— Tôi đã từng bỏ lỡ một lần, bây giờ, tôi không muốn, cũng không thể bỏ lỡ thêm lần nữa.
Từ Ảnh Như nói trắng ra lời này, chẳng qua chính là để Mục Tâm nghe hiểu được rõ ràng.
Mục Tâm trầm mặc, thân mình hơi lùi về phía sau, dựa vào trên sô pha.
Cô rất bội phục sự can đảm của cô gái này.
Mấy năm nay, số người theo đuổi cô không ít, nhưng phần lớn đều có chung một đặc điểm, họ sẽ “xem xét thời cơ”, đợi đến dịp thích hợp mới biểu đạt tâm tình.
Mọi người đều biết, tính cách của Mục Tâm rất sạch sẽ lưu loát, không ướt át bẩn thỉu chút nào.
Giờ đây Từ Ảnh Như nói vậy, giống như nước đã tràn ra khỏi bát, muốn thu hồi rất khó khăn.
Cũng như cao ốc vừa mới ầm ầm sụp đổ.
Từ Ảnh Như không né không tránh, ánh mắt gắt gao nhìn Mục Tâm.
Trầm mặc trong chốc lát, Mục Tâm như tự giễu mà sờ mặt mình: “Tôi rất giống tên ranh con kia sao?”
Lời nói này khiến trong lòng Từ Ảnh Như như mọc ra một cây gai, cô biết, Mục Tâm cố ý.
“A.” Từ Ảnh Như nhướng mày, sâu kín hỏi: “Mục tổng để ý sao?”
Để ý mình từng thích Tiểu Vũ ư?
Mục Tâm nhíu mi nhìn Từ Ảnh Như.
Từ Ảnh Như cũng nhìn cô ấy, tóc dài của cô xõa ra, trong mắt mang theo một tia quyến rũ của phụ nữ thành thục: “Tôi cùng Tiểu Vũ rất trong sạch.”
Trong sạch…
Hai chữ này khiến người khác mông lung.
Là trong sạch ở phương diện kia?
Động tác thân mật nhất của hai cô chính là ôm, cùng nụ hôn trên trán Tiểu Vũ trước khi Từ Ảnh Như rời đi.
Thấy sắc mặt Mục Tâm thay đổi, Từ Ảnh Như cúi đầu nhìn tài liệu trên tay: “Mục tổng nói không sai, hạng nhất này, quả thật không hợp lý.”
Mục Tâm:…
Gân xanh trên trán nảy lên, Mục Tâm hít sâu một hơi.
Được lắm, Từ Ảnh Như, lại có thể nắm thóp được tính tình của tôi, chế trụ tôi.
Buổi tối, Từ Ảnh Như rời đi.
Mục Tâm lại có chút bực bội, hiện giờ trời cũng không nóng, thậm chí ban đêm sẽ có chút lạnh, chỉ là nội tâm cô lại như đang xuống dốc.
Đốt lên một điếu thuốc, cháy giữa hai ngón tay, Mục Tâm ngồi dưới ánh đèn sâu kín xuất thần.
Tiểu Hoa Tô đã làm xong bài tập, ngoan ngoãn vào phòng bếp pha một ly nước mật ong cho Mục Tâm: “Chị, uống nước đi ạ.”
Mục Tâm nhìn em, giọng nói có chút khàn: “Đã muộn thế này, sao còn chưa ngủ?”
Tiểu Hoa Tô cười xán lạn: “Vẫn sớm ạ, mới mười một giờ.”
Mục Tâm vê tắt thuốc: “Ngày thường học đến mấy giờ?”
Tiểu Hoa Tô ngượng ngùng: “Hai ba giờ ạ.”
Mục Tâm lắp bắp kinh ngạc: “Em mới cao nhất* mà.”
*Cao nhất: năm nhất cao trung.
Tiểu Hoa Tô cúi đầu, từ góc độ của mục Tâm, chỉ có thấy chiếc cổ trắng nõn của thiếu nữ cùng mái tóc dài đen nhánh: “Có mục tiêu liền không thấy mệt.”
