Dị Thế Chi Thú Nhân Bộ Lạc

Chương 17



Dị Thế Chi Thú Nhân Bộ Lạc

Sự thật chứng minh ý tưởng của Gia Á rất chính xác, Tắc Vạn chộp được bốn, năm con lợi uế thú, để dưỡng trong sân. Gia Á và Sophie mỗi ngày đều quan sát hình thức chúng nó sống chung, dân dần nắm được một chút quy luật. Ngôn ngữ của nó kỳ thật rất đơn giản, công năng này chỉ vừa được tiến hóa, thực tế vẫn còn chưa được hoàn thiện, chỉ có khoảng mười loại tín hiệu. Lợi dụng âm thanh cao thấp, dài ngắn để liên lạc.

Khoảng một tuần sau, Gia Á đã nắm rõ phương pháp thổi mười loại tín hiệu này, bắt chước thực sự rất giống, ngay cả lợi uế thú cũng khó phân biệt thật giả.

Tín hiệu cảnh báo nguy hiểm cho đồng loại của lợi uế thú là nga, nga—— nga, nga, như vậy, hai âm giữa cao một chút, hai âm ngoài thấp một chút, đơn giản vậy thôi.

Gia Á chế tạo ra rất nhiều mô hình cộng minh khang, để tất cả các lỗ đạt cùng nhau thổi. Tắc Vạn là người đầu tiên đứng ra cố gắng hỗ trợ kế hoạch của vợ mình, học thổi loại tín hiệu này. Vì thế nhiều lỗ đạt vốn không tình nguyện cũng phải cùng nhau học. Kết quả trong bộ lạc suốt ngày không ngừng vang lên âm thanh nga nga, rất quỷ dị.

Mãi đến khi mọi người học kha khá, Gia Á dắt tất cả lỗ đạt tới đỉnh núi, nơi thường xuyên có lợi uế thú lui tới, phân tán mọi người sau đó cùng lúc thổi về phía sơn động. Chúng ta đều biết, âm thanh khi tiến vào trong hang động, dưới sự tương tác phản xạ sẽ vang rất xa. Nhiều người như vậy đứng ở những vị trí bất đồng, âm thanh sẽ càng khuếch tán rộng hơn.

“Chúng nó mắc câu rồi!” Sophie cảm nhận được dị động, lợi uế thú muốn đi vào phạm vi sóng từ trường, đang tiến về nơi phát ra âm thanh, từ bốn phương tám hướng, số lượng khổng lồ.

“Bao nhiêu?” Gia Á rất quan tâm vấn đề này.

“Có vẻ đã dốc toàn bộ lực lượng!” Số lượng này, so với những lần công kích trước đông hơn nhiều, xem ra chúng đã bị dẫn dụ, nghĩ có người muốn tới phá tổ nên toàn bộ lợi uế thú có sức chiến đấu cơ bản đều tiến ra.

“Không ngờ thật sự dùng được!” Thu được kết quả này, người cao hứng nhất có lẽ chính là Gia Á, dù sao đây cũng là chủ ý của hắn, nếu thất bại thật sự rất mất mặt, bắt tất cả lỗ đạt theo hắn học thổi khí, tới bây giờ hắn còn nhớ vẻ mặt tái xanh của bọn họ lúc đó.

“Chuyện kế tiếp giao cho nhóm lỗ đạt đi.” Gia Á biết nơi này đại khái cũng không cần hắn hỗ trợ, một khi đám lợi uế thú rời khỏi hang đá, việc thu phục chúng đối với lỗ đạt mà nói chỉ là một bữa ăn sáng.

Gia Á đổi một bộ y phục chuyên dụng màu đen, trên đầu đội một chiếc mũ có gắn thiết bị chiếu sáng, chuẩn bị tiến vào huyệt động nho nhỏ kia.

“Uy! Nếu lão công ngươi tới đây ta phải giải thích thế nào a!” Sophie thực buồn bực, cậu là một cái máy vi tính trí năng, một người máy hòa bình, không có hệ thống chiến đấu nên không thể đi cùng Gia Á. Nhưng nếu phải lưu lại đối phó với cơn bão tố của lỗ đạt, còn không bằng đi đánh nhau với lợi uế thú a……

“Ngươi cứ nói với y, lửa dập không hết, gió thổi lại bùng lên, ta phải đi diệt trừ tận gốc!” Gia Á vất vả lắm mới có thể thoát được sự giám sát của Tắc Vạn, hiện tại có cơ hội phải nhanh chóng nắm bắt.

“Ta đi.” Gia Á vỗ vỗ đầu Sophie, chui vào sơn động.

Sophie bày ra vẻ mặt bị nhét một trái mướp đắng vào miệng, đứng ở cửa sơn động, chờ đối mặt với một lão hổ thú nhân lửa giận không ngừng bốc lên cuồn cuộn.

