Kết quả Tắc Vạn thực sự tuyên bố y và Gia Á trở thành bầu bạn, quyết định này đại khái làm lỗ đạt và khảm đặc trong bộ lạc vô cùng thương tâm. Hai người bình thường vô thanh vô tức, không có tý hành động nào là tâm đầu ý hợp đột nhiên lại tới với nhau, hay là cường cường liên hợp a.
Nghi thức diễn ra cùng ngày làm khuấy động tất cả mọi người, tộc nhân ở quảng trường đốt lửa trại, các lỗ đạt phóng túng uống rượu, khảm đặc thì điên cuồng múa may trông rất vui vẻ, nhưng thực sự vui hay dùng rượu giải sầu vẫn không ai biết được.
Về phần hai nhân vật chính thì rất bình thường. Tắc Vạn biểu tình vốn đã thờ ơ, còn Gia Á đối với việc này hoàn toàn vô cảm, cảm thấy không có gì vui thích.
Lúc này Gia Á có chút hối hận, vì sao lúc trước lại đồng ý cơ chứ? Tuy chỉ là giả, nhưng cảm giác gả cho một người nam nhân thật sự là——rất vi diệu.
Tắc Vạn ngồi trên vị trí tộc trưởng, Gia Á ngồi ngay bên cạnh. Kỳ thật theo nghi thức truyền thống, Gia Á phải ngồi trên đùi Tắc Vạn, nhưng bị Gia Á phản đối ngay. Một nam nhân cường tráng như hắn lại ngồi trên đùi một nam nhân, xem ra cái dạng gì a! Hoàn hảo là Tắc Vạn luôn tôn trọng ý kiến của hắn vì thế nên nghi thức trở thành như bây giờ, song song ngồi cạnh nhau.
Trong suốt buổi lễ không ngừng có lỗ đạt và khảm đặc tới kính rượu, một phần là theo đuổi Gia Á, một phần là theo đuổi Tắc Vạn, nghi thức kia quả thực không giống kính rượu, muốn lấy mạng người ta thì đúng hơn.
Nhưng Bill thực sự rất vui vẻ, cậu ta vì lão ca đạt được ý nguyện mà đưa tới một hủ rượu trái cây làm quà chúc mừng tân hôn, Gia Á đã có chút say. Bất quá loại rượu kia quả thực rất ngon, mùi cũng rất thơm.
“Đừng uống nhiều, rượu này có công hiệu thúc tình.” Tắc Vạn thì thầm khuyên nhủ bên tai Gia Á, y vốn rất vất vã mới kiềm chế được, nếu buổi tối Gia Á còn động dục cho y xem thì sẽ rất thê thảm.
“Phốc!” Phun ra.
“Thúc tình!” Được rồi! Tên Bill kia cũng dám cả gan âm mưu mình!
“Ngươi đừng uống nữa, để ý ta một chút, ta sắp bị bọn họ chuốc rượu đến xỉu này.”
Quả thực chính là như vậy, rất nhiều khảm đặc dùng ánh mắt u oán bắn sang Gia Á. Nhưng những lỗ đạt lại kịch liệt hơn, suốt cả một đêm, Tắc Vạn không thể nhớ được chính mình bị mời bao nhiêu ly rượu.
Gia Á nghe vậy cũng cảm thấy rất phức tạp, cục diện này tuy là Tắc Vạn cũng vì chính mình, nhưng xét về phương diện khác vẫn cảm thấy y bị tổn thất.
Kéo dài tới nửa đêm, không khí dần trở nên quỷ dị. Tuy nói Gia Á không thích ngồi lên đùi người ta, nhưng cũng không thể nào ngăn cản người khác ngồi trên đùi bầu bạn của mình, các nam tử tóc vàng óng ánh dịu dàng rúc vào ngực bầu bạn, ôm hôn, vành tai chạm vào tóc mai, những hình ảnh kia chỉ có thể hình dung bằng hai chữ kinh khủng.
“Ân, cái kia——” Gia Á kéo ống tay áo Tắc Vạn.
“Ta đi thôi.” Đã có chút say, còn tiếp tục nhìn cảnh này sẽ không tốt.
Tắc Vạn gật đầu, đột ngột ôm lấy Gia Á, xung quanh liền vang lên tiếng ồn ào trêu chọc.
“Ta đã nói ngươi không được làm thế mà ——” Gia Á ở bên tai Tắc Vạn giả vờ tươi cười e ngại, sự thật là đang nghiến răng cảnh cáo.
“Như vầy mới giống.” Tắc Vạn ngoài mặt vẫn như không có chút biểu tình, nhưng khóe mắt cương nghị lại toát ra tươi cười.
Nói thật, Gia Á từng nghĩ đêm động phòng hai người phải trừng mắt nhìn nhau, nhưng thực tế cũng không xấu hổ như vậy, có lẽ do thái độ tự nhiên của Tắc Vạn nên Gia Á cảm thấy cũng không có gì.
