— Vì bức mail đấy, là tôi gửi cho cậu.
Một khắc kia, Tiểu Vũ cảm thấy đầu mình “ong ong”, tựa như vừa có một đoạn ngắn ngủi không thông được.
Cô vừa nghe thấy gì?
Bức mail kia là do Nguyễn tổng gửi? Không phải bà chủ tịch gửi…những người khác đều không nhận được, chỉ có mình?
Tiểu Vũ gắt gao nhìn Nguyễn Ức, Nguyễn Ức dựa vào ghế giám đốc nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Tiểu Vũ, cậu hẳn biết tôi là dạng người gì.”
Đúng vậy.
Tiểu Vũ biết Nguyễn Ức là dạng người gì, cô mới không thể tin được.
Nguyễn tổng…một người kiêu ngạo như cậu ấy, tại sao sẽ gửi một bức mail như vậy cho mình…
Không phải tương đương với việc trực tiếp ném tú cầu vào tay mình sao?
Tuy rằng có chút khó nói ra lời, Nguyễn Ức cảm thấy vẫn cần phải lên tiếng, có lẽ qua hôm nay, cho dù cô muốn nói tiếp, Tiểu Vũ cũng sẽ không muốn nghe hết.
“Có lẽ, trong cuộc đời cậu, chúng ta khi nhỏ quen biết cũng không tính là gì, nhưng Tiểu Vũ, tôi chưa bao giờ quên cậu.”
Nguyễn Ức nỗ lực làm chính mình bình tĩnh, chỉ là vành mắt vẫn phiếm hồng, thanh âm có chút run rẩy.
Tô Tiêu Vũ nhìn, cô, môi mấp máy: “Chính Trực…”
Nguyễn Ức cười, cười đến có điểm bi thương: “Cậu biết mấy năm nay tôi có bao nhiêu cô đơn sao? Ở thời điểm khó chịu nhất, thời điểm không có người lý giải, tôi rất muốn nghe một chút, nghe một chút cậu gọi tôi một tiếng Chính Trực.”
Lệ đảo quanh vành mắt Tô Tiêu Vũ, hóa ra…kẻ bạc tình phụ lòng người trong lời Nguyễn tổng chính là mình.
Nguyễn Ức bình tĩnh nhìn cô: “Tôi không có cách nào đến gần cậu, chỉ có thể khiến cậu đến gần tôi.”
Tô Tiêu Vũ chớp mắt, nước mắt rơi xuống, Nguyễn Ức hít sâu một hơi, đứng lên: “Đi thôi, tôi đưa cậu đến một nơi.”
Đến một nơi?
Tâm tình bên trong Tiểu Vũ còn đang thay đổi rất nhanh, cũng có thể nói hiện tại hoàn toàn đắm chìm trong mừng rỡ như điên, cô biết Nguyễn Ức khẳng định nhìn ra được, nhưng lại không cho mình thời gian, liền cùng lên xe.
Lần này, Nguyễn Ức tự mình cầm lái.
Bầu trời có chút sương mù, mưa nhỏ mông lung rơi xuống. Nguyễn Ức lái rất chậm, cũng không phải vì sương mù, mà là hy vọng có thể ở cùng Tiểu Vũ lâu hơn, dù chỉ thêm một giây cũng được.
Nếu đã nói với cậu ấy, vậy thì nói hết mọi chuyện.
Nguyễn Ức có kiêu ngạo của mình, nếu muốn có được cảm tình, người ấy liền phải thuộc về chính mình, chỉ duy độc mình, không thể có bất luận kẻ nào phá hư, những chuyện cô đã che giấu dưới đáy lòng rất nhiều năm, thậm chí bà nội, hay chính bản thân cô, cũng không dám chạm vào miệng vết thương, hiện giờ cô không hề giữ lại, phô bày hết cho Tiểu Vũ xem.
Nếu cậu ấy có thể tiếp thu.
Con đường sau này, dù là chân trời góc biển, Nguyễn Ức cũng sẽ đi cùng Tiểu Vũ.
Nếu cậu ấy không thể tiếp thu.
Nguyễn Ức sẽ lui về thế giới hiu quạnh vốn thuộc về mình, đóng lại cánh cửa kia, không cho phép bất luận kẻ nào tiến vào.
