Chi nói: “Đại tiểu thư trong phủ các ngươi khó gần thật đấy.”
Cố Ngọc Dao thở dài bất đắc dĩ, tuy không nói gì nhưng tiếng thở dài đã trả lời tất cả, Tống Cẩm Như phụ họa “Ai ui, nàng như vậy thì mặc kệ nàng, chúng ta chọn đồ đi.”
Ba người không quan tâm Cố Thanh Trúc nữa, theo tú nương đón khách bước vào tú lâu.
Hồng Cừ hơi bực mình: “Tiểu thư, sao các nàng lại như vậy được chứ.”
Một nha hoàn còn hiểu tiểu thư đang bị chê trách nhưng Cố Thanh Trúc dường như không nghe thấy gì, chỉ rút tay vào tay áo, nhẹ nhàng tránh ra, Hồng Cừ sợ nói tiếp sẽ khiến tiểu thư khó chịu, chỉ có thể âm thầm thương cho tiểu thư.
Cố Thanh Trúc đang dạo phố bỗng mắt sáng lên, nàng đi vào một nơi chế tạo binh khí tên là Nhất Đao Đường, nơi này không bán đại đao, bảo kiếm bình thường mà chủ yếu là bán đồ trang trí, khảm vàng nạm bạc, hoặc là ngọc mài khảm trân châu đá quý, tóm lại là rất đẹp.
Cố Thanh Trúc vào vẽ một bản mẫu kiểu đao mình muốn cho trưởng quầy rồi thanh toán ba phần xem như tiền đặt cọc, Hồng Cừ không hiểu tiểu thư nhà mình vào tiệm binh khí làm gì, còn chưa kịp hỏi thì Cố Thanh Trúc đã ra ngoài, vừa bước ra đã thấy nhà hoàn Ám Hương bên cạnh của Cố Ngọc Dao, nàng ta hành lễ với Cố Thanh Trúc rồi nói: “Đại tiểu thư làm nô tì tìm muốn chết, thì ra người ở đây. Tam tiểu thư, biểu tiểu thư và tứ tiểu thư Kì gia đang ngồi uống trà ở Thanh Phong các, lệnh cho bọn nô tì tìm đại tiểu thư.”
Cố Thanh Trúc chưa nói gì, Hồng Cừ đã nói: “Tam tiểu thư sao không nói trước còn bắt ngươi tới tìm, Thanh Phong Các ở góc đường, cách nơi này khá xa, tiểu thư nhà ta qua đó xong chắc càng nàng cũng uống xong trà rồi.”
Ám Hương chỉ cười trừ, nói mình chỉ nghe lệnh mà làm, cũng không biết nguyên do, Hồng Cừ còn muốn nói tiếp đã bị Cố Thanh Trúc ngăn lại: “Dẫn đường đi.”
Ám Hương làm động tác “mời” rồi đi trước dẫn đường, tuy biết sẽ trễ nhưng Cố Thanh Trúc cũng chẳng vội, vừa đi vừa ngắm cảnh, nhàn nhã đến khó hiểu.
Thanh Phong Các là trà lâu số một trong thành, xem như nơi tụ tập hơi cao sang của văn nhân mặc khách, cao ba tầng, rất rộng rãi.
Bọn Cố Ngọc Dao đang ở lầu hai, khi Cố Thanh Trúc tới thì thấy bàn của họ có ba người thiếu niên và một tiểu cô nương khá thân với Tống Cẩm Như, dân Tiêu quốc tuy không cởi mở như người Hồ nhưng cũng không có quy tắc nam nữ thụ thụ bất tư thân, ngồi uống trà nói chuyện phiếm cũng không có gì lạ hết.
Ám Hương chạy tới phục mệnh với Cố Ngọc Dao, cả bàn nhìn sang Cố Thanh Trúc vừa mới lên, Cố Thanh Trúc điềm nhiên đi qua, Cố Ngọc Dao thân thiết lôi kéo nàng ngồi chung: “Đại tỷ đi đâu vậy, chúng ta tìm ngươi một hồi cũng không thấy.”
Cố Thanh Trúc cười cười xem như đáp lại, đi dạo một hồi cũng khát nước thật, nàng duỗi tay muốn lấy ấm trà trên bàn thì cái ấm đã bị người khác lấy trước, Cố Thanh Trúc nhìn sang thấy hắn là một công tử thế gia có dung mạo tuấn tú, nhìn hơi quen, nhưng không nhớ là gặp ở đâu rồi, nhưng người bên cạnh hắn thì Cố Thanh Trúc biết, chính là con thứ Hạ Bình Chu của Sùng Kính Hầu phủ, là tướng công kiếp trước của Cố Ngọc Dao. Hắn ta cũng không khác gì trong trí nhớ của nàng, hào hoa phong nhã, khóe miệng luôn mỉm cười nhè nhẹ, thấy Cố Thanh Trúc đánh giá mình, Hạ Bình Chu khép quạt, chắp tay với nàng, Cố Thanh Trúc gật đầu đáp lễ, thấy bên cạnh hắn còn một người trẻ tuổi mập mạp.
“Đại biểu tỷ, đây là biểu ca con thúc bá của ta Tống Tân Thành, biểu muội La Tú Nhi, hai người kia là bằng hữu của họ, đại công tử và nhị công tử của phủ Sùng Kính Hầu, tình cờ gặp ở đây nên tụ họp chung cho vui.”
