Đi Qua Con Đường Dài Nhất Là Kịch Bản Của Cậu

Chương 34



So với trước đây, Tiểu Vũ đã phơi đen hơn một chút, cô nở nụ cười khoe hàm răng trắng sáng làm tâm tình người khác rất tốt.

Lý Yên kích động không được, thậm chí ôm chặt Tiểu Vũ, vuốt hai cái như đang vuốt mèo.

Con người là một loài động vật đáng sợ.

Trước kia cô gây khó xử khi Tiểu Vũ mới đến, nhìn thế nào cũng không thuận mắt, thậm chí đối với cô ấy chỉ lạnh như băng. Mà giờ cô vừa trở lại làm việc được mấy ngày, Tiểu Vũ không ở bên cạnh, mỗi ngày không có ai lải nhải bên tai, không có người đến trưa liền lôi các loại đồ ăn ngon ra khoe khoang, không có ai ở trước mặt mình ngủ đến nước miếng chảy ròng, không có người nào gọi một tiếng lại một tiếng “chị Yên”, cô thật sự cực kỳ không quen, cực kỳ nhớ.

A Luân cũng vậy, chỉ là không hoàn toàn bởi vì nhớ Tiểu Vũ, mà bởi vì đau lòng Nguyễn tổng.

Tiểu Vũ rời đi, Nguyễn Ức tựa như trở về điểm xuất phát, tươi cười thật vất vả mới hiện trên khuôn mặt cũng không còn.

Nhớ rõ ngày thứ bảy sau khi Tiểu Vũ về nhà.

Nguyễn Ức vừa mới họp xong, cực kỳ mệt mỏi xoa cồn sát trùng lên tay, A Luân đang ở một bên hỗ trợ sửa sang lại văn kiện, hai người ngày mai còn muốn đi công tác, trong lúc vội vàng, liền nghe thấy Nguyễn Ức nói một tiếng: “Tiểu Vũ, tôi muốn uống cà phê.”

A Luân ngẩn người, ngẩng đầu nhìn Nguyễn Ức, Nguyễn Ức sau một lúc cũng ý thức được Tiểu Vũ không còn ở đây, trầm mặc trong chốc lát, xoay người đi vào phòng nghỉ.

Tuy rằng đã quay đi cực nhanh, A Luân vẫn nhìn thấy một mạt hồng trong mắt cô.

Cô nhớ Tiểu Vũ.

Đoạn thời gian này, cô lại trở về sinh hoạt trước kia.

Bận bận rộn rộn, lạnh băng như nước.

Uống một ly lại một ly cà phê.

Không còn người để, ý, không còn người dám quản, không còn người trộm mình đổi thành cốc sữa.

Vài giờ về nhà cũng không còn ai quan tâm, cũng không được nghe câu nói tràn ngập chờ mong: “Tôi về rồi, hôm nay muốn ăn món gì?”

Tiểu Vũ rời đi, Nguyễn Ức phá lệ cô đơn, nhưng hết thảy chuyện này đều là cô lựa chọn không phải sao?

Vẫn tốt, Tiểu Vũ đã về.

Bất quá…không phải nói một tháng mới trở lại ư?

Tiểu Vũ cực kỳ vui vẻ, hoàn toàn không nhắc đến lời hẹn một tháng, bắt đầu phát quà, “Chị Yên, đây là quà cho chị, nước hoa. Chị Luân, đây là của chị, em ở trong chợ thôn đào ra một thanh đao cổ, cha em đã xem giúp, nói đúng không sai, nhưng em cũng không rõ lắm.”

A Luân cầm trong tay nhìn chăm chú, lưỡi đao kia sắc bén cực kỳ, đột nhiên vung lên, ẩn ẩn mang theo sát khí, “Đây là đao của dân tộc Tạng, trời ơi, trước đây tôi tìm đã lâu nhưng đều là đồ không thuần, em tìm thấy ở đâu thế?”

Tiểu Vũ thỏa mãn, nhìn về phía văn phòng tổng giám đốc: “Nguyễn tổng ở đây sao?”

Nguyễn Ức trong phòng bỗng nhiên căng thẳng.