Đây là điều duy nhất em có thể làm.
Cả đời này, ngoại trừ Chính Trực, Mục Tâm rất ít dụng tâm, càng hiểu rõ tâm tư thiếu nữ.
Sau khi dặn dò Tiểu Hoa Tô đi ngủ sớm một chút, Mục Tâm lại xem tài liệu, không biết làm sao, có lẽ Từ Ảnh Như đã thật sự cho cô uống thuốc độc. Trong đầu cô vậy mà đều là nụ cười của cô gái chết tiệt kia, cùng đôi mắt như luôn hàm chứa ánh nước của cô ấy.
Từ Ảnh Như giống như yêu tinh dịu dàng, tình ý lưu luyến mà thong thả, kỳ thật đã sớm dệt tơ, khiến người ta không còn cách nào chạy thoát.
Từ nhỏ đến giờ, Mục tổng không thiếu nhất chính là cảnh giác.
Phản ứng đầu tiên của cô, tất nhiên là bảo trì khoảng cách.
Từ Ảnh Như là người rất có kiên nhẫn. Cô biết tính cách của Mục Tâm.
Có vài thứ một khi bị chọc thủng, cô sẽ liền không ép sát từng bước nữa.
Ngày đó phải đưa Tiểu Hoa Tô trở về, Mục Tâm có một cuộc họp quan trọng, liền giao chuyện này cho Từ Ảnh Như.
Trên đường, Từ Ảnh Như rất tinh tế, cô biết Tiểu Hoa Tô phải ngồi tàu hỏa một ngày, dặn đi dặn lại em phải mang giấy chứng nhận, lại mua một ít đồ ăn ngon, khi đi qua hiệu thuốc còn mua thêm đồ dinh dưỡng cho bà nội của em.
Tiểu Hoa Tô nhìn mấy thứ này, cảm xúc phức tạp.
Từ Ảnh Như hơi cười nhìn em, xoa đầu em: “Em còn nhỏ, có một số việc bây giờ chưa nên nghĩ đến, chăm chỉ học tập nhé.”
Lời này khiến Tiểu Hoa Tô ngẩng đầu lên, em nhìn Từ Ảnh Như một lát, nhẹ giọng hỏi: “Chị, chị thích chị Mục Tâm sao?”
Đôi mắt của thiếu nữ, ngây ngô mà tràn đầy dũng cảm.
Từ Ảnh Như có chút kinh ngạc, cô nhìn Tiểu Hoa Tô, gật đầu.
Trong lòng như bị thứ gì đâm vào.
Tiểu Hoa Tô cúi đầu, chậm rãi nói: “Em cũng thích chị ấy, rất thích rất thích.”
Em rất sợ Từ Ảnh Như sẽ khuyên mình, sẽ nói với mình, rằng em còn nhỏ, loại thích này chẳng qua chỉ là ảo giác mà thôi.
Cũng vì em đã từng nói tâm tư của mình với bạn tốt.
Bạn tốt lắp bắp kinh hãi: “Tô Tô, cậu thích con gái…mình có thể tiếp thu, nhưng sao cậu lại có thể thích người lớn tuổi như vậy?”
Tiểu Hoa Tô có chút không vui.
Bạn tốt: “Cậu từ từ suy nghĩ xem…chúng ta còn ít tuổi thế này, có rất nhiều chuyện chưa thể xác định rõ đúng không? Không phải mọi người đều nói sao? Trước khi được nàng công chúa chân chính hôn, mọi vương tử đều là con ếch.”
Tiểu Hoa Tô tức giận: “Chó má. Ếch cái gì mà ếch, chị của tôi là người tốt nhất!”
Bạn tốt:…
Từ Ảnh Như nhìn Tiểu Hoa Tô, giọng nói thật dịu dàng: “Nếu thích, vậy em càng phải chăm chỉ học tập, em nhìn chị xem.” Cô nhìn Tiểu Hoa Tô, đôi mắt nhàn nhạt cười: “Chị là nghiên cứu sinh ha, em phải đuổi kịp chị, như vậy mới có thể cạnh tranh công bằng.”
