Dị Thế Tình Duyến - Phong Duy

Chương 24



Đau đớn trong dự liệu không đánh úp lại, một bàn tay nắm chặt cánh tay ta nhấc bổng cả người, thấp giọng nói: “Văn Liệt đâu Mau dẫn bọn ta đi.”

Ta lắp bắp kinh hãi, thật không ngờ mục tiêu của bọn họ không phải là ta. Nhưng bây giờ Văn Liệt đang bị trọng thương, không sức chống cự, nếu dẫn bọn sát thủ hai người chúng tôi chết chắc. Nhưng nay trốn không thể trốn, nói không biết nhất định chẳng thằng nào tin, cho nên ta dứt khoát ngậm chặt miệng, không nói một lời.

Đau đớn trong dự liệu không đánh úp lại, một bàn tay nắm chặt cánh tay ta nhấc bổng cả người, thấp giọng nói: “Văn Liệt đâu Mau dẫn bọn ta đi.”

Ta lắp bắp kinh hãi, thật không ngờ mục tiêu của bọn họ lại không phải ta. Nhưng bây giờ Văn Liệt đang bị trọng thương, không sức chống cự, nếu dẫn bọn sát thủ thì hai người chúng tôi chết chắc. Nhưng nay trốn không thể trốn, nói không biết nhất định chẳng thằng nào tin, cho nên ta dứt khoát ngậm chặt miệng, im thin thít.

“Ngươi bị câm à” Người nọ đang muốn tức giận, hắc y nhân đột nhiên rời khỏi, một chốc sau lại quay về chỗ cũ như bóng ma, nói giọng ồm ồm: “Đã hỏi kỹ, ở trong viện tử bên kia dưỡng thương.”

Lòng ta khẩn trương, cực lực muốn thoát khỏi khống chế, người nọ cũng chẳng muốn dây dưa với ta thêm, nghe được chỗ của Văn Liệt lập tức hất cánh tay của ta, ta thừa cơ nắm một cục đá lớn trên mặt đất, ném mạnh về phía gã.

Người nọ bất ngờ không kịp đề phòng, lui về sau hai bước hòng né tránh, ta xoay người chạy như điên về phía Du Viên, căn bản không dám quay đầu lại nhìn.

Chạy vào cổng sân, thấy Văn Liệt dáng vẻ mới tỉnh không lâu, nửa ngồi nửa nắm trên nhuyễn tháp, thấy ta hốt hoảng chạy tới, thốt lên kinh ngạc: “Tiểu Bảo, sao…”

Bấy giờ ta tuyệt vọng nghe tiếng phá gió đằng sau, hành động của hai tên sát thủ đó quả nhiên nhanh hơn ta rất nhiều, không kịp cảnh báo, ta nhào ngay vào lòng Văn Liệt thủ thỉ một câu “Chúng ta cùng chết bên nhau.”, rồi đặt đôi môi lạnh lẻo run run lên làn môi hắn. Chuyện đến lúc này, ta có thể ngắm hắn hơn một giây, có thể ôm hắn hơn một thoáng, có thể hôn hắn hơn một lần.

Văn Liệt dùng hai tay ôm ta, chỉ nhẹ hôn đáp trả rồi khẽ đẩy ta ra, cười gượng nói với đằng sau ta: “Tam sư huynh, thất sư huynh, các huynh tới rồi…”

Ta nhất thời ngây người, há hốc miệng nhìn Văn Liệt. Văn Liệt luôn phóng khoáng nay cũng lộ vẻ hơi xấu hổ, miễn cưỡng nắm bả vai ta xoay cơ thể một vòng hướng hai người đối diện giới thiệu: “Đây là Tiểu Bảo… Tiểu Bảo, vị này là tam sư huynh tên Hoa Nhất Khiếu, vị này là thất sư huynh Trầm Du, đều là môn đồ của cữu cữu.”

Ta cười ngượng ngùng cúi đầu hành lễ, mặt đỏ tưng bừng, lòng chỉ thấy may mắn cục đá vừa rồi không có trúng người thiệt.

Cái người tam sư huynh thoạt nhìn tráng kiện hơn gấp đôi cười nói cộc lốc: “Anh bạn nhỏ nhà đệ hình như bị Du Nhi đọa, khó trách mà, Du Nhi nói chuyện chính là…”

Trầm Du dáng vẻ thanh tú lãnh đạm bên cạnh cho hắn một cái liếc mắt, Hoa Nhất Khiếu lắp ba lắp bắp sửa lời: “Đúng, đều do diện mạo của ta rất dữ.”

Trầm Du dùng mủi chân gạt con gấu bự sang một bên, vẻ mặt mất hứng nói: “Bọn đệ rốt cuộc chọc phiền phức gì, lúc trời vừa sẫm tối mới non nửa đêm mà bọn này đã dọn dẹp ba đợt thích khác, biết đối phương vì sao đến đây không”

“Đúng vậy,” Hoa Nhất Khiếu vẻ mặt lo lắng,” Còn thương thể của đệ có nặng lắm không Từ nhỏ đến lớn ta chưa từng thấy đệ bị thương. Thời điểm động đất bọn huynh vừa vặn ở đại lộ vùng ngoại ô, Du Nhi nhớ tới đệ và tiểu Chân, lo lắng đến mặt mũi trắng bệch.”