Lý Yên hạ giọng: “Ở đây, em mau nhanh chân vào gặp cô ấy đi thôi?”

A Luân cũng nhìn Tiểu Vũ, Tiểu Vũ lại cười: “Không vào, em cũng không mua quà cho cậu ấy, Nguyễn tổng cho em nghỉ một tháng, vẫn chưa hết thời gian mà.”

Nguyễn Ức:…

Lý Yên A Luân hai mặt nhìn nhau, hai người là phụ tá đắc lực của Nguyễn Ức, tuy rằng không nhìn thấy, nhưng cũng có thể tưởng tượng được Nguyễn tổng trong văn phòng đại khái đang bị chọc giận đi.

Tiểu Vũ ngâm nga hát, phát xong quà lại đưa danh thiếp: “Cho cho cho, mỗi người một cái, tan tầm đến hỗ trợ, em mời khách.”

Một thân không nợ thật nhẹ, Tiểu Vũ không còn giống trước.

Lý Yên nhìn danh thiếp, “Cà phê Chính Vũ, bà chủ, Tô Tiêu Vũ.”

A Luân:…

Co thể làm vậy thật à, Tiểu Vũ.

Lý Yên mới bị Tiểu Vũ làm kích động một hồi, đầu có điểm đen chưa từng gặp, buột miệng thốt ra: “Nhanh như vậy đã quyết định tên gọi rồi, muốn chuẩn bị khai trương sao?”

Quán cà phê kia nếu là Nguyễn tổng đưa, tất nhiên là mười phần xuất sắc, trang trí bên trong đều cao cấp, máy móc cũng do tự cô lựa chọn, nói thật, với tất cả những thứ này, A Luân cùng Lý Yên đều muốn gả cho Nguyễn tổng, nhà giàu đúng là khác biệt.

“Chính Vũ? Tên này có hơi quê mùa, là khai trương chính ngày mưa sao?”

Lý Yên hỏi câu này, A Luân cười tủm tỉm nhìn Tiểu Vũ, Tiểu Vũ xem xét hai người, bình tĩnh nói: “Không phải, là Chính Trực Tiểu Vũ.”

Lý Yên:…

Cô hận không thể chém rơi đầu lưỡi chính mình.

Cái gì mà quê cha đất tổ, rõ ràng là thời thượng đến không đuổi nổi.

Trong phòng, Nguyễn Ức tuy rằng không cử động, nhưng trong lòng đã sớm bị trêu chọc rối tinh rối mù, tên kia còn không chỉ cố tình không nhắc đến mình, thậm chí còn không thèm vào đây nhìn mình một cái.

Tiểu Vũ sắp xếp xong, chắp tay sau lưng lượn lờ một vòng, không yên tâm dặn dò: “Hai chị tan làm nhất định phải đến hỗ trợ đấy, tốt nhất dẫn thêm bạn bè đến, không cần quá nhiều, một hai người là được, em vừa quay lại có chút sợ người lạ, tốt nhất là đưa người em biết đến.”

A Luân nghe xong muốn cười, sao Tiểu Vũ không nói luôn đưa Nguyễn tổng đến là được đi?

Tiểu Vũ đi rồi, A Luân ghé sát vào Lý Yên, hạ giọng nói: “Chị Yên, chị phát hiện ra không, Tiểu Vũ có điểm khang khác.”

Lý Yên tất nhiên nhận ra, sủng nịnh cười: “Em ấy à, càng ngày càng xem nơi này là nhà, còn có cảm giác giống bà chủ, thành thục tự tin.”

Ừm, đúng là thành thục tự tin.

A Luân cùng Lý Yên đều cười, “kẹt” một tiếng, cửa văn phòng bị mở ra, Nguyễn Ức xụ mặt, ánh mắt lạnh lẽo nhìn hai cô: “Hai chị rất rảnh sao? Vừa lúc, tối nay tăng ca.”

A Luân:…

Lý Yên:…

Không, chúng tôi vô tội…vì sao lại bị kéo vào trong mâu thuẫn gia đình?

Nguyễn tổng quả thật liền áp dụng tăng ca với Lý Yên cùng A Luân, hơn nữa có nhiều bất mãn với công tác của hai người nên vẫn luôn tìm tòi, lúc sau, A Luân cùng Lý Yên ghé vào nhau mở một hội nghị khẩn cấp.

