Dĩ Mệnh Trấn Mệnh

Chương 11: Tìm ra chân tướng, thái tử khâm phục



Tại phủ nha, Trình Sở Y không vội đi gặp nữ tử họ Thẩm kia mà vào phòng công văn lục lọi gì đó trước. Khương Mặc Hiên lười không muốn theo, ngồi ở ngoài công đường được Hà tri phủ bưng trà rót nước.

Khương Mặc Hiên nhìn tách trà do Hà tri phủ dâng, không thèm nhận mà nói: “Gần đây chức tri phủ của ngươi làm cũng nhàn quá nhỉ? Vụ án không tự phá, chỉ biết đợi người khác dâng thành quả đến cửa?”

Hà tri phủ khúm núm sợ sệt nói: “Thái tử, nữ nhân độc ác kia đã nhận tội, chỉ đợi ngày xử quyết.”

Khương Mặc Hiên nhàm chán nghiêng đầu chống tay lên bàn. Y không màng tua rua vàng trên tóc buông thả rối loạn xuống cánh tay, nói tiếp: “Mấy hôm trước hoàng thúc mở tiệc ở Kính Văn thư viện, mời không ít người đến luận thơ. Ngươi cũng có đến phải không?”

“Thần tài sơ học thiển, vốn chỉ góp mặt cho thêm náo nhiệt thôi.”

“Vậy hôm đó có những ai?”

“Nhìn chung đều là những hiền sĩ yêu thích thơ phú nổi tiếng trong kinh thành, không có nhiều quan viên, chỉ là gần cuối tiệc tể tướng cũng nể mặt đến. Vương gia và tể tướng nói chuyện riêng không lâu thì tể tướng rời đi.”

“Hoàng thúc thật là giỏi lấy lòng người.”

Khương Mặc Hiên nhìn sang Chúc Bình ở sau lưng ám thị y đi điều tra thêm. Chúc Bình lui ra phân phó người, lát sau mới trở vào, vừa vặn thấy Trình Sở Y đang ở đó nói với Hà tri phủ: “Ta muốn đến đại lao.”

Hà tri phủ chưa kịp phản bác liền bị Khương Mặc Hiên chặn ngang: “Làm theo lời y đi. Chúc Bình, ngươi ở đây chờ.”

Khương Mặc Hiên đã lên tiếng, Hà tri phủ cũng không dám nói thêm, vội vàng dẫn đường cho Khương Mặc Hiên và Trình Sở Y vào đại lao. Đường vào đại lao vừa tối tăm vừa ẩm thấp, Hà tri phủ gấp gáp bảo sai nha đốt thêm nến, trong lòng sợ hãi không yên, sợ nhất là Khương Mặc Hiên và Trình Sở Y ai trong số hai người họ bất cẩn té ngã cũng khiến ông gặp đại họa lâm đầu.

“Là gian bên đó.” Hà tri phủ hoang mang chỉ tay, lại nói: “Thật ra nữ tử này đã nhận tội, cho nên thái tử và thái tử phi không cần nhọc lòng nữa.”

Trình Sở Y đến gần phòng giam, nhìn thấy nữ tử tóc bạc da dẻ xanh xao ngồi ở một góc nhắm mắt không màng sự đời. Khắp người nàng ta chằng chịt vết thương, tuy rằng không thảm hại như nữ tử bị oan trước đây, nhưng rõ ràng cũng chịu qua không ít đòn roi bạo ngược.

“Không phải đã nói không cho dụng hình sao?”

Hà tri phủ ảo não nói: “Cái này…thái tử phi ngươi hiểu cho thần với. Ban đầu khi bắt nàng ta về, nàng ta không chịu nói lời nào, nếu không dụng hình thì thần biết dùng cách gì cạy miệng nàng ta chứ? Có điều, thần đã căn dặn sai nha không được gây ra vết thương nặng. Thái tử phi yên tâm, tuyệt đối không gây hại tới tính mạng nàng ta.”