Tiểu Vũ hoàn toàn không biết Nguyễn Ức suy nghĩ gì, nội tâm cô vẫn đang bay nhảy vui sướng, vui vẻ, hưng phấn, cùng với…hạnh phúc.
Chính Trực thích mình…
Còn thâm tình như vậy, nhớ mãi không quên lâu như vậy.
Có phải kiếp trước cô đã giúp a bà lạc trâu tìm lại trâu, tích đức nên đời này mới có thể đổi được một người nhớ mãi không quên, yêu thương sâu đậm?
Nhưng rốt cuộc, cô vẫn chưa từng trải qua yêu đương thật sự.
Tiểu Vũ trộm quay đầu nhìn thoáng qua Chính Trực, tim đập lợi hại, cúi đầu trộm cười.
Thật tốt, thật tốt! Chính là hai ta cùng yêu nhau!
“Đến rồi.”
Lái xe hơn một giờ cuối cùng cũng tới, Nguyễn Ức mở cửa, nhìn thoáng qua Tiểu Vũ: “Xuống đi.”
Tiểu Vũ nhìn khắp nơi, dường như đã lên núi, chẳng lẽ Nguyễn tổng lại đưa mình đi hóng gió lạnh ngắm sao trời? Nhưng xem biểu tình của cậu ấy, có vẻ cũng không đơn giản như vậy.
Nguyễn Ức lập tức đi về phía trước, biểu tình giữ vững lạnh nhạt, trong mắt lại tràn ngập bi thương.
Người khác có lẽ sẽ không thấy, nhưng Tiểu Vũ lại nhìn đến đau lòng, cô biết lúc này không thể nói gì, chỉ có thể bước theo.
Càng lên đỉnh núi, sương mù càng dày.
Bên trong sương mù, hỗn loạn nồng nhiệt một mùi đàn hương.
Nơi xa, trong trùng điệp núi non, ẩn ẩn truyền đến tiếng chuông vang lớn.
“Đông, đông, đông.”
Tràn ngập toàn núi, bên trong rộng lớn, lại mang theo một tia hiu quạnh cùng cô đơn.
Tiểu Vũ sửng sốt một chút, nơi Nguyễn Ức đưa cô đến là một ngôi chùa?
Cô nhìn sang Nguyễn Ức, Nguyễn Ức dừng lại vài bước trước cổng chùa, trong mắt lập lòe lệ quang, ngơ ngẩn nhìn phía trước.
“Cậu đi xem.”
Tiểu Vũ gật đầu, chậm rãi bước lên, ở cửa, một vị ni sư dáng người cùng tướng mạo tuyệt đẹp đang đứng, trong tay mang theo một chuỗi túi phúc, cười tủm tỉm mời khách hành hương: “Túi thơm đây, túi thơm đây, bên trong có kinh chú tự tay ni sư Ức Niệm của bản chùa viết, có được một phần tín ngưỡng, có được một phần…a? Thí chủ, thí chủ?”
Rất nhiều người đều làm như không thấy, ai ai cũng đều vội vội vàng vàng đi tiếp.
Tiểu Vũ lại như hiểu ra cái gì, cô ngây ngốc nhìn vị ni sư kia, ni sư Ức Niệm…Ức Niệm…
“Tiểu thí chủ.” Ni sư Ức Niệm đã đi tới, một khắc khi nhìn thấy Tiểu Vũ, hai mắt tỏa sáng: “Tôi xem thí chủ tướng mạo Thiên Đình no đủ, mắt như sao sớm, mà giờ phút này bên trong lại hàm chứa mây đen, đại khái vì một chữ tình mà thương tâm đi, không quan trọng, chỉ cần mang theo đào hoa tôi tự mình —”
Lời còn chưa nói xong.
Cách đó không xa, Nguyễn Ức nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Mẹ.”
Một cái chớp mắt, Tiểu Vũ nhìn ni sư Ức Niệm, thân mình cứng đờ, không nhúc nhích như bị điểm huyệt, vành mắt đỏ lên, nhưng rất nhanh liền che giấu.
Ni sư Ức Niệm ngẩng đầu, nhìn Nguyễn Ức cách đó không xa: “Hóa ra là có cố nhân nơi hồng trần đến, sáng nay tinh thần mới không yên như vậy.” Rồi lại xoay người nhìn Tiểu Vũ, cười nói: “Là Tiểu Vũ sao? Đã lớn như vậy, trổ mã thành cô gái xinh đẹp rồi.”
