Đi Trong Sương Mù

Chương 45: Tầm quan trọng của vị thành niên trong pháp luật



Tầm quan trọng của vị thành niên trong pháp luật

“Hung thủ là một đứa trẻ vị thành niên có tố chất tâm lý khá đáng sợ. Lúc ấy, camera ở gần hiện trường vụ án đã ghi lại toàn bộ quá trình nạn nhân bị sát hại. Toàn bộ quá trình này khiến tôi có cảm giác vô cùng kì lạ. Mọi người xem sẽ biết…”

Lâm Tái Xuyên “Ừm” một tiếng, đứng dậy, đi ra cửa đầu tiên. Các cảnh sát nhanh chóng chuyển chiến trường sang phòng họp bên cạnh.

Chương Phỉ chiếu video giám sát lên màn hình lớn trong phòng họp.

Màn hình bắt đầu chiếu nội dung. Thời gian trên góc trái, phía trên màn hình, thể hiện là 10 giờ rưỡi tối.

Một bé trai rất gầy, thoạt nhìn chỉ khoảng 13-14 tuổi xuất hiện giữa màn hình theo dõi. Cậu ta đứng thẳng tắp dưới đèn đường mờ ảo, tay phải đi găng cầm một túi màu đen hình chữ nhật, phần đuôi chạm lên mặt đất.

Lúc này, trên đường đã rất ít người qua lại. Nơi xảy ra vụ án là con hẻm nhỏ đi tắt nên tình cờ có một người đi ngang qua, nhìn thấy cậu bé đứng một mình dưới đèn đường, người này đến gần, nói gì đó với cậu, giống như đang hỏi xem có phải cậu đi lạc không.

Nhưng cậu ta không trả lời, vẫn duy trì tư thế đứng thẳng, thờ ơ.

Không được đáp lại, người qua đường kia tự thấy mất mặt nên rời đi.

Nửa tiếng đồng hồ sau, lại có hình ảnh một người xuất hiện trong phạm vi theo dõi của camera.

Lúc này, Chương Phỉ ấn nút tạm dừng, nói: “Từ đây bắt đầu, nạn nhân Ngô Xương Quảng xuất hiện… Mọi người xem tiếp đi. Dù sao tôi cũng không muốn xem lại”.

Video theo dõi chiếu tiếp.

Ngô Xương Quảng giống như người vừa đi qua khi nãy, nhìn thấy có đứa nhỏ đứng đó nên chủ động lại gần, hỏi han có phải cậu ta đang gặp khó khăn gì không.

Lần này, cậu ta bước về phía trước một bước, sau đó giống như nói gì đó với Ngô Xương Quảng. Nhưng Ngô Xương Quảng không nghe rõ nên hơi cúi người, ghé lại gần thiếu niên.

Biến cố chính là xảy ra trong nháy mắt này. Thiếu niên rút đồ vật cầm trên tay ra. Vật dài được giấu trong túi màu đen chính là một thanh đao dài, sắc bén!

Khó có thể tưởng tượng, đứa trẻ gầy yếu này thế mà có thể xách theo cái đao dày nặng. Cậu nâng hai tay lên, động tác dứt khoát, chém từ trên xuống một nhát…

Video theo dõi rõ ràng không có bất kì tiếng động gì, an tĩnh đến đáng sợ. Nhưng các cảnh sát hình sự như nghe thấy tiếng da thịt nứt toác trong nháy mắt. Cột sống mọi người lạnh toát.

Chỉ trong nháy mắt, máu trên người Ngô Xương Quảng phun ra tung tóe. Lưỡi đao còn chưa chém xong, máu đã phun lên bức tường loang lổ phía sau, tạo thành một vùng máu đỏ tươi!

Ngô Xương Quảng đứng tại chỗ, ngơ ngác cúi đầu nhìn vết chém thành hai nửa trên người, đưa tay sờ sờ một chút, nháy mắt, tay đầy máu. Sau đó, ông ngã vật xuống.

Thiếu niên thậm chí còn ngồi xổm xuống bên cạnh, kiểm tra xem ông ta đã tắt thở hẳn chưa. Sau đó, cậu nhanh chóng đứng dậy, rời khỏi hiện trường vụ án, ra khỏi phạm vi theo dõi.

Video theo dõi đến đây kết thúc. Sau đó, lại tự động phát lại một lần.

“A……”

Mãi đến lúc này, trong phòng họp mới có người hít một hơi lạnh toát.

Một đao kia tàn nhẫn, quyết liệt, dứt khoát. Các cảnh sát ngồi xem cách màn hình còn thấy khiếp sợ. Hạ Tranh cũng chửi một tiếng “Mẹ nó!” giống Chương Phỉ, như thể thanh đao đó bổ lên đỉnh đầu mình.

