Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương

Chương 645: Biến thành trừng phạt



Đến cuối cùng, nàng rốt cuộc chống đỡ không được lâm vào hôn mê bất tỉnh, U Minh vương có chút chưa tẫn hứng, không vui nói:

“Không có ý nghĩa……”

Hắn muốn nhanh chóng chạy nước rút vài cái cho xong việc, nhưng lúc này, hắn mới phát hiện, hắn luôn tự xưng là người có khả năng kiềm chế tốt, thế nhưng hiện tại lại không dừng lại được!

Hắn tuy rằng không phải luyện đan sư, nhưng lại là cao thủ dụng độc, thời điểm vừa rồi hắn đang cao hứng nên không chú ý, nhưng lúc này, nhìn thấy tình huống bản thân như vậy, hắn mới đột nhiên phát hiện, chính mình bị người kê đơn rồi!

Đây là U Minh giới, là địa bàn của hắn, toàn bộ đều là người của hắn, nói khó nghe một chút là ai dám đối với hắn dùng dược?

Trừ phi là chán sống .

Nhưng hiện tại, tình huống của hắn thật sự rất không bình thường .

U Minh Vương xoay người một cái lưu loát từ trên người Mẫn Du Nhiên xuống dưới, nhìn nữ nhân đã ngất xỉu đi, trong lòng hắn thầm nghĩ: Mẫn Du Nhiên này không phải một luyện đan sư rất lợi hại sao?

Bọn họ trúng độc , nàng chẳng lẽ không phát hiện?

Hắn vừa từ trên người nàng xuống dưới , nhưng cái địa phương……

U Minh vương cúi đầu xem chính mình, vật kia sưng lợi hại, hắn muốn dùng nội công áp chế, nhưng……

Tựa hồ, không có hiệu quả……

Hắn hiện tại nghĩ muốn nữ nhân, phi thường muốn.

Lại xoay người đến trên người Mẫn Du Nhiên , nhưng nàng đã ngất xỉu , liền cùng với người chết giống nhau, không có gì ý nghĩa .

Này, chẳng khác nào cùng một khối thi thể làm a!

U Minh vương vươn bàn tay to, đối với khuôn mặt nhỏ nhắn của Mẫn Du Nhiên tát một cái:

“Tỉnh lại……”

Hắn dùng lực không lớn, nhưng tuyệt đối là đủ đau .

Khuôn mặt của Mẫn Du Nhiên nhất thời sưng lên, tốc độ kia, thật đúng là làm cho người ta xấu hổ.

Khuôn mặt đau nhức, làm nàng nhanh chóng tỉnh lại, mở mắt liền nhìn thấy vẻ mặt U Minh vương không vui:

“Vương……”

“Bổn vương cho phép ngươi ngủ sao?”

Mẫn Du Nhiên muốn giải thích, không phải nàng ngủ, nàng bất quá chính là hôn mê.

Phía dưới thật đau, thật rát , giống như bị người mạnh mẽ xé rách ra vậy .

Nàng muốn bôi thuốc, nghỉ ngơi, nhưng……

U Minh Vương vừa động, một cỗ đau đớn chợt đánh úp lại, Mẫn Du Nhiên lại muốn té xỉu.

“Không được té xỉu……”

U Minh vương bá đạo nói xong, Mẫn Du Nhiên vội vàng gật đầu, nàng dùng sức cắn răng, đau đớn lúc này, cũng không phải loại bình thường có thể chịu được .

Này không phải hoan ái……

Đây là hình phạt đau đớn.

Mẫn Du Nhiên chịu đựng, trên người mồ hôi lạnh, giống như mưa tuôn ra……

Nàng không biết khi nào thì mới có thể kết thúc, nàng chỉ biết là, nếu lúc này nàng hôn mê, khả năng liền toàn xong rồi —

“Thật sự là đủ đáng thương ……”

Đông Phương Ngữ Hinh yên lặng mặc niệm .

Nàng không nghĩ tới muốn chỉnh Mẫn Du Nhiên như vậy , nàng cho rằng, U Minh vương nhìn thấy không đúng, sẽ truy hỏi một chút, hoặc là đổi người khác phát tiết .

Nhưng không thể tưởng được, hắn thế nhưng lại tàn nhẫn như vậy.

Đông Phương Ngữ Hinh bỗng nhiên đối với kế hoạch của chính mình cũng không dám ôm hi vọng quá lớn .

Một người nam nhân, nếu ngay cả nữ nhân chính mình đều có thể tàn nhẫn như vậy, vậy hắn đối với con dân của hắn…..?

Nàng không dám nghĩ, cũng nghĩ không ra kết quả.

Bất đắc dĩ than một tiếng, Uất Trì Tà Dịch lôi kéo tay nàng, nói:

“Chúng ta cũng không có biện pháp , chờ xem đi……”

Hắn cũng không nghĩ sẽ có kết quả như vậy.

U Minh vương vẫn luôn ở trên người Mẫn Du Nhiên, đến bây giờ cũng chưa có đi ra.

“Tà Dịch, nếu đổi thành là chàng……”

Có người nói, nam nhân đều là động vật ích kỉ, có phải hay không tất cả nam nhân đều là như vậy?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương

Chương 645: Xông nhầm cấm địa



Hắn vừa nói cho điện hạ, hi vọng ngài ấy có thể chăm chỉ luyện công.