Trình Sở Y bất mãn hỏi: “Vậy còn đồng bọn của nàng ta đâu?”

“Lão già đó không chịu được mấy roi đã cắn lưỡi chết, thần cũng vô phương.”

Khương Mặc Hiên tiến tới nói với Trình Sở Y: “Đây là quy lệ của phủ nha, chúng ta không thể can thiệp quá sâu.”

Trình Sở Y hiểu được. Quốc có quốc pháp, mà hắn không phải người của quan phủ, đương nhiên không thể với tay quá dài. Khương Mặc Hiên chịu đưa hắn đến đây cũng coi như thiên vị mấy phần rồi. Ngay đến bản thân y còn chẳng có thánh chỉ để quản vụ này.

“Để thái tử và ta nói chuyện riêng với nàng ta một lúc.” Trình Sở Y lại nói.

“Vậy thần xin đợi ở bên ngoài.”

Hà tri phủ biết điều dẫn sai nha lui ra.

Khương Mặc Hiên nhìn nữ tử không thèm mở mắt kia, hỏi Trình Sở Y: “Rõ ràng nàng ta còn đang độ thanh xuân, sao tóc đều bạc trắng cả?”

“Những trận pháp đi ngược với quy luật tự nhiên như Thái Cổ Linh tổn hại âm đức, khiến người bố trận tuổi thọ rút ngắn, dung nhan phai tàn, từ từ khô héo đến chết.”

“Nàng ta không biết sao?”

“Đương nhiên biết. Vậy nên mới dùng phấn ngân tinh kết hợp với thủy tùng để làm chậm quá trình già nua, giữ lại tính mạng cho đến khi trận pháp thành công.”

Nữ tử đột nhiên mở mắt, con ngươi đỏ rực giăng đầy tơ máu giống như một xác chết hơn là người sống. Nàng cười một trận lớn rồi nói: “Hiểu biết cũng không ít. Vậy thì người dựa vào một manh mối cỏn con như ngân tinh tìm ra ta chính là ngươi sao?”

“Nếu như ngươi không bí quá làm liều, đốt cả quán trọ thiêu hủy mọi manh mối về nơi chế tạo và tàng trữ cỏ ngân tinh thì quán trọ đông người như vậy, ta làm sao trong một sớm một chiều nghi ngờ đến ngươi được?”

“Bí quá làm liều?” Nữ tử lặp lại rồi bật cười ghê rợn hơn. “Chỉ cần hai mạng người nữa thôi, chỉ cần như vậy là ta sẽ tạo được trận pháp cứu sống chàng ấy. Nhưng ngươi…”

Nữ tử vịn vào tường nặng nề đứng dậy nhìn chòng chọc vào Trình Sở Y mắng: “Nhưng ngươi đã phá nát tất cả. Muốn bắt ta cũng được, nhưng tại sao không thể đợi đến lúc chàng ấy tỉnh lại? Ta chờ lâu như vậy, chờ lâu như vậy…thế mà…đều tại ngươi…ta không cam tâm.”

Nữ tử hết cười rồi lại khóc, cơ thể yếu ớt không thể tự trụ vững nên ngã nhào thảm hại ra đất.

“Ngươi giết nhiều người như thế chỉ để cứu một người. Ngươi có từng nghĩ những người đó cũng có người quan trọng với mình giống như ngươi không?”

“Thế thì liên quan gì ta? Ta chỉ cần cứu chàng ấy là đủ. Người khác có chết một trăm lần, một vạn lần, miễn đổi được mạng của chàng ấy ta vẫn sẽ giết.”

Khương Mặc Hiên đột nhiên tò mò. Trình Sở Y nói đúng. Trả giá nhiều như thế, vậy người nàng ta muốn cứu ắt phải quan trọng với nàng ta đến mức nào.

“Người ngươi cứu là phu quân ngươi Chu Lãn?”