Tắc Vạn thực sự rất xứng với chức vị tộc trưởng, trong phòng y trang hoàng rất nghiêm trang. Tỷ như một số loại mẫu ngũ cốc, bản đồ đại lục, lịch sử và tư liệu tình hình dân cư. Còn có một số tư liệu về văn hóa. Nếu ở địa cầu, loại phòng này có lẽ được xếp vào phòng của các học giả đi.
“Đây là cái gì?” Gia Á tò mò đánh giá một lọ chất lỏng màu đen.
“Là nhiên liệu viễn cổ, hiện tại đã không còn nữa.”
“Nói vậy là không tìm thấy nữa sao.”
“Nghe nói vật này được Thần Sáng từ bầu trời mang đến.”
“Huyền bí vậy sao.” Gia Á cười cười.
“Đúng vậy, là Thần Sáng cho chúng ta mọi thứ. Lúc người tới đại lục Thụy Bá, đầu tiên là chế ra khảm đặc, nhưng bởi vì khảm đặc quá yếu ớt rất khó sinh tồn, nên Thần Sáng bắt đầu cho khảm đặc kết hợp với mãnh thú cường hãn trên đại lục, sáng tạo ra lỗ đạt, vì vậy sứ mệnh của lỗ đạt là bảo vệ khảm đặc, đó cũng là giá trị sinh tồn duy nhất của lỗ đạt.”
“Ha hả, sao đó thì sao?” Gia Á cảm thấy rất thú vị, không khác thần thoại cho lắm, tựa như địa cầu, thượng đế chế tạo ra A-đam, sau đó dùng xương sườn của A-đam để tạo thành Ê-va. Chẳng qua ở đây tôn trọng nữ giới, cũng chính là khảm đặc nên mới tạo ra trước, sau đó mới tới lỗ đạt.
“Sau đó Thần Sáng bắt đầu ngủ say, để thế giới lại cho khảm đặc và lỗ đạt, dần dần hình thành bốn bộ lạc cường thịnh trên đại lục Thụy Bá.” Tắc Vạn vạch bản đồ, chỉ cho Gia Á thấy.
“Chỗ chúng ta là bộ lạc Phỉ Tư Thắc, là sinh vật đứng đầu đại lục, thống lĩnh tất cả các bộ lạc. Ở đông hải còn có các bộ lạc thủy tộc, đứng đầu là bộ lạc Ba Tái Tư. Trên những dãy núi ở phương bắc có bộ lạc Phong Thần đại diện cho các loài chim. Còn có bộ lạc Tát Đức đại diện cho đêm tối ở mảnh đất hắc ám. Mấy năm trước ta từng đi qua đông hải, nơi đó——”
Âm thanh trầm thấp kể cho Gia Á nghe những chuyện xưa rất thú vị, Gia Á thích thú ngồi nghe, đầu ngày càng nặng, có cảm giác mơ màng, có lẽ là vì uống rượu. Đột nhiên, Tắc Vạn ngừng lại.
“Sao không nói tiếp?” Gia Á có chút bất mãn, đang nghe tới khúc thú vị!
“Ta nói nhiều như vậy rồi, muốn nghe ngươi nói.” Tắc Vạn cười cười.
âTa? Ta nói gì?â
âNgÆ°Æ¡i Äến từ Äâu?â Tắc Vạn không thá» nà o Äoán Äược, hắn nói ngôn ngữ kì lạ, có mái tóc Äen mắt Äen rất Äặc biá»t, còn có nÄng lá»±c không giá»ng ngÆ°á»i thÆ°á»ng, nên biết rằng há» kim rất Äặc biá»t, Äừng nói khảm Äặc, ngay cả lá» Äạt trÆ°á»c nay cÅ©ng chÆ°a thấy qua, chá» nghe nói ngÆ°á»i trong mảnh Äất hắc ám má»i có loại nÄng lá»±c nà y. Mà mảnh Äất ấy lại là nÆ¡i cấm ká» của Äại lục Thụy Bá. NÆ¡i Äó là má»t hắc Äá»ng có thá» Än thá»t ngÆ°á»i, y cÅ©ng chÆ°a bao giá» gặp qua bá» lạc Tát Äức trong truyá»n thuyết.
âNgÆ°Æ¡i Äoán xem.â Gia à cúi Äầu, hắn không phải muá»n thừa nÆ°á»c Äục thả câu mà vấn Äá» nà y thá»±c sá»± rất khó trả lá»i.