“Bé đi ra ? nhưng vì sao không đến tìm ta chứ?”

U Huyền khó hiểu hỏi, lời này, người đó làm sao có thể biết.

Hắn biết lựa chọn trầm mặc .

“Tiểu Nhạc Nhạc, ngươi nói hắn suy nghĩ ai đó?”

Tiểu Hoan Hoan nghiêng đầu, nhìn cái nam hài anh tuấn kia , khó hiểu hỏi:

“Có phải người trong lòng hắn hay không ? Đại ca ca thích cái dạng nữ hài tử gì a?”

Tiểu Nhạc Nhạc nghe xong trong lòng cũng không phải là buồn bực bình thường , người nam nhân này, tại sao lúc này bỗng nhiên đi ra chứ?

“Ta. . . . . . Tiểu Hoan Hoan, hắn nhất định là có nữ hài tử hắn yêu mến. . . . . .” “

Tiểu Nhạc Nhạc biết hắn ta nói đến ai, nhưng hắn mới sẽ không nói cho Hoan Hoan đâu?

“Ừ, đó là khẳng định nha, đại ca ca lớn lên dễ nhìn như vậy, nhất định rất nhiều nữ hài tử thích huynh ấy . . . . . . Có điều, ta cũng thích huynh ấy. . . . . .”

Tiểu Nhạc Nhạc đau buồn phẫn nộ, hắn khó coi sao?

Hắn cũng rất. . . . . .

Cúi đầu nhìn thân thể của mình, hắn muốn tìm Đông Phương Ngữ Hinh hỗ trợ, làm cho hắn nhanh lớn lên một chút.

Hắn phải làm soái ca, cái loại vô cùng vô cùng anh tuấn này.

“Tiểu Hoan Hoan, ngươi cứ thích soái ca như vậy sao?”

Sắc mặt Tiểu Nhạc Nhạc không tốt, nhưng tiểu Hoan Hoan cũng không nhìn thấy, bé vẫn đang chú ý đến U Huyền.

“Đương nhiên nha, ai không thích soái ca chứ . . . . . Ta lén nói cho ngươi biết, nương ta cũng thích soái ca. . . . . .”

Đây đều là Đông Phương Ngữ Hinh không giáo dục tốt.

Tiểu Nhạc Nhạc buồn bực , tại sao tình địch của hắn liền lớn hơn hắn như vậy chứ?”

Thanh âm của hai người vốn là không lớn, U Huyền cũng không thể nghe được, nhưng. . . . . .

Vừa rồi tiểu Nhạc Nhạc vừa tức giận, đá vào tảng đá bên chân một chút, cứ như vậy, hai người bị phát hiện .

Tiểu Hoan Hoan vừa định mở miệng, tiểu Nhạc Nhạc lại nháy mắt mấy cái với bé, sau đó khéo léo biến đổi thân mình , hóa thành một con hồ ly, vụt một tiếng chạy ra ngoài.

“Là con hồ ly. . . . . . Điện hạ. . . . . .”

U Huyền vừa định lại đây, bỗng nhiên trước mắt chợt lóe ánh sáng trắng, tùy tùng của hắn vội hỏi.

“Hồ ly thật trắng, nhỏ như vậy, cô bé nhất định thích, bắt lấy nó. . . . . .”

U Huyền nhìn thấy tiểu hồ ly, đã nghĩ đến tiểu Hoan Hoan kia, cậu nghĩ tiểu Hoan Hoan thích sủng vật xinh xắn như vậy , cậu thật vất vả nhìn thấy, đương nhiên phải giúp bé bắt về.

Tốc độ của tiểu Nhạc Nhạc , vậy cũng không cần phải nói .

Nhưng U Huyền, tuy rằng tuổi không lớn, nhưng võ công cũng không thấp.

Cậu dùng hết toàn lực đuổi theo tiểu Nhạc Nhạc, trong lòng tiểu Nhạc Nhạc tức giận với cậu, cũng không chạy nhanh đi, ngược lại giống như cố ý , dẫn cậu chạy.

Hừ, dám cùng ta cướp tiểu Hoan Hoan, ta liền. . . . . .

Mệt chết ngươi, mệt chết ngươi. . . . . .

Tiểu Nhạc Nhạc chạy tùy ý , cũng không quản chạy đến chỗ nào. . . . . .

U Huyền dùng sức đuổi theo, đã hạ xuống đủ quyết tâm muốn bắt được nó.

Kết quả đó chính là cảnh tượng náo nhiệt của U Minh giới . . . . . .

Một người một hồ ly, đang tiến hành thi đấu lằng nhằng——

“A. . . . . . Điện hạ, điện hạ, ngài không thể đi vào . . . . . .”

Tiểu Nhạc Nhạc đến một cái sân, nơi này không có vài người giữ cửa, trong viện rất thanh tịnh.

U Huyền đương nhiên cũng đuổi theo tới đây, lúc tới cửa , có thị vệ ngăn trở, nhưng U Huyền đã đuổi theo tiểu Nhạc Nhạc rất lâu, cậu đuổi đỏ mắt, còn đang hăng hái mà, làm sao có thể nghe lời?

Cậu cứng rắn xông vào, trở ra mới phát hiện, bỗng nhiên trong lúc đó lại đã không thấy tăm hơi bóng dáng của tiểu Nhạc Nhạc .


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.