A Luân lấy nhiều năm hiểu biết Nguyễn tổng đoán trước: “Nguyễn tổng khẳng định bị hành động ban sáng của Tiểu Vũ chọc giận, Tiểu Vũ cũng thật là, đã về rồi còn không chào hỏi Nguyễn tổng một câu.”

Lý Yên lại có một loại cảm giác muốn bao che cho con: “Đấy mới là điểm lợi hại của Tiểu Vũ, em không cảm thấy sao? Nhiều năm như vậy, bên cạnh Nguyễn tổng dạng người gì mà không có? Chỉ có Tiểu Vũ là người duy nhất cô ấy không cách nào khống chế.”

Còn không phải sao.

Không chỉ không cách nào khống chế, mà còn sắp bị khống chế lại.

Hai người thì thầm nửa ngày, cuối cùng đề cử A Luân lấy hết can đảm đi gõ cửa.

“Vào đi.”

Văn phòng tổng giám đốc, Nguyễn Ức vuốt ve ly cà phê, xuất thần nhìn cảnh đêm ngoài cửa số thật lâu.

Cậu ấy đã trở lại.

Tuy rằng còn chưa nói chuyện.

Nhưng chỉ cần hơi thở của Tiểu Vũ ở gần, Nguyễn Ức liền đột nhiên yên tâm, chưa bao giờ ngọt ngào như vậy, theo đầu tim chảy xuôi đến toàn thân, loại cảm giác hạnh phúc này đến như mộng ảo, làm cô không dám chạm vào.

A Luân nhìn cô, mặt Nguyễn tổng tuy rằng vẫn lạnh như băng, ánh mắt cũng mang theo ý độc hữu tàn khốc như bạo quân, chính là…cảm giác dường như đã thả lỏng, khỏi cần nói, khẳng định là vì Tiểu Vũ đã trở về.

“Nguyễn tổng, chúng tôi đã làm không sai biệt lắm, ngài muốn nhìn không?”

“Ừ.” Nguyễn Ức gật đầu, A Luân cười gượng: “Hôm nay đã hơi muộn, nếu không ngày mai lại xem? Vừa lúc tôi cùng chị Yên thương lượng nói Tiểu Vũ muốn khai trương quán cà phê, qua hỗ trợ một chút, nhưng nếu đi, ngài cũng biết đấy, tôi và chị Yên đều không có đầu óc kinh doanh gì đó, hay ngài cũng qua giúp đỡ?”

Nguyễn Ức lạnh lùng: “Tôi không đi.”

A Luân nhanh chóng nói: “Đi thôi đi thôi, ngài không đi chúng tôi không có người tâm phúc.”

Phiền chết người.

Nguyễn Ức hừ lạnh một tiếng, xoay người mở tủ quần áo: “Ở đâu, tôi chỉ có thể đến ngồi một lúc.”

A Luân:…

Đến ngồi một lúc.

Nguyễn tổng, ngài cũng không biết, động tác xoay người của ngài có bao nhiêu vội vàng, biểu tình lựa quần áo có bao nhiêu vui sướng?

Tật xấu khẩu thị tâm phi này quả thật cần Tiểu Vũ làm trị liệu một chút.

Buổi tối hơi tắc đường, A Luân lái xe, Lý Yên ngồi ghế phụ, Nguyễn Ức ngồi phía sau, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, có chút bực bội.

Càng ngày càng nhìn không thấu Tiểu Vũ.

Cậu ấy…không nhớ mình sao?

Vì cái gì sau khi trở về cũng không đến nhìn mình một cái, thế nào, Tô Tiêu Vũ cũng bắt đầu làm giá, bắt đầu lên kịch bản với mình?

Trên đường, Tiểu Vũ gọi điện thúc giục một lần, “Đến đâu rồi? Em làm món cháo các chị thích, sao còn chưa đến?”

A Luân đau răng, “Tôi không thích ăn cháo.” rồi xoay người nhìn Lý Yên: “Chị Yên thì sao?”

Lý Yên cũng không cho Tiểu Vũ mặt mũi: “Tôi cũng không thích.”