Tiểu Vũ lắp bắp kinh hãi, không nghĩ người ấy sẽ nhận ra mình.
Chỉ là vị ni sư trước mắt…một thân tăng bào màu xám trên mình, trong mắt vẫn mơ hồ nhìn thấy sáng rọi năm xưa, nhưng…Tiểu Vũ lại tìm không thấy người dì xinh đẹp hoạt bát luôn ôm Chính Trực cùng mình đấu võ mồm trong trí nhớ.
Ni sư Ức Niệm dẫn hai cô đến trai đường, thời điểm đi ngang qua, rất nhiều tăng ni sôi nổi hướng bà hành lễ.
Tiểu Vũ cân nhắc, bà hẳn là có thân phận có địa vị ở chùa, nhưng không chỉ nói trong chùa, chính là tại sao…lại sẽ ở cửa bán túi thơm?
Đến thiền đường.
Tiểu Vũ vừa ngẩng đầu, trên giấy mạ vàng ánh kim to lớn, ba chữ “Ức Niệm Đường” xuyên qua mi mắt, không biết làm sao, tim cô tự nhiên đau nhức.
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Hai mẹ con chia lìa.
Lại đặt tên là Ức Niệm đường, người khác nhìn như không có gì, nhưng vẫn bi thương thống khổ như vậy.
Nguyễn Ức đến phía sau mẹ mình, nhìn bóng dáng khom lưng của mẹ, trong mũi nhảy lợi hại, cô vốn có thói quen ẩn nhẫn, giờ phút này cũng chỉ có thể nắm chặt tay cắn răng mới có thể ngăn lại nước mắt.
Đến thiền đường, ni sư Ức Niệm rót cho mỗi đứa nhỏ một chén trà xanh, không biết thần kinh Tiểu Vũ được đả thông chỗ nào, đột nhiên buột miệng: “Cảm ơn dì, dì Du Nhiên.”
Ni sư Ức Niệm, thời điểm chưa xuất gia tên là Nguyễn Du Nhiên, lúc ấy chính là nhân vật phong vân quát tháo giới trong giới giải trí, chủ yếu là câu chuyện tình yêu phập phồng cùng người vợ Sở Niệm, khi ấy hầu như cả nhà đều biết. Chỉ là về sau, một người mất vì bệnh nặng, một người lại ẩn dật núi sâu xuất gia làm ni, cũng khiến người thổn thức cảm khái.
Nghe thấy cái tên này, ni sư Ức Niệm hơi mỉm cười: “Tiểu Vũ, ta đã không phải người trong hồng trần, lục căn đứt đoạn, con chỉ cần gọi ta hai chữ Ức Niệm là được.”
Lục căn đứt đoạn…*
Nhưng lại gọi mình ni sư Ức Niệm.
Đôi mắt Tiểu Vũ đỏ lên, cô trộm nhìn Nguyễn Ức, Nguyễn Ức cũng chỉ ngơ ngẩn nhìn mẹ, hạt nước treo trên khóe mắt.
Đàn hương sâu kín, sương khói lượn lờ bay lên, ni sư Ức Niệm ngồi một bên, một tay lần Phật châu, giương mắt đánh giá Nguyễn Ức.
Rất lâu sau đó.
Trên mặt bà lộ ra mỉm cười, nhìn về phía chân trời: “Chính Trực của chúng ta đã thật sự trưởng thành rồi.”
Lời này, là hướng về phía không trung nói, có lẽ, là muốn nói với người vợ đã khuất
Cũng một lời này.
Nước mắt Nguyễn Ức như sợi dây ngọc bị đứt, rơi xuống từng hàng, Tiểu Vũ cũng rơi lệ, cuối cùng, vẫn là không đành lòng, ni sư Ức Niệm đi đến, nhẹ nhàng ôm chặt con gái, tay vỗ về sau lưng.
Trong chùa cũng có giới luật quy định. Tiểu Vũ cùng Nguyễn Ức không thể ở lại quá lâu.
Ni sư Ức Niệm còn tủm tỉm nhìn Tiểu Vũ: “Duyên phận người với người, là do trời định, không nghĩ đến Chính Trực sẽ thật sự tìm được con, Tiểu Vũ, các con phải thật hạnh phúc.”
Tiểu Vũ gật đầu, Nguyễn Ức sợ lại không khống chế được cảm xúc, xoay người đi tìm trụ trì.