Nữ tử đay nghiến tột cùng: “Hắn không xứng.”

Trình Sở Y nói ra suy đoán trong lòng: “Vậy là đệ đệ của Chu Lãn, Chu Ấp?”

Nữ tử sững sờ ngước lên: “Sao ngươi biết?”

“Ta không dám chắc, nhưng dựa biểu cảm này của ngươi thì có lẽ ta đã đoán đúng.”

Khương Mặc Hiên cũng nhìn Trình Sở Y tự hỏi làm sao hắn biết?

Trình Sở Y liền giải thích: “Nghĩa phụ từng nói trong Thái Cổ Linh, bát tự của người hiến tế phải trùng khớp với người chết. Những nạn nhân đều là mạng Thổ, nhưng phu quân nàng ta Chu Lãn là mạng Kim, đệ đệ hắn Chu Ấp mới là người mạng Thổ.”

“Chỉ dựa vào vậy mà ngươi nghĩ tới Chu Ấp có phải võ đoán quá rồi không?” Khương Mặc Hiên hỏi.

“Còn một lý do nữa. Đó là chu kỳ giết người của nàng ta. Trong năm tháng ngắn ngủi, nàng ta đã giết sáu mạng người. Ban đầu ta nghĩ có lẽ nào là mỗi tháng giết một người, nhưng nếu thế thì phải có sáu mạng người rồi. Sau đó ta nghĩ chắc là giết tùy ý không cần quan tâm đến thời gian? Mà nếu vậy thì giết một lần cả tám người để hoàn thành sớm trận pháp chẳng phải tốt hơn sao?”

“Vậy cho nên…?” Khương Mặc Hiên lại hỏi. Y vẫn chưa nhìn ra vấn đề nằm ở đâu.

“Cho nên chỉ có thể lý giải là không phải nàng ta không muốn làm thế, mà bị một yếu tố nào đó giới hạn. Vì vậy ta đã xem lại bát tự của những nạn nhân kia, bọn họ không chỉ mạng Thổ, mà trong tên mỗi người đều có một bộ Thủy. Ta cũng xem hết tên của những người trong nhà Chu Lãn, phát hiện chỉ có duy nhất đệ đệ y Chu Ấp là có bộ Thủy này.”

Khương Mặc Hiên cười khinh: “Khen thay cho một đoạn tình cảm vụng trộm giữa đại tẩu và tiểu thúc.”

“Liên quan gì các ngươi?” Nữ tử ngoài mai mỉa ra thì không muốn nói gì thêm.

Trình Sở Y nghĩ cứ thế này không ổn, bèn nói khích thêm một câu: “Nghe nói Chu Ấp chết trên giường của kỹ nữ. Ngươi lại vì một người như thế mà đày đọa bản thân vậy sao? Ta còn nghe nói Chu Lãn đối với ngươi vô cùng tốt.”

“Bịa đặt. Đều chỉ là bịa đặt.” Nữ tử gào lên, hai tay siết chặt vào mớ rơm dưới đất lạnh. “Người khác làm sao mà hiểu được ta vì ai mới ra nông nỗi này?” Hai tay nàng càng siết càng chặt, đến mức vết thương bị đánh đập nứt ra chảy máu cũng không kêu ca tiếng nào. Nàng bắt đầu kể lại:

“Phụ thân ta vốn là người đam mê các trận pháp cổ xưa, dẫn theo ta lên núi tách biệt với thế nhân, ngày ngày đắm mình vào học thuật của ông ấy, không chỉ vậy còn muốn rèn giũa ta trở thành người kế thừa. Năm ta mười bốn, ông ấy tự biết bản thân khó qua khỏi, bèn dẫn ta xuống núi đến Chu gia. Ông nói khi mẫu thân còn sống từng cùng với Chu phu nhân chỉ phúc vi hôn cho ta và đại công tử của Chu gia là Chu Lãn, ý muốn nhờ Chu Lãn chăm sóc ta cả đời. Sau khi phụ thân qua đời, Chu phu nhân thấy ta còn nhỏ, tạm chưa nhắc đến chuyện hôn sự. Bà để ta cùng hai huynh đệ Chu gia ăn học với nhau bồi dưỡng cảm tình. Chu gia là một gia tộc hành y nhiều đời. Chu Lãn thân là con trưởng lẽ ra phải kế thừa gia tộc, nhưng lại dùi mài kinh sử lập chí làm quan, phó thác việc cứu người cho Chu Ấp. Chu Ấp chưa từng oán thán lời nào, ngược lại còn rất yêu thích việc này. Khi Chu Lãn lên kinh ứng thí, Phúc Châu xảy ra dịch bệnh. Ta cùng Chu Ấp ngày ngày chăm lo thuốc thang cứu người, vốn đã có tâm ý với nhau từ lâu, lại vì dịch bệnh này thêm gắn bó. Khi ấy ta nguyện một đời ngoài Chu Ấp ra sẽ không gả cho người khác. Ta và Chu Ấp dự định đợi Chu Lãn trở về, nói rõ mọi chuyện với y và Chu phu nhân. Nếu như bọn họ chịu tha thứ thì tốt, bằng không ta cùng Chu Ấp sẽ trốn đến một nơi không ai biết làm lại từ đầu, tránh hủy hoại danh dự của Chu gia. Thế nhưng, ta ngàn lần không ngờ được vào ngày Chu Lãn trở về lại xảy ra một chuyện khiến ta cả đời ân hận. Hôm đó, Chu phu nhân nghe tin Chu Lãn đỗ cao, thết tiệc tiếp đãi mọi người. Ta chỉ uống một ly rượu duy nhất nhưng lại say đến mức không biết gì và chủ động nảy sinh quan hệ với Chu Lãn. Chu phu nhân cho là chuyện hỉ liền đôi, gấp gáp tổ chức hôn sự cho bọn ta. Chu Ấp đau khổ bỏ nhà ra đi.”

“Sau đó thế nào?” Trình Sở Y cảm thán hỏi.

Nữ tử cười giữa hai hàng nước mắt: “Làm gì có sau đó? Cuộc đời ta kể từ khi phải gả cho người mà ta không hề yêu xem như đã chấm hết rồi. Bất luận Chu Lãn mang đến bao nhiêu thứ tốt làm đẹp lòng ta, ta cũng không bao giờ cười nổi. Ánh mắt ta luôn hướng ra ngoài cánh cửa lớn của Chu gia, chờ đợi một ngày Chu Ấp quay về. Ta biết giữa ta và Chu Ấp không thể nào nữa, nhưng chỉ cần được nhìn thấy chàng là ta đủ mãn nguyện rồi. Thế mà, trời lại giáng xuống tin dữ, ta chỉ đợi được thi thể của Chu Ấp. Người ta nói chàng chết trên giường của kỹ nữ, nhục nhã bao nhiêu, thế nhưng ta biết chàng tuyệt đối không phải người như thế. Có một đêm, Ngô lão đầu luôn theo hầu bên cạnh Chu Ấp mang thương tích đầy mình chạy về nói với ta Chu Ấp là bị Chu Lãn giết chết. Chu Lãn còn định hủy thi diệt tích, may mà ông cứu được thi thể ra. Ta xem xét thi thể của Chu Ấp, một nhát kiếm xuyên tim, há lại là chết trên giường kỹ nữ? Ngô lão đầu còn nói trước lúc chết, Chu Ấp phát hiện ra rượu mà ta từng uống bị người khác bỏ vào một loại thuốc gọi là Túy Vi Mộng. Kẻ uống vào thần trí bất minh, cứ nghĩ người mình yêu ở ngay trước mắt, vì vậy không màng liêm sỉ gì chủ động hiến thân, mà người bỏ thuốc ngoài Chu Lãn ra thì còn ai nữa? Còn ai nữa đây?”