Trầm Du kéo gấu bự ra phía sau, liếc nhìn chung quanh, hỏi: “Tiểu Chân đâu, hình như không ở đây”

“Đệ ấy và tiểu Tường ở chỗ một người bằng hữu, mắc chút bệnh không sao đâu.” Văn Liệt nói qua loa, “Các huynh qua đây ngồi, đệ sẽ kể lại những chuyện phiền phức trước mắt cho mọi người.”

Trầm Du tao nhã vươn hai ngón tay rồi lắc lắc, Hoa Nhất Khiếu lập tức vội đi tìm hai cái ghế. Ta thấy không có phần mình, an vị ở mép giường của Văn Liệt.

Ghế ngồi rất nhanh được dọn ra, nhưng Trầm Du không vội ngồi xuống còn phân phó Văn Liệt. “Tiểu Liệt, đệ nằm xích qua chút.”

Văn Liệt không rõ vì sao phải xích vào trong.

Trầm Du lại chuyển sang ta, chỉ vào chỗ trống bên kia nhuyễn tháp nói: “Ngươi lên nằm úp sấp đi.”

Ta đang muốn hỏi tại sao, Văn Liệt một tay kéo ngã ta nằm trên giường.

Trầm Du đi tới dùng ngón tay thanh mảnh nhấn ở bên hông ta một cái, nhất thời một cơn đau nhức khiến ta không kìm được kêu lên.

“Người là đồ đần à.” Người thanh niên nho nhã xinh đẹp cả tiếng mắng, “Không biết mình mệt nhọc quá độ sao, mau mau nằm úp sấp để ta xoa bóp cho ngươi, nếu không ngày mai ngươi đi được mới là lạ.”

Văn Liệt cười ha ha nói: “Tam sư huynh vẫn thích chăm sóc người khác như vậy.”

Hoa Nhất Khiếu cười ngây ngô nói: “Đúng vậy, đúng vậy, mỗi lần đệ ấy ra khỏi cửa, mọi người trong nhà sẽ gầy cả một vòng đó.”

Trầm Du không để ý tới đôi sư huynh đệ này, như đùa nghịch búp bê vải mà kéo tay chân ta tới địa phương y cho rằng ổn thỏa, rồi bắt đầu xoa bóp mát xa. Có lẽ kỹ thuật xoa bóp của y thật sự cao siêu, có lẽ ta thật sự quá mệt mỏi lao lực, ta vừa nghe Văn Liệt bắt đầu giải thích về chuyện lệnh phù Hắc Bang, thì đã chìm vào giấc ngủ.

Buổi sáng vừa tỉnh dậy đã thấy Trầm Du bưng một cái bát đứng ở trước mặt, vừa thấy ta trợn trừng mắt liền lạnh lùng nói: “Uống hết bát cháo này ngay.”

Không biết tại sao, người thanh niên có vẻ ngoài thanh tú này cứ khiến người ta cảm thấy không thể phản kháng, ta ngoan ngoãn duỗi tay tiếp nhận bát rồi đưa đến miệng.

Trầm Du vừa lòng nhìn ta, bắt đầu ra nơi khác thị sát, dọc đường đi nghe thấy y mắng người, giáo huấn người, phân phó người, một hồi kêu người này ăn cái này, một hồi kêu người kia uống cái kia, toàn bộ sôi động được y khơi gợi vào ban sáng, mà Văn Liệt vừa định ngồi dậy hoạt động gân cốt, lại bị tiếng quát mắng nằm trở về, Văn Lệ Kinh từ sân nữ quyến đi tới, cúi đầu hỏi cần giúp đỡ chăng, cũng bị ra lệnh trở về lấy một bộ y phục, thằng cháu của lão Vương thì bị đè ngồi dưới bóng cây, mắt rưng rưng nước nhìn y khều từng cái từng cái gai hoa bị đâm.

Ta đứng lên giãn gân cốt, quả thực cảm thấy sức lực dồi dào trước nay chưa từng có, thoan thoắt đến bên người Văn Liệt, đút hắn uống thuốc, hai người thừa lúc mọi người không để ý trao đổi một cái thơm nhẹ.

Hoa Nhất Khiếu kéo cây chổi lớn đi tới, cười ha ha nói: “Khí sắc bọn đệ không tệ nha.”

Văn Liệt nói vui: “Trầm sư huynh ở đây, ai dám khí sắc không tốt”

Hoa Nhất Khiếu vui vẻ gật đầu, chạy đến bên Trầm Du, đi theo y xoay qua xoay lại, trông dáng vẻ thỏa lòng thỏa dạ.