Mỗi lần đến đây, cô đều sẽ quyên tặng cho chùa.
Đây là thói quen của Nguyễn Ức, chỉ là những năm gần đây, cô đều là một người yên lặng đến, cũng không nói với mẹ, lại một người yên lặng đi.
Thấy cô rời đi, ni sư Ức Niệm lần Phật châu, nói với Tiểu Vũ: “Năm đó, mẹ con bé rời đi, vạn hy vọng của ta đều hóa tro tàn mà vào chùa xuất gia. Chúng ta đều hiểu biết tâm nguyện của nhau. Nhưng ta thật có lỗi với Chính Trực, từ đầu đến cuối, chúng ta cho con bé quá ít yêu thương, cuối cùng cũng chỉ để lại một chuỗi Phật châu đeo lên tay.”
Trên tay Nguyễn Ức mang Phật châu, Tiểu Vũ đã từng thấy, cũng từng trộm đếm.
108 hạt. Một nửa màu son, một nửa thuần trắng.
Vật này, một nửa màu son là ni sư Ức Niệm, một nửa màu trắng là người mẹ đã qua đời để lại cho cô.
Những năm gần đây, Nguyễn Ức chưa từng nói nhớ mẹ với bất kỳ ai, những khi khó chịu, thống khổ, cô sẽ lại một mình yên lặng vuốt ve Phật châu kia, vô luận khi nào, chưa bao giờ tháo xuống.
Hiện giờ, Tiểu Vũ đã hiểu, tâm đau từng cơn.
Chính Trực đã phải chịu đựng quá nhiều.
Ni sư Ức Niệm nhìn Tiểu Vũ: “Chính Trực có khúc mắc, Tiểu Vũ, đường dài về sau đều dựa vào con, ta cũng không còn tâm nguyện nào khác, không còn vướng bận gì cả.”
Tiểu Vũ nhìn bà: “Dì…thật ra Chính Trực rất nhớ dì.
Cô còn ảo tưởng, có lẽ dì có thể rời núi.
Ni sư Ức Niệm nhắm mắt lại, giống như sương mù, nỉ non than nhẹ: “Tình không biết bắt đầu từ khi nào, chỉ hướng về một người mà yêu say đắm**, người sống có thể chết, người chết có thể sinh, người ấy đã rời đi, ta lại về hồng trần, bất quá cũng chỉ là một khối vỏ rỗng mà thôi, để ta ở lại đây cùng cô ấy đi.”
Tiểu Vũ nghe, trong lòng khó chịu.
Trên đường trở về, hai người đều trầm mặc.
Nguyễn Ức không đi thẳng về nhà, mà lái xe đến nơi sau núi đã từng cùng Tiểu Vũ đi.
Gió đêm vẫn lạnh như vậy. Bóng dáng Nguyễn Ức vẫn cô đơn như thế. Cô gắt gao ôm lấy chính mình, nỉ non: “Tiểu Vũ, cậu thấy sao? Thấy sao?”
Thấy sao ư?
Mẹ Sở rời đi, mẹ Nguyễn có bao nhiêu thống khổ.
Đã từng tươi sáng, đã từng giống ánh nắng mặt trời, lại tồn tại như một cái xác không hồn.
Thậm chí ở rất nhiều phương diện, mẹ Nguyễn khi trẻ rất giống Tiểu Vũ bây giờ, vậy mà hiện tại lại trầm trầm tử khí không còn tươi cười như trước.
Tiểu Vũ chậm rãi đi đến, ôm lấy Nguyễn Ức từ phía sau, cô muốn dùng thân thể chính mình sưởi ấm cho cô ấy, nhưng thân mình Nguyễn Ức vẫn cứng đờ.
Gió thổi loạn mái tóc dài, Nguyễn Ức không quay đầu lại, để mặc Tiểu Vũ ôm mình, nỉ non: “Mẹ đẻ Sở Niệm của tôi, tôi đã từng nghe được hai mẹ nói chuyện, mẹ Sở nói, người nhà họ Sở chúng tôi bị nguyền rủa từ trên xuống dưới, trong nhà, chưa bao giờ có ai sống quá 40 tuổi.”
“Không đâu.”
“Mẹ có bệnh tim rất nghiêm trọng, thời điểm khám thai, bác sĩ kiến nghị phải bỏ tôi đi, lập tức phẫu thuật, mẹ lại không đồng ý.”