Cuối cùng, bọn họ cũng hiểu được Chương Phỉ nói “kì lạ” là có ý gì. Người này đâu giống trẻ vị thành niên. Chính là một sát thủ lạnh lùng, được huấn luyện chuyên nghiệp.

Chương Phỉ nghiêm nét mặt, nói: “Vụ án này phát sinh ở khu vực Cẩm Quang. Án mạng phát sinh vào tối hôm kia. Tôi cảm thấy Cục Công an thành phố nên để ý vụ này là vì hung thủ thoạt nhìn nhiều khả năng chưa đủ 14 tuổi, ở giai đoạn hoàn toàn không phải chịu trách nhiệm hình sự. Trước mắt còn chưa truy được tung tích cậu ta”.

Sắc mặt Lâm Tái Xuyên trầm tĩnh như nước: “Thông tin người bị hại đâu?”

Chương Phỉ cầm máy tính bảng, “Phân cục Cẩm Quang điều tra rất cẩn thận và chi tiết. Người bị hại là Ngô Xương Quảng, nam, 39 tuổi, làm việc ở công ty bảo hiểm xx, lương tháng 8000. Đồng nghiệp ở công ty nói quan hệ của nạn nhân với người khác khá tốt, con người thành thật, hiền lành. Vợ là Tạ Vân, 38 tuổi, làm kinh doanh cá nhân. Hai người có một con trai đang học cấp 2, 13 tuổi, tên là Ngô Duyên. Hoàn cảnh gia đình ba người hoàn toàn bình thường, không điều tra được điều gì bất thường”.

Chương Phỉ nhìn Lâm Tái Xuyên, dò hỏi: “Đội trưởng Lâm, cậu xem Cục Công an muốn tiếp nhận vụ án này không?”

Cảnh sát ngồi đối diện trên bàn họp hơi cau mày, nói: “Nhưng mà, nếu nghi phạm thật sự chưa đủ 14 tuổi, kể cả Cục Công an thành phố chúng ta điều tra cũng không có tác dụng gì. Còn chưa đến độ tuổi quy định của pháp luật, một là không thể tạm giam, hai là không thể định tội, nhiều lắm là tiếp thu cải tạo của chính phủ. Điều tra hay không, không phải đều như nhau à?”

Lâm Tái Xuyên không nói gì.

Một cảnh sát nam khác có vẻ suy tư, nói: “Một đứa trẻ vị thành niên có thể có hận thù gì với một người đàn ông trung niên đã đi làm trong xã hội đến mức cầm đao chém chết người như vậy chứ? Bản thân vụ án này đã rất kì lạ. Tôi luôn thấy có chỗ nào đó không phù hợp”.

Lâm Tái Xuyên vẫn không trả lời, chỉ gõ gõ ngón tay trên mặt bàn, hơi cúi người về phía trước, anh nhìn mọi người trong phòng một lượt: “Những người khác có suy nghĩ gì không?”

Lời này vừa nói ra, các cảnh sát liền chụm đầu, ghé tai, nhỏ giọng thảo luận sôi nổi:

“Vụ này nhất định không thể là người quen gây án. Tuổi tác cùng bối cảnh xã hội của hung thủ và người bị hại quá khác nhau”.

“Một người cầm đao đứng rình trong tối giết người. Có thể thấy rõ là tố chất tâm lý của đứa nhỏ hung thủ này nhất định không bình thường, thậm chí có khả năng có tiền án”.

“Nhưng không đúng. Nếu hai người này không quen biết, hung thủ vì sao lại vô duyên vô cớ giết người? Chẳng lẽ là bị người sai khiến?”

Trịnh Trị Quốc trầm giọng nói: “Sai khiến một đứa nhỏ không phải chịu trách nhiệm hình sự giết người sao?”

Tín Túc ngồi ở ghế rìa bàn họp, để một tay trên bàn, hiếm thấy từ đầu đến cuối không nói gì.

Lâm Tái Xuyên nhìn cậu một cái.

Không biết vì sao, sắc mặt Tín Túc âm trầm khó coi lạ thường. Vẻ khó coi này xuất hiện từ lúc cậu bắt đầu xem video giám sát. Đôi mắt phượng luôn lấp lánh ý cười phủ một tầng sương mù dày đặc.

Lâm Tái Xuyên quan sát cậu một lúc, lại thu hồi tầm mắt.