Ta nhỏ giọng hỏi: “Ngươi thông tri bọn họ đến giúp đỡ từ lúc nào thế”

“Sau lần đầu tiên ngươi bị tập kích, ta cảm thấy phía sau chắc chắn có ẩn ý, cho nên lập tức viết thư xin cữu cữu phái nhị vị sư huynh đến trợ giúp.” Trong đôi mắt Văn Liệt lóe lên ánh sáng, nắm bàn tay của ta thật chặt nói: “Phải che chỡ cho ngươi chu toàn, đương nhiên phải chuẩn bị ổn thỏa nhất.”

Ta cảm thấy cảm động, ngại ở đây không phải chỗ riêng tư, chỉ có thể gãi gãi lòng bàn tay hắn.

Đúng lúc này, Lệ Kinh lần thứ hai chạy vào Du Viên, lớn tiếng nói: “Nhị ca, cha tỉnh, đang gọi huynh đó.”

Văn Liệt mừng rỡ, đang muốn đứng dậy, Trầm Du vội vàng chạy tới, trừng con mắt, phất tay ra hiệu, Hoa Nhất Khiếu lập tức tiến đến bồng Văn Liệt lên. Từ lần đầu tiên gặp Văn Liệt ta chưa từng thấy hắn được ai ôm cả, nhịn không được che miệng cười thầm.

Thương thế của Văn thái sư vốn nhẹ hơn Văn Liệt rất nhiều, nhưng ông đã lớn tuổi, đâu thể bằng thằng con khỏe như vâm, trên đường dù có tỉnh vài lần, nhưng thần trí chưa khôi phục toàn bộ, lần này nếu đã gọi người, chắc hẳn thanh tỉnh hoàn toàn.

Khi nhóm chúng tôi một hàng chạy tới lều ở tạm của Văn thái sư, Văn phu nhân đứng đầu nữ quyến và Văn Tiềm đứng trông coi. Hoa Nhất Khiếu mới vừa bồng Văn Liệt tới, Văn thái sư lập tức nắm tay hắn không buông, đánh giá cẩn thận từ trên xuống dưới.

Văn Tiềm mặt không đổi sắc lui ra sau, thấy ta nhìn chằm chằm hắn, liền ngoảnh mặt sang một bên.

Thấy con yêu bình yên vô sự, Văn thái sư thở dài một hơi, môi ngập ngừng, dường như muốn nói rồi lại thôi, không biết có phải muốn tiếp tục cuộc mật đàm bị động đất cắt ngang hay không.

Văn Liệt nhẹ vỗ ngực lão phụ, nói an ủi: “Cha, cha an tâm tĩnh dưỡng, Liệt nhi biết xử lý như thế nào, cha không cần lo nghĩ.”

Văn thái sư khẽ gật đầu, từ ái nhìn Văn Liệt một lát, rồi mới nhắm mắt lại. Văn Liệt phân phó Lệ Kinh và những người hầu chăm sóc vài câu, xoay người hướng Văn Tiềm cho hay: “Đại ca, lần này nhờ có ngươi  hợp lực cứu ta, vẫn chưa có thời giờ nói lời cảm ơn với ngươi.”

Văn Tiềm cười nhẹ: “Xem ngươi kìa, huynh đệ nhà mình còn nói khách sáo như vậy, ngươi chỉ cần dưỡng thương cho tốt là được.”

Ta kinh ngạc nhìn hai người này, sao cùng là huynh đệ ruột thịt, giữa hai người họ có cảm giác kém xa vạn dặm so với Văn Liệt và Hải Chân.

Trầm Du cau mày, tiến lên cắt ngang lời khách sáo của hai kẻ xa lạ, ra lệnh Hoa Nhất Khiếu đưa Văn Liệt về nguyên trạng.

Thừa lúc gần đấy không có ai, ta ghé vào bên tai Văn Liệt hỏi: “Ngươi thành thật nói cho ta biết, kẻ mưu tính sản nghiệp Văn gia, có phải đại ca ngươi không”

Văn Liệt thở dài khe khẽ: “Tiểu Bảo, cứ giống như ta nói với cha, đại ca dù sao cũng là trưởng tử Văn gia, chỉ cần ta còn chưa tìm được chứng cứ xác thực chứng minh là huynh ấy, ta tuyệt đối sẽ không có bất cứ hành động gì với huynh ấy.”

Ta nghiêm mặt. Văn Liệt một khi xử trí theo tình cảm thật sự là ngốc đến mức khiến người ta đau đầu, Văn Tiềm thâm tàng bất lộ, giấu mình nhiều năm, há dễ dàng cho nắm chứng cứ sao

Đang muốn thêu dệt thêm, đột nhiên nghe thấy Hoa Nhất Khiếu hét lớn một tiếng “Kẻ nào”, tiếp sau đó là tiếng đánh nhau, do sắp đuổi tới gần, Trầm Du khẽ quát một tiếng rồi gia nhập chiến đoàn, người đã gần đến cửa, hơn nữa nghe tiếng hình như hai người Hoa Trầm liên thủ, nhưng trong một lúc không làm gì được kẻ tới.

……………………………


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.