“Chính Trực…”
“Cũng không phải tôi lựa chọn cuộc sống này, tôi sau khi được sinh ra vẫn luôn ở bệnh viện, mà mẹ của tôi, vì sinh tôi ra, đã đào rỗng tâm huyết, nếu sớm một chút…nghe theo lời bác sĩ, hiện tại hai mẹ nhất định đang nắm tay nhau cùng ngắm hoàng hôn, mà không phải một người chết bệnh, một người xuất gia làm ni, nhớ nhung thống khổ cả đời. Tiểu Vũ, tôi hận chính mình, rất rất hận…tôi không nên được sinh ra, không nên…tôi là căn nguyên của mọi đau khổ…”
“Chính Trực, đừng nói như vậy.”
Tiểu Vũ buộc chặt cái ôm, trong tâm tràn đầy sợ hãi bất an cùng đau lòng, mấy năm nay, một mình Chính Trực rốt cuộc đã trải qua thế nào? Cậu ấy đã phải gánh vác quá nhiều.
Nguyễn Ức lẩm bẩm: “Tiểu Vũ, cậu rất thích trẻ con đúng không?”
Quả thật, Tiểu Vũ đặc biệt thích trẻ con, hơn nữa rất có duyên với các em nhỏ, Nữu Nữu mỗi lần đến công ty đều sẽ tìm một mình cô chơi cùng, hai trẻ cười đến cạc cạc. Có một lần, Tiểu Vũ thấy Nguyễn Ức cầm ly cà phê sâu kín nhìn mình cùng Nữu Nữu thật chăm chú, lúc ấy còn tưởng rằng Nguyễn tổng phiền ồn ào, mới nhanh chóng đưa Nữu Nữu ra ngoài.
Thanh âm Nguyễn Ức rất nhẹ, tựa như gió thổi qua liền bị bóp vụn: “Cả đời này, tôi sẽ không có được một đứa con của chính mình.”
Nửa đời trước, cô đã đi rất vất vả.
Chưa nói đến lời nguyền kia, từ nhỏ thân thể cô đã không tốt, gần như phải lớn lên trong bệnh viện, cho dù là hiện tại, ngẫu nhiên, cô vẫn còn mơ thấy dao phẫu thuật, mơ thấy kim tiêm thật dài.
Nếu sinh ra là để chịu khổ, cô tình nguyện cả đời này không cần sinh con.
Cô tuyệt đối không muốn đứa bé của mình sẽ thống khổ giống mình.
Nếu vậy, cô sẽ nổi điên mất.
Thân mình Tiểu Vũ run lên, cô nhìn Nguyễn Ức, Nguyễn Ức hít sâu một hơi: “Thân thể của tôi…cho dù không phải vì di truyền, sợ là cũng không thể sống lâu.”
Cô suốt đêm ngủ không yên, đào rỗng chính mình từng ngày, đã từ rất lâu.
Tiểu Vũ cực kỳ đau lòng, “Chính Trực, chúng ta —”
“A.”
Nguyễn Ức đánh gãy lời cô, xoay người, nhìn Tiểu Vũ: “Để tôi ôm cậu một cái.”
Hai người dán rất gần, gần đến mức Tiểu Vũ có thể nhìn thấy lệ quang trong mắt Nguyễn Ức.
Cái ôm thật nhẹ.
Tiểu Vũ cảm giác cổ bị ướt, cô biết Chính Trực đang khóc.
Nguyễn Ức ôm cô, nỗ lực khắc chế tim mình, “Hôm nay tôi dẫn cậu đến gặp mẹ, chính là muốn để cậu lựa chọn, Tiểu Vũ, cậu còn có tương lai tốt đẹp, tôi không hy vọng ngày mai cậu sẽ giống mẹ tôi.”
Tiểu Vũ cũng khóc, rất nhiều nước mắt chảy xuống, cô cắn môi nhìn Chính Trực: “Vậy tại sao cậu còn muốn tìm tôi?”
Đúng vậy. Vì sao?
Chỉ là luyến tiếc…
Không có người nào muốn cô đơn.
Con người đều ích kỷ, cô muốn gặp Tiểu Vũ, muốn nhìn cô ấy cười, dù chỉ là một phút hay một giây.
Nhưng ngày đó Mục Tâm nhắc đến. Cô không thể ích kỷ như vậy.