Tống Cẩm như giới thiệu với Cố Thanh Trúc. Cố Thanh Trúc đảo mắt nhìn Hạ Bình Chu và huynh trưởng Hạ Thiệu Cảnh của hắn, nhớ cảnh hôm đó xe ngựa của phủ Sùng Kính Hầu đón người ở y quán thì nhớ ra người kia là ai, hắn là thiếu niên hôm đó đưa người bị thương tới Nhân Ân Đường.
“Đại biểu tỷ thích gì thì cứ gọi, tất cả đã có biểu ca ta bao, phải không biểu ca?” Tống Cẩm Như hờn dỗi nói với thiếu niên mập mạp kia thì thấy hắn ngượng ngùng gật đầu.
Sau khi Vinh An Hầu đời sau tập tước thì nhị phòng và tam phòng dọn ra khỏi Hầu phủ, trong đó nhị phòng đi theo thương nghiệp, dường như cũng rất tiếng, cái tên Tống Tân Thành là khi Cố Thanh Trúc xử lí công việc cũng từng nghe qua chút ít, ngoại trừ việc hắn không làm quan thì tên tuổi của đích trưởng tử nhị phòng Tống gia cũng được bảo toàn.
Cố Thanh Trúc đương nhiên biết quản lí một cơ nghiệp khó thế nào nên nở một nụ cười với Tống Tân Thành, khuôn mặt tròn tròn của Tống Tân Thành đột nhiên đỏ lên, muốn bưng li trà uống thì đột nhiên lỡ tay chạm vào thân chén trà, tay chân luống cuống càng thẹn thùng thêm.
Tống Cẩm Như nói đỡ: “Biểu ca của ta rất hay ngượng, bình thường cũng không dám nói chuyện với các cô nương, ăn nói cũng không giỏi, đại biểu tỷ chớ trách.”
“Không sao.” Cố Thanh Trúc nói.
Hạ Thiệu Cảnh cầm ấm rót trà cho Cố Thanh Trúc, cười nói: “Hóa ra là đại tiểu thư của phủ Trung Bình Bá, thất kính rồi.”
Tiếng “thất kính” này là do hôm đó gặp nàng ở y quán, nàng thành thạo trợ giúp cho đại phu ở Nhân Ân Đường, đối với cảnh máu me không sợ hãi chút nào.
Cố Thanh Trúc gật đầu cảm tạ, tiếp tục uống trà mà không muốn đáp lời.
Kiếp trước nàng chưa từng gặp Hạ Thiệu Cảnh nhưng tin đồn về hắn thì nghe không ít, phủ Sùng Kính Hầu đã được hơn trăm năm, nhân tài ít ỏi, ai cũng tưởng tới đời Hạ Thiệu Cảnh sẽ đi xuống dốc, nhưng chính Hạ Thiệu Cảnh là người ủng hộ cho hoàng trưởng tử Vũ Vương, cùng với sử quan trẻ tuổi Trương Liên Thanh hợp lực bày mưu tính kế giúp Vũ vương, thủ đoạn ác độc, không có kẽ hở, Võ An Hầu Kì Chính Dương chính vì trong triều thua hai người họ lại lần mới bệnh không dậy nổi, đau buồn tạ thế, sau khi Kì Huyên tập tước lại gặp phải đại họa, phủ Võ An Hầu bị lưu đày khỏi kinh thành, nếu không có việc Kì Huyên lập công, nói không chừng bọn họ có thể thật sự phò tá Vũ Vương thay thế thái tử, trở thành tân đế.
Chỉ tiếc người tính không bằng trời tính, họ không nghĩ Kì Huyên sẽ vùng lên mạnh mẽ, khắc phục khó khăn.
Kết cục của những người này Cố Thanh Trúc không biết, sau khi nàng thay Kì Huyên đỡ kiếm mà chết, thì việc Kì Huyên có trở về kinh thành hay không, có xử lí Hạ Thiệu Cảnh và Trương Liên Thanh, hay là Kì Huyên có bị bọn họ xử lí ngược lại hay không thì nàng không thể biết.
Tóm tại, người này là một kẻ rất lợi hại.
Cố Thanh Trúc không muốn dính dáng gì đến người như vậy, có thể trách được lúc nào hay lúc đó.
Hạ Thiệu Cảnh không ngờ cô nương trước mặt đối xử với mình không bằng Tống Tân Thành, bất luận là thân phận, dung mạo, khí chất thì mình đều hơn hẳn hắn. Nhưng nàng dù cười với Tống Tân Thành nhưng lại lạnh lùng với mình như vậy, hắn thật sự không hiểu nổi. Tự nhiên hoài nghi sức hấp dẫn của mình, không khiến thiếu nữ thích nữa, nhưng nhìn lại ánh mắt của hai cô nương Tống gia và Kì gia thì không phải như vậy mà.
“Hạ thế tử, nghe nói quý phủ trồng thành công một rừng hoa quế, có thật không ạ?” Kì Tú Chi xem như bạo dạn, Hạ Thiệu Cảnh xem như một người tuấn tú lại có giá thế, thật không thể xem thường, dù không có chuyện gì cũng phải tìm chuyện mà nói.