Người trong viện nhìn thấy Kỳ Vãn Phong ôm Tào Hướng Nam ra có chút sửng sốt. Ngửi được một vị xú khó ngửi, lão nhị cùng nhị ca sao liền ghét bỏ nhíu mày lùi ra sau, mà hài tử trong nhà vừa thấy tứ thúc bọn họ đi ra liền kêu chạy đi.
“Kỳ Vãn Phong, ngươi đem Tứ lang ôm ra đây làm cái gì a? Tứ lang còn chưa chết ngươi liền lăn lộn hắn như vậy, tâm ngươi làm bằng gì vậy a?” Trần Châu phản ứng lại, ngón tay chỉ vào Kỳ Vãn Phong mà mắng.
“A mỗ, là ta bảo hắn đưa ta ra, chuyện này không liên quan đến Vãn Phong.” Tào Hướng Nam có thể nhận thấy Kỳ Vãn Phong đối với Trần Châu có điểm sợ hãi, y duỗi tay bắt lấy tay Kỳ Vãn Phong, không nói gì mà dùng phương pháp này ý nói có y ở đây.
Y bảo Kỳ Vãn Phong để y trên mặt đất, để cậu ôm quá mệt mỏi. Kỳ Vãn Phong không muốn, cúi đầu cùng hài tử phân phó một câu, bảo bé mang tới một cái ghế nhỏ để cho a cha ngồi rồi mới đem người đặt xuống.
Tào Hướng Nam cũng mặc kệ lời a mỗ nói, nghĩ thầm ‘nói Kỳ Vãn Phong muốn y chết không bằng nói cả cái nhà này đều mong y chết đi có phải hay không, Kỳ Vãn Phong mới không muốn y chết’, y nhìn về phía a cha minh hỏi:”A cha, ngươi cùng a mỗ nói muốn phân gia phải không? “
Động tác hút thuốc của Tào a cha ngừng một chút, ừ một tiếng, tiếp theo cúi đầu hít một ngụm thuốc lá.
“A cha, ta ở trong phòng đều nghe các ngươi nói. A cha, a mỗ các ngươi muốn đem ta cùng Vãn Phong dọn ra ngoài đúng không?” Tào Hướng Nam thấy a cha mình cúi đầu, y đối với loại mặt áy náy này đã thấy qua quá nhiều, những người này chỉ cảm thấy áy náy một tý bây giờ thôi, vì đơn giản họ chỉ vì chính bản thân mình, loại áy náy này chỉ để họ cảm thấy tâm mình nhẹ nhàng hơn một chút.
“Ta và a mỗ ngươi thương lượng qua, chính là ý tứ như vậy.” Tào a cha ngẩng đầu nhìn về phía nhi tử trả lời.
Thời gian ngắn ngủi mấy ngày qua, trải qua một chuyến như vậy, Tào Hướng Nam gầy như một bộ xương cốt, một bộ dáng nguy kịch. Tào Hướng Nam nghe được a cha mình nói, trầm trầm mà ho khan hai tiếng, hơn nữa vẻ mặt tái nhợt gầy ốm, một bộ dáng đáng thương đến mười phần, y giả bộ minh bạch:”A cha cùng a mỗ làm vậy ta cũng có thể minh bạch.”
“A cha này, a mỗ, mấy năm nay ta vì cái nhà này cái gì có thể làm đều đã làm. Nhưng hiện tại ta là cái dạng này…. Đem chúng ta phân ra cũng tốt, miễn cho về sau liên lụy đại gia.” Tào Hướng Nam biêt đây mới là nguyên nhân c cha mình đem bọn họ phân ra.
Đem thần sắc mọi người trong viện thu vào mắt, y cười lạnh trong lòng, nói một câu lại xuyễn một hồi (ý là ho đó), một bộ đàm công đạo di ngôn:”Thân thể của ta chính tự ta biết. A cha, a mỗ, đại ca, nhị ca, nếu vạn nhất ta có chuyện gì, ta hy vọng các ngươi có thể nhìn về một chút tình thân, nếu Vãn Phong cùng hài tử có chuyện gì, các ngươi có thể giang tay giúp đỡ một phen, ta cũng hảo hảo an tâm.”
Chính y thật sự có cái vạn nhất (nhỡ xuyên trở về hiện đại), y cũng sẽ không đem hài tử cùng Vãn Phong phó thác cho bọn họ, y còn chưa quên toàn gia muốn bán phu lang cùng hài tử của y đâu! Nhưng hiện tại nói như vậy đều là tâm lý của những người này, nên là y cố ý.
“Phu lang…” Kỳ Vãn Phong không muốn nghe phu lang nhà mình nói vậy, trong mắt tràn ngập thương tâm.
“Nếu đã phân gia, về sau đương nhiên ai lo phận nấy, nhà của chúng ta có vài hài tử, nhiều người trông chờ như vậy, chính hài tử của mình còn nuôi chưa xong, muốn dưỡng thêm nhà các ngươi cũng là hữu tâm vô lực.” Nhị ca sao Vương Yến vừa nghe tứ thúc nói, nghĩ vạn nhất y đi rồi, cái cục diện rối rắm đó lại muốn đổ lên đầu bọn họ, muốn nghĩ cũng đừng nghĩ.
“Còn không phải à, trong nhà sinh hoạt miễn cưỡng duy trì. Ai, ngay cả tiền sính lễ cho Kim Bảo lấy vợ ta là a mỗ còn không lấy ra được, hai năm nữa lại suy sét đến việc cưới vợ cho Kim Bảo, này nhưng sao mà hảo a.” Đại ca sao Trần Lệ mở miệng trước sợ phu lang nhà mình đáp ứng yêu cầu của Tứ thúc.
Huynh đệ là huynh đệ, sinh hoạt là sinh hoạt, nhà bọn họ cũng không giàu có, đâu ra nhân tình mà trợ giúp người khác.