Cạnh tranh công bằng…
Trong lòng Tiểu Hoa Tô dâng lên một loại kính trọng, em gật đầu nhìn Từ Ảnh Như: “Chị, mặc kệ sau này thế nào, em vẫn cảm ơn chị.”
Một em nhỏ thật hiểu chuyện.
Sau khi tiễn Tiểu Hoa Tô về, cô nhớ lại vẻ poker face của Mục Tâm, vừa giận hờn lại vừa bất đắc dĩ.
*Poker face là mặt không biểu cảm như này (-_-)
Trêu chọc người khác cũng không biết, cũng chỉ có Mục tổng mới có thể như thế.
Tiểu Hoa Tô vẫn luôn nhìn theo bóng dáng Từ Ảnh Như rời đi, qua rất lâu, em cúi đầu, lấy di động chị Mục Tâm mua cho.
Trong đấy, chỉ có số của Mục Tâm và bà nội, không còn ai khác.
Tiểu Hoa Tô nhìn đoàn tàu ngoài cửa sổ, lướt qua từng bức cảnh đẹp, gửi một tin nhắn cho Mục Tâm.
— Quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân đã lão. Hận không sinh đồng thời, ngày ngày cùng quân hảo.
Gửi tin đi rồi, Tiểu Hoa Tô dựa vào vách tường lạnh lẽo, nước mắt chảy xuống.
Em còn nhỏ, nhưng không ngốc.
Cạnh tranh công bằng cái gì chứ.
Em biết, mình không đợi được.
Ánh mắt chị Mục Tâm nhìn Từ Ảnh Như…dịu dàng như vậy, có lẽ chính chị ấy cũng không ý thức được.
Tâm tư Mục tổng quả thật không nghĩ đến chuyện tình cảm gì.
Nhận được tin nhắn của Tiểu Hoa Tô, phản ứng của cô đặc biệt như gái thẳng: “Đây là bài thơ trên đồ sứ Quan diêu thời Đường.”
Tâm tư của cô còn đắm chìm trong công việc, Nguyễn Ức cũng nhìn thấy nhiều lần, đều nói với cô một câu: “Chị cũng già đầu rồi, không cần cố sức như vậy.”
“Lại muốn làm bà mối à?”
Mục Tâm nhìn Nguyễn Ức, bắt đầu xấu tính: “Cũng muốn tìm cho chị một tên ranh con sao?”
Nguyễn Ức lạnh như băng nhìn Mục Tâm một lát: “Cũng được, ở ác gặp ác, hy vọng Mục tổng có thể để em sớm ngày viên tâm nguyện.”
Mục Tâm:…
Tính chó của Mục Tâm chính là như vậy, tuy rằng ngoài miệng chống đối với Nguyễn Ức, nhưng cũng đã lén sắp xếp thời gian, cùng cô ấy trở về thăm hai bà nội.
Bà nội đã lớn tuổi, cần người thường xuyên ở bên làm bạn tâm sự gì đó, hai bà sẽ rất vui vẻ.
Chỉ là thật vất vả mới quyết định được thời gian, lại bất ngờ gặp phải ngã rẽ.
A Sâm nhìn Mục Tâm đã đổi sang quần áo bình thường, do dự bối rối đứng sau cô không biết có nên nói hay không.
Mục Tâm nhíu mày: “Muốn nói gì?”
A Sâm ngừng một chút: “Vương tổng của Giản Tái hôm nay đến công ty nhà họ Từ làm việc, buổi tối có hẹn tiệc, hình như có ý đồ kín đáo với cô Từ.”
Vương tổng của Giản Tái là kẻ nào?
Người trong vòng đều biết.
Con nhà giàu phong lưu phóng đãng, sở thích đặc biệt biến thái, thường xuyên bạo phát, có lời đồn thích ngược đãi bạn gái.
Quan trọng là, hắn có tính không đạt được liền không từ thủ đoạn không bỏ qua.
Mục Tâm nghe xong liền trầm xuống, quay đầu nhìn A Sâm, “Ở đâu?”