Hai người các cô quay đầu nhìn Nguyễn Ức, “Hình như chỉ có Nguyễn tổng thích ăn.”

Cúp điện thoại, lại nhìn sang Nguyễn tổng, ôi chao, Nguyễn tổng, khóe môi ngài có thể thấp xuống một chút không, không phải vừa mới tàn khốc vô tình mắng hai người chúng tôi làm việc không đến nơi đến chốn sao?

Cuối cùng cũng đến nơi.

A Luân đỗ xe xong, cô còn mua quà cho Tiểu Vũ, đều là đồ làm bếp có thể sử dụng này nọ, Lý Yên cũng mua một bộ rổ, hai người đều xuống xe, chỉ có Nguyễn Ức không nhúc nhích ngồi lại.

A Luân hoảng sợ, cũng không dám thúc giục, chần chừ dùng đôi mắt nhìn Lý Yên.

— Chị, chuyện gì đây?

Lý Yên chớp chớp mắt.

— Tôi cũng không biết.

Nguyễn Ức hít một hơi thật sâu, người khác tuy rằng không nhìn ra, nhưng giờ phút này, tim cô đang bị cảm giác khẩn trương bao vây.

Không biết khẩn trương từ chỗ nào đến.

Mấy năm nay cô đã đi qua không ít sóng to gió lớn, nội tâm đã sớm tĩnh như nước lặng, hiện giờ, vậy mà lại vì Tô Tiêu Vũ trứng thối kia mà khẩn trương.

“Làm gì vậy? Sao lại không đi vào, mọi người định làm thần giữ cửa đấy à?”

Tiểu Vũ đeo tạp dề, đặc biệt giống nữ quan ở nhà đi ra, cô rõ ràng mời Lý Yên cùng A Luân, nhưng hiện giờ, Nguyễn tổng ở đây, cô trực tiếp ném hai vị công cụ người này sang một bên.

Tiểu Vũ lập tức đi đến gần Nguyễn Ức, mỗi một bước đi, tim cô đều đập nhanh hơn một phân, đầy mặt tươi cười nhưng không còn không tim không phổi.

“Nguyễn tổng cũng đến.”

Tiểu Vũ cười tủm tỉm nhìn Nguyễn Ức, đôi mắt sáng lên, Nguyễn Ức ngừng một lát, quay đầu sang Tiểu Vũ.

Tiểu Vũ nhìn cô chằm chằm, vành mắt đỏ lên, chậm rãi vươn tay: “Đến đây, xuống xe nhìn xem, không cần khẩn trương.”

A Luân:…

Lý Yên:…

Khẩn trương?

Nói đùa, Nguyễn tổng của các cô sẽ vì một cửa hàng nhỏ mà khẩn trương sao?

Bàn tay Nguyễn Ức rơi lên tay Tiểu Vũ, một khắc kia khi da thịt chạm nhau, tâm hai người đều khẽ run lên.

Mười lăm ngày.

Chỉ là mười lăm ngày không thấy, lại dài như đã qua một thế kỷ.

Tiểu Vũ ghé sát vào Nguyễn Ức, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Mình nhớ cậu.”

Nhớ cậu nhớ cậu nhớ cậu muốn chết…ngày nhớ trưa nhớ tối nhớ…ăn cơm đi ngủ thậm chí béo phệ cũng nhớ.

Cô hiện tại thậm chí còn bắt đầu đọc tiểu thuyết của dì Quỳnh Dao, cái gì mà nữ chính thâm tình chân thành buồn nôn muốn chết nhớ anh nghĩ về anh, đặc biệt đồng cảm như chính bản thân mình cũng vậy.

Nguyễn Ức thẳng thân mình, khắc chế cảm xúc, nhàn nhạt: “Còn chưa đến thời điểm.”

Giọng nói của cô run rẩy, cực lực khắc chế nỗi xúc động muốn tiến lên ôm Tiểu Vũ gắt gao, cô đã nói, cho cô ấy thời gian một tháng để chọn tương lai cả đời.

Cô nhất định sẽ tuân thủ hứa hẹn.

A, lại ngạo kiều.