Cô muốn nói tất cả mọi chuyện với Tiểu Vũ, sau đó để lại quyền lựa chọn cho cô ấy.
“Một tháng.”
Nguyễn Ức thoát khỏi cái ôm của Tiểu Vũ, ngăn lại đôi mắt đẫm lệ, nhìn chăm chú Tiểu Vũ thật sâu như muốn ghi tạc mọi thứ của cô vào lòng, “Thời gian một tháng, Tiểu Vũ, cậu từ từ suy nghĩ, nếu cậu lựa chọn rời đi, tôi sẽ biến mất trong thế giới của cậu.”
Mỗi một câu, mỗi một chữ, đều như dao cứa vào tim Nguyễn Ức, tuy rằng rất đau, tuy rằng không thể buông bỏ, nhưng cô vẫn muốn nói: “Nếu cậu lựa chọn ở lại.”
Thanh âm cô nghẹn ngào: “Tôi sẽ ở đây chờ cậu, như khi còn nhỏ, vẫn luôn chờ cậu.”
……
Cuộc đời có bao nhiêu lâu để chờ đợi?
Nguyễn Ức không biết.
Cô chưa bao giờ chờ thêm ai khác.
Cô vì Tiểu Vũ, đã đợi nửa đời.
Thời điểm trở lại Ức Phong, Tiểu Vũ thất hồn lạc phách, lòng tràn đầy câu nói cuối cùng của Nguyễn Ức.
— Không cần trả lời ngay bây giờ, không cần nhất thời xử trí theo cảm tính, tôi muốn cả đời, Tiểu Vũ, cậu từ từ suy nghĩ.
Từ từ suy nghĩ…
Thấy Tiểu Vũ trở về, Lý Yên ra đón, vẻ mặt cô kinh ngạc: “Tiểu Vũ, em làm sao vậy? Sao lại ướt mưa hết rồi.”
A Luân cũng đi đến, trong miệng ngậm kẹo que: “Thật kỳ lạ, Nguyễn tổng cũng vừa gọi điện nói thả em một tháng nghỉ, nói không phải em đã sớm ồn ào muốn gặp cha mẹ sao? Hứa hẹn cho em nghỉ phép, thật là quá bất công.”
Lý Yên cũng kỳ quái, lôi kéo tay Tiểu Vũ, đi đến trong góc: “Tiểu Vũ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tiểu Vũ không dám nói lời nào, chỉ lắc đầu, sợ vừa nói nước mắt sẽ liền chảy xuống.
Lý Yên nhìn cô trong chốc lát, nhẹ nhàng thở dài, cô mở ngăn kéo, từ bên trong lấy ra một chùm chìa khóa cùng một tập giấy.
“Nguyễn tổng có điểm kỳ lạ, lúc trước đều không nói cho em. Tiểu Vũ, đây là hợp đồng, trước kia em nợ tiền bên ngoài, Nguyễn tổng đã trả, chỉ là không nói em biết. Còn có chìa khóa này, em không phải vẫn luôn muốn mở một quán cà phê của chính mình rồi làm bà chủ sao? Cô ấy cũng đã sớm chuẩn bị xong, trong túi hồ sơ là tất cả thủ tục.”
Tất cả quyền sở hữu đều ở đây.
Tiểu Vũ cầm túi hồ sơ đi ra ngoài, mưa đã nặng hạt, cô không mở ô, đón những hạt mưa đánh lên người.
Một tháng suy nghĩ.
Tiểu Vũ mang nước mắt về phòng làm việc như mọi khi, dựa theo thói quen trước kia mở mã khóa, vào nhà, nghẹn ngào gọi một tiếng: “Tôi đã về rồi.”
Cô nhìn vào trong phòng, bình thường lúc này, Nguyễn Ức đều sẽ làm bộ chán muốn chết ngồi trên sô pha đọc báo.
Nói là đọc báo, nhưng Tiểu Vũ biết, Chính Trực đang chờ mình.
Thứ bảy chủ nhật cô sẽ thường xuyên ra ngoài gặp bạn bè, dành thời gian cho chính mình, khi đó, Nguyễn Ức cứ như vậy ngồi trên sô pha đợi cô về.
Thế giới của cô có rất nhiều lựa chọn. Nhưng Chính Trực lại chỉ có cô.