âTa Äến từ má»t nÆ¡i rất xa. Mấy ngà n nÄm trÆ°á»c, nÆ¡i Äó từng là má»t tinh cầu mà u xanh, rất Äẹp, nhÆ°ng hiá»n tại có lẽ Äã thà nh mà u Äen. NÆ¡i Äó có rất nhiá»u ngÆ°á»i giá»ng ta sinh sá»ng. Có lẽ ta là ngoại tá»c của bá»n há» nên ta bá» Äuá»i Äi. Ta Äi khắp vÅ© trụ, tìm má»t nÆ¡i có thá» thu lÆ°u ta. NhÆ°ng không có, má»t cái cÅ©ng không có. Ta không có nÆ¡i Äá» Äi, chá» có má»t con ÄÆ°á»ng mênh mông Äá» qua lại. Bất ngá» có viá»c ngoà i ý muá»n xảy ra là m ta rÆ¡i xuá»ng nÆ¡i nà y. Ta không thá» lÆ°u lại, chÃnh là ta không tìm Äược phÆ°Æ¡ng pháp Äá» rá»i khá»i.â Gia à bất Äắc dÄ© má»m cÆ°á»i.
âTa thá»±c xúi quẩy Äúng không.â
Tắc Vạn nghe lá»i hắn nói trầm mặc má»t lúc lâu.
âVì sao không thá» lÆ°u lại?â Ãnh mắt Tắc Vạn quá mức ôn nhu là m Gia à có ảo giác mình hÃt thá» không thông.
âBá»i vì, bá»i vìâââ Bá»i vì ta không giá»ng các ngÆ°Æ¡i, Gia à không thá» nói ra sá»± tháºt, hắn cÄn bản không phải khảm Äặc, hắn chá» là ngÆ°á»i biến chủng thế há» 3 của Äá»a cầu, hắn không thuá»c vá» thế giá»i nà y, Äúng hÆ¡n là thế giá»i nà y không còn chá» cho hắn dung thân, Äá»ng bạn của hắn Äã chết hết, tất cả ngÆ°á»i biến chủng Äã chết! Hắn vÄ©nh viá» n không thá» quên Äược hình ảnh Äó, khắp nÆ¡i Äá»u là máu, cả má»t Äại dÆ°Æ¡ng mà u Äá», má»i ngÆ°á»i Äá»u nằm Äó, bất Äá»ng, ngÆ°á»i nhà của hắn, bạn bè của hắn Äá»u nằm trên mặt Äất, bất Äá»ng. Äúng váºy, bá»n há» Äã chết! ChÃnh là , vì cái gì, vì cái gì hắn còn sá»ng? Hắn Äã không còn Äá»ng loại, Äúng váºy, không má»t ai hếtâ¦.
Trên mặt Äá»t nhiên truyá»n tá»i cảm giác thô ráp, là ngón tay Tắc Vạn nhẹ nhà ng xẹt qua.
âNgÆ°Æ¡i khóc.â Tắc Vạn nhá» giá»ng há»i, trong mắt không có sá»± Äá»ng tình dÆ° thừa, chá» có nhà n nhạt Äau lòng.
âTa không sao.â Gia à ngượng ngùng qua loa xoa mặt, sao lại xúc Äá»ng nhÆ° váºy chứ: âThá»±c xin lá»i, Äá» ngÆ°Æ¡i chê cÆ°á»i rá»i.â
Lá»p vá» ngụy trang dù kiên cÆ°á»ng thế nà o cÅ©ng sẽ có khe há», Tắc Vạn Äã nhìn thấu ná»i tâm yếu á»t của Gia Ã, y vÆ°Æ¡n tay nhẹ nhà ng ôm lấy hắn, bao phủ hắn trong lá»ng ngá»±c rá»ng lá»n của mình, trá»n vẹn vây chặt.
âNgÆ°Æ¡i có thá» nếu ngÆ°Æ¡i nguyá»n ý.â Ãm thanh Tắc Vạn trầm thấp, giá»ng nhÆ° vá» cà phê là m ngÆ°á»i ta tê dại. âChá» cần ngÆ°Æ¡i nguyá»n ý, ngÆ°Æ¡i có thá» vÄ©nh viá» n á» Äây.â á» lại bên ta, á» lại trong vòng tay taââ
Gia à rất xúc Äá»ng, lần Äầu tiên có ngÆ°á»i á» tinh cầu khác nói vá»i hắn, hắn có thá» vÄ©nh viá» n lÆ°u lạiâânhÆ°ng mà , Äáng tiếc, Tắc Vạn xem hắn là Äá»ng loại má»i có thá» nói váºy Äi. Nếu y biết hắn cÄn bản không phải là khảm Äặc, chá» là má»t ngoại tá»c từ ngoại tinh tá»i, Tắc Vạn, ngÆ°Æ¡i còn có thá» Äá»i vá»i ta nhÆ° váºy không? Vô sá» lần thất vá»ng là m Gia à không còn niá»m tin nữa.
Cuá»c sá»ng bấp bênh dà i Äằng Äẵng mà vô vá»ng, hắn và Sophie Äã dần quên Äi mục ÄÃch ban Äầu là gì? Chá» biết không ngừng tiến tá»i, cho Äến khi sinh má»nh nà y kết thúcââ