Tiểu Vũ cười cười gật đầu: “Đúng vậy, cho nên tôi mời Nguyễn tổng đến đây chỉ đạo công việc một chút, không phải ngài hiểu sai chứ?”

Một câu “Nguyễn tổng”, một chữ “ngài”, thật có thể khiến Nguyễn tổng giận đến méo miệng, hai vị công cụ người A Luân cùng Lý Yên ở phía sau thật sự sướng lên mây, thật tốt, thật tốt, ở ác gặp ác, không thể tưởng tượng được Nguyễn tổng cũng sẽ có ngày này.

Nguyễn Ức muốn rút tay về, Tiểu Vũ lại dùng sức bắt được, đôi mắt của cô câu lấy Nguyễn Ức: “Nguyễn tổng sẽ không lòng dạ hẹp hòi như vậy chứ?”

Nói đùa.

Cô hiện tại cũng đã có cửa hàng, cũng trở thành bà chủ rồi, nói chuyện cần phải có phép tắc.

Nguyễn Ức cắn môi, tức giận nhìn cô, một cái liếc mắt phong tình làm Tiểu Vũ điên đảo thần hồn, thân mình hơi hướng về phía trước một bước, Nguyễn Ức cứ như tăng ca quá lâu hay uống cà phê quá nhiều, vậy mà cũng lùi về sau một bước.

Một người tiến, một người lùi, còn dán vào gần như vậy.

Lý Yên lập tức cúi đầu, mặt có điểm hồng, A Luân mở to hai mắt: “A a a, ở đây còn hai chúng tôi đấy.”

Bạo dạn như vậy sao?

Nguyễn Ức:…

Tiểu Vũ cười: “Vào thôi, đồ ăn đều đã xong rồi.”

Tiểu Vũ hôm nay rất có tâm, đồ Trung đồ Tây kết hợp, làm mì Ý cho Lý Yên, làm bò bít tết cho A Luân, làm cháo sở trường cho Nguyễn tổng.

Không hổ là bà chủ, mỗi món ăn đều tinh xảo cực kỳ, bày biện phối hợp cũng đều là Tiểu Vũ tự mình ra tay, hiện tại dùng sức tương đối vội, Tiểu Vũ thậm chí còn thiết kế xong logo của mình cùng Chính Trực, chỉ là vẫn chưa đi làm được.

Mọi người vừa nói vừa cười, Nguyễn Ức ngồi bên cạnh cúi đầu ăn cháo, không trả lời, nhưng khóe môi cũng mang nụ cười nhàn nhạt.

“Bất quá, Tiểu Vũ, quán cà phê này của em muốn mở thế nào? Ngày thường em đều phải đi làm mà.”

A Luân ăn bít tết của người ta cũng bắt đầu thay người ta nhọc lòng, vừa lúc Tiểu Vũ suy nghĩ, đưa A Luân một tấm danh thiếp.

A Luân cúi đầu nhìn.

Ô, vẫn là tên mình.

— Cà phê Chính Vũ – chạy bàn kiêm phục vụ – chị Luân.

Lý Yên cũng được một cái

— Cà phê Chính Vũ – lễ tân kiêm dẫn chương trình – chị Yên.

Nguyễn Ức nhìn danh thiếp trong tay hai người, không nói gì, ngẩng đầu nhìn đèn.

“Em khai trương quán này vì sở thích, không phải vì kiếm tiền, về sau chỉ mở buổi tối, mỗi ngày từ 8 giờ đến 10 giờ.”

Tiểu Vũ thật là khác người, nhìn quy cách lớn lên thế này, ai không biết còn tưởng rằng là giám đốc gì đó.

Có tiền liền tùy hứng.

“Hai chị gái, có thể ở lại đây hỗ trợ không?”

A Luân cùng Lý Yên còn chưa nói gì, ánh mắt của Nguyễn Ức liền nhàn nhạt quét lại, hai người lập tức bảo đảm: “Đương nhiên!”

Vậy hiện tại bắt đầu đi.

Tuy rằng đồ vật trong quán đều đã được Nguyễn tổng thu xếp, nhìn chung không tồi, nhưng Tiểu Vũ vẫn thay đổi chi tiết, đem toàn bộ quán biến thành chủ đề lego, nơi nơi đều có thể ghép hình.

