Dị Thế Tiểu Nhật Tử

Chương 11: Phân thực



Làm xong cơm chiều, bày lên hai cái bàn lớn nhỏ, tiểu hài tử ngồi thành một nhóm ở bàn dưới, người lớn ngồi một bàn. Một nồi cháo bột hồ thật to, mỗi người được phân thêm một cái bánh bột bắp, hôm nay có cải trắng nấu thịt, mỹ vị thơm ngon, cùng một nồi canh rau dại, đồ ăn vừa mới dọn lên bàn, bọn nhỏ liền tranh đoạt.

Người lớn ở bàn bên còn đỡ hơn chút, Kỳ Vãn Phong đem đồ ăn bưng lên, a cha chưa động đũa thì mọi người cũng chưa dám động. Kỳ Vãn Phong có chút do dự mà ngồi xuống, cậu nghĩ phu lang cậu cùng hài tử còn nằm trong phòng, liếc mắt nhìn a cha a mỗ một cái, đối với a cha nói:”A cha, Tứ lang cùng An An còn ở trong phòng, ta nghĩ mang một chút đồ ăn vào trong phòng ăn cùng họ.”

“Ân, đi đi.” Tào A Sơn cầm lấy chiếc đũa, gật đầu nói:”Tứ nhi hôm nay mới tỉnh lại, ngươi lấy cho y nhiều thịt chút.”

Trong nồi tổng cộng mới có vài miếng thịt, đều đã đem lên đây.

Trần Chân vừa nghe lời này lập tức liền không cao hứng, mặt kéo dài, hóa ra một nhà ba người các ngươi ăn ở chỗ khác? Chỉ là nghe đương gia nói vậy, ông cũng không thể thay mặt đương gia trước mặt mọi người, chỉ có thể chịu đựng.

“Bệnh này cũng không biết bao lâu mới có thể hảo, nếu như mỗi ngày đều nằm trên giường muốn hảo hảo hầu hạ đồ ăn, chúng ta làm một ngày không được miếng thịt, ngược lại có người chỉ nằm giường cũng có thịt ăn.” Nhị ca sao Vương Yến vừa nghe, làm bộ làm tịch nói.

Lão nhị Tào Phú Cường khiết miệng, đối với tức phụ vạn phần tán đồng:”Cũng phải mà, này thỉnh đại phu, bốc thuốc đều phải dùng đến tiền, ta đã vài ngày chưa thấy qua thịt.”

Lão đại là một người thành thật, miệng vụng, cũng không biết nói cái gì, hắn nhìn nhị đệ nói như vậy có chút sinh khí. Dù có chuyện gì cũng không đến lân kẻ ham ăn lười làm như nhị đệ nói, hắn vẫn là thích mỗi tháng Tứ đệ mang tiền về nhà, so sánh hai đệ đệ này, ai tốt ai xấu so sẽ biết.

Đại ca sao Trần Lệ bưng chén, trong lòng lại là nở hoa.

Hiện tại chính là không cần gã mở miệng đều có người đem ý nghĩ của mình nói ra, nhị ca sao này cũng không phải không có tác dụng, nhưng thật ra nếu tứ thúc cứ như vậy nửa sống nửa chết nằm ở trên giường muốn cả nhà bọn họ cung phụng, nói khó nghe là nếu chết liền tính, nếu vẫn cứ nằm ở trên giường liên lụy ngày tháng sinh hoạt của bọn họ, trong lòng gã có tính kế.

Người ngồi chung một bàn, mỗi người đều có tâm tư khác nhau, nói là toàn gia, mỗi một nhà đều có tính toán cùng ý tưởng riêng của bọn họ.

Kỳ Vãn Phong đem những lời khó nghe đó nghe vào tai, trầm mặc mà dùng cái bát múc đủ cháo bột hồ cho cả nhà ăn, cầm theo ba cái bánh bột bắp, cùng một chút canh, bên trong chỉ lấy vài miếng thịt, sau đó đối với a cha nói:”A cha, ta đây đi.”

“Ân, đi đi.” Tào A Sơn đem những lời đó nghe vào trong tai, Yên lặng mà bưng chén, nói:”Ăn đi.”. Truyện Tiên Hiệp

Nghe Tào a cha thúc đẩy, mọi người lúc này mới ăn cơm.

Trần Châu nhìn Kỳ Vãn Phong bưng chén rời đi rồi mới hừ một tiếng, trên mặt là một bãi không cao hứng, ông gắp cho đương gia một miếng thịt nói:”Ngươi ăn đi, một hồi là không còn.” Trong lòng rốt cuộc là không thoải mái.

Tào a cha nhìn thoáng qua bên cạnh Trần Châu, ánh mắt kia có điểm không tán đồng.

Phía dưới bàn tiểu tử không tranh được thịt liền khóc oa oa, nhị ca sao Vương Yến nhìn thấy con mình không có thịt ăn, đau lòng mà đem người ôm vào lòng đưa tới trước mặt giỗ dành, đem một mảnh thịt trong chén gã đưa tới cho hài tử ăn, lúc này mới ngừng khóc.

Tiểu nhân bên kia một bàn nồi củ cải trắng nấu thịt đều đã đoạt xong rồi, chỉ còn lại chút nước canh. Bàn người lớn còn lại vài lát thịt cùng cải trắng. Tào A Sơn ngừng tay một chút, đại ca sao Trần Lệ liếc mắt nhìn a mỗ một cái, mới ăn nốt cháo bột hồ trong bát.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.