Trong phòng bếp, còn chất đầy đồ ăn Nguyễn Ức mua, đều là những thứ Tiểu Vũ thích.
Đi một đường, Tiểu Vũ khóc một đường, cô đến trước cửa thư phòng, nhẹ nhàng gõ cửa.
Không có người lên tiếng.
Nước mắt Tiểu Vũ rơi đầy đất: “Chính Trực, Chính Trực, mở cửa!”
Nguyễn Ức là một người quyết tuyệt.
Cô nói, cho Tiểu Vũ thời gian một tháng để suy nghĩ, một tháng này, nhất định sẽ không gặp mặt.
Đây là lần đầu tiên Tiểu Vũ vào thư phòng của Nguyễn Ức, trước kia, cô luôn cảm thấy thư phòng là một địa phương thần bí lại riêng tư. Rốt cuộc trong phim vẫn luôn như vậy, trong văn phòng của rất nhiều lãnh đạo đều có ngăn bí mật, văn kiện bí mật gì đó.
Hiện giờ, cô đi vào, vừa mới ngẩng đầu, nhìn thấy tấm ảnh chụp chung một nhà năm người.
Chính Trực rất nhỏ được hai bà ôm vào trong ngực, bên cạnh, hai người mẹ còn trẻ tuổi tươi cười như hoa thân mật ôm nhau, một người nghịch ngợm bắt lấy một bên bím tóc của Chính Trực.
Khi đó, một nhà năm người đã vui vẻ như vậy.
Mà ở phía dưới, là cả vạn mảnh lego cao hơn một mét xếp thành hình dáng một người con gái.
Tiểu Vũ vừa nhìn, liền khóc không thành tiếng gục ngồi xuống đất.
Tóc thật dài, đôi mắt biết cười, độ cong xấu xa trên khóe miệng.
Không phải chính là mình sao?
Hóa ra, từ khi mới vừa gặp lại, khối hình lego Nguyễn Ức làm chính là cô.
Lúc ấy Tiểu Vũ còn ngại Nguyễn tổng không có việc gì làm, thời điểm nghỉ ngơi còn kiên nhẫn xếp lego.
Những ngày những đêm mất ngủ.
Chính Trực đã ở đây, dùng cả tấm lòng, từng chút đắp nên bộ dáng của cô.
Bên cạnh khối lego, những cánh hoa hồng nằm đấy, là thời điểm Tiểu Vũ chọn cách tin tưởng huyền học, tùy tay ngắt từng mảnh “Cậu ấy thích mình”, “Cậu ấy không thích mình”. Tất cả đều được Chính Trực tỉ mỉ nhặt lại, mà phía dưới còn thâm tình viết mấy chữ – Mình thích cậu.
Tiểu Vũ khóc lớn đóng cửa lại.
Cậu ấy đã đi rồi.
Y như lời nói kia, cho nhau một tháng thời gian, cũng cho nhau một tháng khoảng trống.
Mưa to trắng trời.
Tiểu Vũ một mình đi trên phố.
Trong tay cô cầm tất cả, đã từng là thứ mình muốn có nhất.
Cô không còn thiếu nợ…
Còn có quán cà phê tha thiết ước mơ.
Hiện giờ, Nguyễn Ức đều đã cho cô, cái gì cô cũng đã có.
Chính là tại một khắc này, cô lại cảm thấy bản thân cái gì cũng không có.
Bên tai cô chỉ còn thanh âm trầm thấp của ni sư Ức Niệm.
— Tình không biết bắt đầu từ khi nào, chỉ hướng về một người mà yêu say đắm, người sống có thể chết, người chết có thể sinh.
Chính Trực, Chính Trực, Chính Trực…
– ——-
* Trong Phật giáo, Lục căn gồm có:
Nhãn căn – mắt để nhìn; Nhĩ căn – tai để nghe; Tỷ căn – mũi để ngửi; Thiệt căn – Lưỡi để nếm; Thân căn – xúc cảm trên thân thể; Ý căn – ý thức bên trong.
Lục căn đứt đoạn tương tự như đã không còn bị sáu căn trên ảnh hưởng, không còn vọng tưởng hay phiền não, không còn thống khổ.
** 情不知所起, 一往而深 – Tình bất tri sở khởi, nhất vãng nhi thâm: cũng có thể hiểu là “tình không biết đến từ bao giờ, chỉ trong khoảnh khắc đã yêu say đắm”.