A Luân buồn bực ngồi dưới đất lắp xe lửa nhỏ, muốn phát rồ, đồ vật gì thế này, biết lắp thế nào, bé tí như vậy! Còn không bằng cho mình ra ngoài đánh nhau với người khác.

Lý Yên cũng xấu hổ cực kỳ, vậy mà lại thấy Tiểu Vũ sai sử Nguyễn tổng: “Bên kia chuyện gì xảy ra? Sô pha cũng không di chuyển.”

Nguyễn Ức lạnh lùng nhìn Tiểu Vũ nửa ngày, vậy mà, vậy mà thật sự đi di chuyển sô pha.

Lý Yên:..

Tiểu Vũ cảm giác được ánh mắt Lý Yên, vỗ vỗ tay: “Ôi ôi, người ta là bà chủ, còn mới vừa ngồi xe về, rất mệt nhọc, không thể cái gì cũng làm được.”

“Vâng vâng, đương nhiên.”

A Luân cùng Lý Yên phối hợp đáp lời. Tiểu Vũ cũng không dễ dàng gì, nhanh như vậy đã trở về giải cứu họ trong nước sôi lửa bỏng.

Rất nhanh, hai người liền cảm thấy một tiếng lễ phép của mình vừa nãy quả thật không nên nói ra, không thể có chút đồng tình nào với tên hư hỏng Tiểu Vũ.

“Ôi chao, chị A Luân, bức rèm kia cao quá, bà chủ như em không nên trèo cao như vậy đi.”

“Chị Yên, mau mau xem, tôm trong tủ lạnh bên này, bà chủ như em không thể chạm vào tôm sống nhỉ?”

“Bên này, chị A Luân, bà chủ như em không thể xách đồ nặng như vậy chứ.”

Cuối cùng, A Luân mồ hôi đầy đầu, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào mông bà chủ, thật muốn đá cho một cước.

Bận rộn đến 10 giờ.

Tiểu Vũ nhìn đồng hồ: “Chỗ này của em có phòng nghỉ, em muốn đi nghỉ ngơi, chị Luân, chị Yên, hai người còn muốn uống cà phê không?”

A Luân ngoài cười trong không cười: “Không dám nhận, em là bà chủ, chúng tôi sao lại không biết xấu hổ để em pha cà phê cho?”

Lý Yên cười không ngừng, cô có thể cảm thấy Tiểu Vũ đang khoe khoang, cùng với Nguyễn tổng đang…vui vẻ.

“Nhưng mà, bà chủ, em cũng quá bất công rồi.” A Luân bắt đầu lải nhải, không sợ chết nhìn chằm chằm Tiểu Vũ: “Em sai bảo tôi cùng chị Yên đủ rồi, hai chúng tôi một thân mồ hôi bận rộn thế này, vì sao Nguyễn tổng vẫn đứng kia không hỗ trợ?”

Nguyễn Ức nhìn chằm chằm A Luân, A Luân run lên một chút, cổ vũ chính mình, A Luân ngươi có thể, không sợ cường quyền, tương lai chính là của ngươi, đến đây đi, đến đây đi, mượn đao giết người đi, làm chúng ta tận tình xem Tiểu Vũ bắt nạt Nguyễn tổng đi.

Đáng tiếc.

Tiểu Vũ chính là Tiểu Vũ, bất cứ kẻ nào cũng không thể xem nhẹ.

Tiểu Vũ vỗ tay nhìn Nguyễn Ức: “Em đương nhiên sẽ không bất công, bà chủ như em —”

Lại là một khúc mở màn kinh điển.

Không chỉ Lý Yên cùng A Luân nghiêm túc chờ nghe, ngay cả Nguyễn tổng cũng dựng tai lên.

Tiểu Vũ nhướng mày, trong thanh âm mang theo một tia mê hoặc, đôi mắt thẳng lăng nhìn Nguyễn Ức, bên trong là vô hạn phong tình: “Bà chủ như em, không thể ngủ một mình, Nguyễn tổng, lại đây.”

Nguyễn Ức:…

A Luân:???

Lý Yên:!!!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.