A Sâm lập tức trả lời, anh ta đã theo Mục Tâm nhiều năm như vậy, loáng thoáng có thể cảm giác được, cô với Từ Ảnh Như dường như có gì khang khác.
Nhưng nói đi nói lại, cố tình mấy ngày nay, cô lại luốn trốn tránh gặp cô ấy, khiến A Sâm cũng mờ mịt trong đầu.
Khi Mục Tâm chạy đến nơi, Từ Ảnh Như đã uống vào không ít rượu, mặt cô ấy hơi phiếm hồng, trên trán có sợi tóc mái rơi xuống, một tay chống đầu, bộ dáng có chút khó chịu.
Mà Vương tổng vẫn đang mời rượu, hắn rất thông minh, bên cạnh không chỉ có người trong công ty cô ấy, càng có nhiều người ở Ức Dương và nhà họ Từ.
Mọi người quậy phá uống rượu, dù miệng nói chuyện công việc, nhưng ánh mắt hắn lại như sói đói nhìn chằm chằm Từ Ảnh Như.
Chuyện công việc cũng không đơn giản như rất nhiều tiểu thuyết phim truyền hình mô tả.
Nhà họ Từ không có thực lực như nhà họ Nguyễn.
Không có tài sản để tùy ý vung ra.
Đôi khi, vì một tờ hợp đồng, Từ Ảnh Như sẽ phải trả giá rất nhiều.
Cô ấy từng ngồi dưới lầu nôn đến mức ra mật trong đêm khuya, cũng từng ngồi trên xe lặng lẽ rơi lệ, sau khi mở mắt lại trở về bộ dáng tươi cười.
Hết thảy chuyện này, người khác có lẽ không biết, nhưng Mục Tâm đều biết.
Mục Tâm mặc một chiếc áo gió màu đen đi đến, mang theo khí tràng chống cự giết không tha, mọi người nhìn thấy Mục tổng, nhất thời đều kinh sợ, phó tổng ngồi giữa bàn tiệc bị dọa lập tức tỉnh rượu, sau lưng đều là mồ hôi lạnh: “Mục tổng!”
Hắn kích động đứng lên, động tĩnh quá lớn, khiến ly rượu bị va vào đổ xuống.
Mục Tâm cũng không bận nhìn, đôi mắt chỉ chăm chú tìm kiếm, thấy được Từ Ảnh Như rồi, không thể không thở phào nhẹ nhõm.
Mục Tâm chắp tay sau lưng đi qua, người bên cạnh không tự chủ được đứng dậy, ngay cả Vương tổng vừa mới còn mưu đồ cũng đứng lên, lau mấy giọt mồ hôi trên trán.
Cô lập tức đi đến bên người Từ Ảnh Như, thấp giọng hỏi: “Còn đứng dậy được không?”
Từ Ảnh Như nhìn cô, đôi mắt chứa ý cười, không biết làm sao, cái mũi có chút đau.
Trong khoảng thời gian này, Mục Tâm tuy rằng không nói gì, nhưng đã vắng vẻ cô thật lâu.
Mục tổng thật sự nhẫn tâm, có thể thật sự chỉ nói chuyện công việc không nói chuyện cảm tình, một chút ấm áp cũng không cho cô.
Hôm nay Từ Ảnh Như uống rượu, một phần là vì công việc, mà phần kia chính là vì trong lòng đã nghẹn rất nhiều thứ, cần một con đường để phát tiết.
Mục Tâm nhìn cô: “Dậy đi, theo tôi.”
Từ Ảnh Như lảo đảo đứng lên, dưới chân mềm nhũn, Mục Tâm nhanh tay tinh mắt, ôm lấy vòng eo cô.
Thật thon.
Mục Tâm chỉ cần một vòng tay là có thể ôm trọn cô ấy, Từ Ảnh Như dựa vào cô, giữa đôi môi có một chút mùi rượu, rất dễ ngửi.
Thân mình Từ Ảnh Như mềm mại cứ như vậy dựa vào cô, thật thơm.
Mục Tâm đỡ cô ấy đi ra ngoài, ánh mắt lơ đãng dừng lại trên người Vương tổng, Vương tổng lập tức cười nịnh nọt: “Mục tổng, đã lâu không gặp.”