“Phạm tội chưa bao giờ là hành vi bộc phát mà là một quá trình phát sinh theo tuần tự. Lúc nhỏ trộm vặt, lớn lên vào nhà cướp của. Từ đánh nhau, ẩu đả đến cố ý giết người. Gần như không có một hành vi phạm tội đầu tiên nào sẽ là lấy mạng người”. Lâm Tái Xuyên liếc mắt nhìn vào màn hình đang trình chiếu. Lúc này, màn hình đang phát lại hình ảnh hung thủ nhỏ tuổi vung đao giết người. Giọng Lâm Tái Xuyên đột nhiên trầm xuống: “Nếu hung thủ không phải có tâm lý chống đối xã hội, tôi nghi ngờ cậu ta nhiều khả năng bị người khác sai khiến. Nếu không, tôi không nhìn thấy động cơ và mục đích gây án của cậu ta”.

Cảnh sát ngồi cạnh anh cẩn thận hỏi: “Đội trưởng Lâm, vậy vụ án này điều tra theo phương hướng mục đích gây án sao?”

Lâm Tái Xuyên nói: “Còn không xác định.”

“Trước tiên điều tra lịch sử trò chuyện, quy luật nghỉ ngơi và làm việc của người bị hại Ngô Xương Quảng, càng tỉ mỉ, càng tốt. Tập trung tìm hiểu xem trong vòng một tháng gần đây, ông ta có giao lưu trên mạng với bất kì trẻ nam vị thành niên nào không, có ân oán cá nhân với ai không. Ông ta có con trai tuổi xấp xỉ hung thủ, bí mật điều tra xem tình hình con trai ông ta ở trường học, nhưng lưu ý không để tạo ra ảnh hưởng tiêu cực”. Lâm Tái Xuyên bố trí đâu vào đấy, nói rõ ràng: “Còn về phần hung thủ, hung thủ gây án dùng thanh đao dài kia không phổ biến trên thị trường lắm. Cầm ảnh chụp vật chứng đến từng cửa hàng bán dao và dụng cụ cắt gọt điều tra cụ thể, xem có thể tìm ra manh mối về hung thủ không. Mặt khác, thông báo các cửa hàng và đơn vị chủ quản xung quanh nơi xảy ra vụ án, lấy video giám sát đường phố xung quanh nơi xảy ra vụ án. Chậm nhất trước trưa mai bàn giao cho Khoa Vật chứng của Cục Công an”.

“Rõ!”

“Rõ!”

Cuộc họp đột xuất kết thúc, các cảnh sát lục tục đi ra khỏi phòng họp.

Lâm Tái Xuyên đến trước mặt Tín Túc, rũ mắt, nhẹ giọng hỏi cậu: “Cậu làm sao vậy?”

Lúc này, Tín Túc đã điều chỉnh xong cảm xúc, mặt không đổi sắc, nói: “Không có gì. Chỉ là vừa rồi, tôi có nghĩ đến một vài chuyện không vui”.

Trực giác Lâm Tái Xuyên nhạy bén: “Là nghĩ đến thời điểm cậu bằng tuổi cậu ta sao?”

Tín Túc cười cười không tiếng động, dựa cả người ra phía sau, nói đầy vẻ vô lại: “Đội trưởng Lâm, có một vài lời, chấm phá điểm qua là được rồi. Tuổi thơ của tôi rất bất hạnh, đừng bắt tôi phải nhớ đến mấy chuyện đau lòng đó”.

Lâm Tái Xuyên biết cậu có một đoạn quá khứ nặng nề không người biết.

Lúc Tín Túc học tiểu học, có thể chỉ khoảng 8-9 tuổi, cha mẹ cậu qua đời do một vụ hỏa hoạn. Nếu cậu vẫn luôn cho rằng cái chết của cha mẹ có ẩn tình, rất có thể, cậu đã bắt đầu tìm kiếm chân tướng từ khi còn nhỏ như vậy.

Khi Tín Túc 13-14 tuổi, hẳn là sinh hoạt ở trại trẻ mồ côi.

Bây giờ, cậu vẫn luôn có cảm giác “nam sinh nữ tướng”, xinh đẹp, nam nữ khó phân. Khi còn nhỏ, nhất định gương mặt cậu càng xinh đẹp. Những đứa trẻ lớn tuổi hơn trong trại trẻ mồ côi sẽ vì vậy mà bắt nạt cậu sao?

Nghe lời của đối phương, Lâm Tái Xuyên nghĩ đến một vài suy đoán không tốt lắm. Anh thở dài một hơi, đổi đề tài: “Về vụ án này, cậu có ý tưởng gì không?”