Gia Á xâm nhập vào trung tâm hang núi, huyệt khẩu trở nên rất hẹp, ngay cả muốn xoay người cũng không thể, thông qua dụng cụ phân tích sóng siêu âm, xác định sào huyệt đại khái trong khoảng này nhưng không có cách nào xác định cụ thể.

Cuộn mình, miễn cưỡng ngồi xuống. Gia Á lấy trong túi ra một cái mô hình cộng minh khang lợi uế thú, thổi tín hiệu xin giúp đỡ. Ôm cây đợi thỏ chính là biện pháp khá ngốc nghếch nhưng lúc này vẫn rất hữu dụng.

Nghe được một chút động tĩnh rất nhỏ, Gia Á cảnh giác trừng lớn hai mắt.

“Nga, nga——”

Gia Á nghe thấy âm thanh, lợi uế thú đang tìm hắn, Gia Á lần theo nơi phát ra âm thanh. Đập vào mắt là một con lợi uế thú thoạt nhìn rất ốm yếu, nhìn thấy không phải đồng loại của mình, liền nhanh chân bỏ chạy, Gia Á vội vàng đuổi theo sau nó. Bạn đang

Lợi uế thú xây tổ trong vùng trung tâm của ngọn núi, đi theo con lợi uế thú gầy yếu kia, Gia Á rốt cục tìm được sào huyệt bí ẩn này. Kỳ thực nó đơn giản là một cái hang cực lớn, bên cạnh còn có một ao nước ngầm, lúc này chỉ còn lại một số ít lợi uế thú ốm yếu trông nhà, đám tiểu thú yếu ớt cuộn mình tụm lại một chỗ, nhìn sinh vật xa lạ xâm nhập, cả người run rẩy, Gia Á trong nháy mắt cũng không còn ham muốn chiến đấu.

Con lợi uế thú ốm yếu vừa mới đi ra ‘đón tiếp’ hắn thoạt nhìn bộ dáng vô cùng sợ hãi, nhưng vẫn cố tỏ ra hung hãn cảnh cáo hắn.

Gia Á lại lấy mô hình, bắt đầu thổi, lần này là tín hiệu an toàn.

Lợi uế thú rất tò mò, giống như đang tự hỏi, sinh vật ngoại lai sao lại biết ngôn ngữ của nó.

“Như vậy đi, ta và các ngươi thương lượng một chút.” Gia Á ngồi xổm xuống, ôm lấy một con lợi uế thú bên cạnh. Ân, mềm mại, giống như một con chó nhỏ.

“Ta sẽ không giết các ngươi, các ngươi theo ta trở về, sau này phải ngoan ngoãn giữ nhà, nghe ta điều khiển, ta sẽ nuôi các ngươi.” Tuy biết là đối phương không hiểu nhưng Gia Á vẫn tiếp tục lầm bầm, hắn bắt đầu dự tính việc nuôi dưỡng lợi uế thú, dù sao những con vật này rất đáng yêu, hơn nữa vẫn chưa bị ảnh hưởng ý tưởng xấu phải đối phó với khảm đặc, về sau hảo hảo dạy dỗ một chút nhất định rất có tiền đồ.

Gia Á không ngừng thổi tín hiệu an toàn làm đám lợi uế thú cũng trở nên bình tĩnh. Gia Á nhìn thấy con kia tuy rằng gầy yếu nhưng lúc đầu lại dám đứng ra cảnh cáo hắn, rất dũng cảm, đám lợi uế thú chỉ dám ở yên trong tổ, chỉ có con kia, lúc hắn phát ra tín hiệu cầu cứu dám ra ngoài tuần tra, phát hiện địch nhân còn dám đứng ra bảo hộ.

“Ta thấy ngươi cũng rất thông minh, thế nào, đi theo ta không!” Gia Á giống như đang khích lệ một chú cún, vỗ vỗ đầu lợi uế thú. Lợi uế thú tuy vẫn dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Gia Á, nhưng lại ngoan ngoãn dùng đầu cọ cọ lòng bàn tay hắn.

“Da!” Gia Á kinh ngạc nhìn phản ứng của đối phương, lập tức mỉm cười. “Không tồi, không tồi, ta rất thích ngươi nga!”

Cùng lợi uế thú thiết lập tình cảm suốt nửa ngày, dự đoán thú nhân có lẽ đã dọn dẹp xong bên ngoài, Gia Á ôm lấy tiểu thú mình thích nhất, dẫn theo đám tiểu thú ốm yếu, thổi tín hiệu một đường dắt cả đám ra ngoài.

Vừa đến gần cửa hang, chợt nghe thấy một trận gầm gừ của lão hổ bên ngoài, Gia Á vội vàng bước nhanh hơn, vẻ mặt như đưa đám âm thầm cầu nguyện, Tắc Vạn không đinh san bằng cả ngọn núi này đi!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.