Mục Tâm nhìn hắn, nhàn nhạt: “Bản lĩnh của Vương tổng thật lớn, người của tôi cũng dám chuốc say.”
Người của cô ấy…
Có ý gì?
Mọi người ở đây đều kinh ngạc.
Mục tổng có ý gì? Người của cô ấy…là cấp dưới của cô ấy hay là…người của cô ấy?
Mục Tâm không hề nhiều lời, cô nhìn sang A Sâm, A Sâm hiểu rõ, gật đầu, biết công việc này không thể nói tiếp nữa.
Đỡ Từ Ảnh Như ra đến sảnh, người xung quanh sôi nổi chào hỏi, Mục Tâm không có biểu tình gì, Từ Ảnh Như dựa vào cô, lông mi nhẹ nhàng chớp động, như chiếc bàn chải nhỏ cọ ngứa trong lòng Mục Tâm.
Đến cửa.
Mục Tâm lạnh nhạt nhìn cô: “Có thể đứng vững thì đừng dựa lên tôi.
“Cô thật nhẫn tâm.”
Từ Ảnh Như dựa vào cổ cô, dưới ánh trăng, đôi mắt yêu kiều nhìn cô chăm chú, mãi không chịu rời đi.
Mục tổng luôn là một cô gái có ý chí sắt đá, nếu là người bình thường bị nhìn như vậy, đối phương lại nhu thuận dựa sát vào mình, nhất định sẽ chịu không nổi.
Mục Tâm cúi đầu, nhìn vào đôi mắt Từ Ảnh Như: “Cô đi theo tôi đủ lâu rồi, hẳn nên biết tôi là dạng người gì.”
Cô lạnh băng, bá đạo, thậm chí mạnh mẽ đến mức thần kinh, đối với bất cứ việc gì cũng hết sức kiềm chế, xa còn tốt, gần một chút đều sẽ làm người ta muốn tránh xa ba thước.
Từ Ảnh Như vẫn nhẹ nhàng bám trên vòng eo Mục Tâm, không để ý đến cô ấy đang cứng đờ, vùi đầu vào cổ cô ấy, tựa như nỉ non: “Cô đúng là đồ miệng bôi thuốc độc thích bắt nạt người khác, luôn thích dùng bản mặt lạnh nhạt ngụy trang bản thân, nhưng thật ra lại rất tốt bụng.”
Thân mình Mục Tâm cứng đờ, lạnh như băng: “Cô uống nhiều rồi?”
“Nhìn xem, lại không chịu thừa nhận.” Tóc dài của Từ Ảnh Như rơi trên cổ Mục Tâm, thân mình quấn lấy thân mình, Mục Tâm rốt cuộc vươn tay đẩy ra: “Tôi đây không phải Tô Tiêu Vũ.”
Lại nói thế rồi.
Từ Ảnh Như nhẹ nhàng thở dài, ngẩng đầu nhìn Mục Tâm: “Tôi biết cô không phải em ấy, cô là Mục Tâm.”
Mục Tâm cúi đầu nhìn Từ Ảnh Như, kỳ thật, cô hiện tại chỉ cần dùng sức là có thể đẩy cô ấy khỏi mình.
Từ Ảnh Như nhẹ nhàng nhón chân, hôn lên môi Mục Tâm, toàn bộ cơ thể Mục Tâm cứng đờ, không thể tưởng tượng nổi nhìn Từ Ảnh Như.
Từ Ảnh Như nhìn vào đôi mắt cô, cười dịu dàng, cười mê hoặc: “Cô luôn để ý đến quá khứ của tôi, vậy thì, đây chính là nụ hôn đầu của tôi, bây giờ cho cô.”
Mục tổng choáng váng, ngơ ngẩn nhìn cô.
Từ Ảnh Như cong môi, tay vỗ về khuôn mặt cô ấy: “Đương nhiên, nếu Mục tổng chịu tiếp nhận tôi, có lẽ, còn có thể có được càng nhiều lần đầu tiên hơn nữa.”