“Sai khiến giết người”. Tín Túc nói không hề chần chờ, “Nếu hung thủ này có tính cách phản xã hội, buổi tối ra đường trả thù xã hội thì hẳn sẽ ra tay với người đầu tiên đi ngang qua cậu ta. Nhưng cậu ta vẫn luôn chờ đến khi Ngô Xương Quảng xuất hiện mới cầm đao giết người. Cậu ta rất rõ ràng mục tiêu của mình là ai. Hơn nữa, thủ pháp giết người của cậu nhóc sát thủ này vô cùng chuyên nghiệp, dứt khoát, lưu loát, một đao mất mạng. Xong việc, cậu ta còn kiểm tra xem mục tiêu hoàn toàn tắt thở chưa. Cả quá trình đều lạnh lùng như đã tiếp thu huấn luyện chuyên nghiệp nào đó”.

“Còn nếu là thuê mướn thì đối phương căn bản không cần phải thuê một trẻ vị thành niên. Rõ ràng, thuê những sát thủ chuyên nghiệp kinh nghiệm phong phú ra tay sẽ càng thêm chắc chắn”.

“Loại trừ đi các đáp án sai, còn dư lại khả năng duy nhất là sai khiến giết người. Lợi dụng một trẻ vị thành niên chưa đủ 14 tuổi phạm tội, không phải chịu trách nhiệm hình sự, hoàn mỹ trốn sau cậu ta”.

Kết luận của Lâm Tái Xuyên và cậu gần như giống nhau. Anh suy nghĩ một lúc, sau đó hỏi: “Tối nay cậu có thời gian không?”

Giọng Tín Túc lười biếng, đầy vẻ không đứng đắn: “Đội trưởng Lâm hẹn, dĩ nhiên là tôi có thời gian”.

“Cùng tôi đến hiện trường vụ án một chuyến”.

Diện tích thành phố Phù Tụ rất lớn. Tổng cục cách phân khu Cẩm Quang rất xa, lái xe trên đường cao tốc cũng mất một tiếng. Sau giờ tan tầm, Lâm Tái Xuyên dẫn Tín Túc đi ăn cơm tối. Lúc hai người tới hiện trường vụ án thì đã gần 10 giờ tối.

Nghe nói ngõ hẹp nhỏ xảy ra vụ án là “di tích thời đại” được để lại trong đợt di rời, phá bỏ năm đó. Sau đó, bốn phía ngõ nhỏ bị các tòa nhà cao tầng mọc lên san sát che lại. Cũng không có nhà từ thiện tốt bụng nào cấp kinh phí để trùng tu, vì vậy, mặt đất nơi này xập xệ, có nơi bóc cả mảng lên. Nhưng vì ngõ nhỏ này là con đường tắt có thể đi bộ quay trở lại khu dân cư cho nên ngày thường, người qua lại cũng không ít.

Có điều, buổi tối, người đi đường cũng không nhiều. Bởi vì dưới chân không nhìn rõ đường, một bóng đèn lẻ loi trên cao cũng không sáng lắm cho nên con đường này có vẻ âm u kì quái. Người nhát gan chỉ sợ không dám đi bộ ở đây vào ban đêm.

Hiện tại, nơi này là hiện trường án mạng. “Di tích thời đại” cũng không tránh được việc bị lôi ra mổ xẻ. Dây chăng màu đỏ được căng cách vài con phố. Ngoại trừ cảnh sát, không ai dám đi vào.

Tín Túc sóng vai Lâm Tái Xuyên cùng đi đến hiện trường vụ án. Vết máu chưa được xử lý loang lổ khắp nơi. Lúc này, máu đã đổi thành màu nâu sẫm. Dưới ánh trăng nhạt nhòa, vết máu lộ ra ánh sáng lờ mờ, giống như mắt quỷ, nhìn rất ghê người.

Mặc dù không có video giám sát, Tín Túc cũng có thể từ bức tường và mặt đất đầy máu nhìn ra chuyện từng phát sinh ở nơi này hai ngày trước.

Có điều, Lâm Tái Xuyên cũng không đứng ở hiện trường lâu lắm. Trái lại, anh đi vòng quanh toàn bộ ngõ hẻm và các con đường xung quanh một lượt. Tiếng giày da của Tín Túc phát ra tiếng lộc cộc giòn vang trên mặt đất. Cậu cắm hai tay vào túi, không nói gì mà “đi tản bộ vào ban đêm” ở hiện trường vụ án cùng Lâm Tái Xuyên.

Mãi đến khi Lâm Tái Xuyên lần thứ hai quay trở lại dưới đèn đường nơi phát sinh vụ án, Tín Túc mới hơi không hiểu, mở miệng nói: “Đội trưởng Lâm, anh đang tìm gì vậy?”

“Không. Tôi không tìm đồ vật”. Lâm Tái Xuyên ngẩng đầu nhìn máy theo dõi lắp ở góc tường trên cao, nhẹ giọng nói: “Chọn nơi này làm địa điểm ra tay rất kì lạ”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.