“Thế nên, Chu Lãn không phải mắc bệnh qua đời?” Trình Sở Y rút ra kết luận.

“Đúng thế, là bị ta độc chết.” Nữ tử không ngại thừa nhận. “Chu phu nhân khóc thét ở linh cửu, nhưng mà trong lòng ta lại thấy rất vui vẻ. Ta dùng dạ minh châu đặt vào trong miệng Chu Ấp giữ cho thi thể không bị thối rữa, rồi lén cùng Ngô lão đầu đưa Chu Ấp rời khỏi Phúc Châu. Bọn ta đến Liêu Đông cách xa Phúc Châu hàng ngàn dặm, nghĩ rằng đã không còn ai nhận ra bèn ở lại đó, bắt đầu kế hoạch hồi sinh cho Chu Ấp, thế nhưng thất bại rất nhiều lần. Mỗi lần thất bại đều cho rằng là thủy thổ nơi đó không hợp để lập trận pháp, cứ thế mà chuyển đi, chuyển hết mấy lượt thì đến kinh thành. Vùng đất gần nhất với hoàng đế, nơi có nguồn long mạch dồi dào, chắc chắn không còn nơi nào thích hợp hơn nữa để hồi sinh cho chàng ấy.”

Khương Mặc Hiên chen vào: “Thì ra các ngươi không chỉ giết sáu mạng người mà thôi?”

Nữ tử gào điên loạn: “Thế thì sao? Ta đã nói rồi, bao nhiêu mạng người cũng không sánh nổi mạng chàng ấy. Ngươi nghe không hiểu sao?”

“Đồ điên!” Khương Mặc Hiên mắng qua kẽ răng.

Nữ nhân không ngại trách mắng, nói: “Điên sao? Ngươi đã từng yêu ai chưa mà lại bảo rằng ta điên? Tình yêu vốn dĩ luôn điên loạn như vậy.”

Đúng sai trên nhân thế quả thật rất khó nói chỉ bằng một lời công đạo. Trình Sở Y lên tiếng: “Chuyện khác khoan nói đến nhưng chuyện ngươi bị bỏ thuốc vào rượu chưa chắc là do Chu Lãn làm. Khi ấy Chu Lãn có lẽ vẫn chưa biết về quan hệ giữa ngươi và đệ đệ mình. Nếu biết sớm thì y đã không lên kinh một mình tạo cơ hội cho các ngươi ở bên nhau, còn như về Phúc Châu rồi mới biết, cũng không đủ thời gian chuẩn bị Túy Vi Mộng để hạ dược ngươi ngay trong đêm.”

Nữ tử không tin hỏi: “Không phải hắn thì còn ai? Còn ai muốn chia rẻ ta và Chu Ấp?”

“Ta đoán là…Chu phu nhân. Chu phu nhân vẫn luôn ở cạnh các ngươi, chuyện các ngươi có tư tình lẽ nào bà không phát hiện? Rõ ràng là thê tử sắp cưới của người anh lại lén lút yêu đương với người em, dù với tư cách là mẫu thân hay chủ một gia đình thì bà đều không thể để chuyện này xảy ra. Hẳn là bà đã có dự tính từ lâu, chỉ chờ đến lúc thích hợp mới làm vậy.”

Nữ tử im lặng thật lâu, sau đó đưa tay lên mặt lau đi nước mắt cười lớn: “Là ai làm, vì lý do gì làm vậy, còn quan trọng nữa không? Không quan trọng nữa rồi.”

“Thái Cổ Linh chỉ là một truyền thuyết, cứ xem như truyền thuyết thành thật, để ngươi thực sự hồi sinh được Chu Ấp, nhưng ngươi trở thành thế này, Chu Ấp còn nhận ra ngươi không? Ngươi có còn là người mà hắn từng yêu? Chẳng phải ngươi nói hắn thích hành y cứu người sao? Ngươi vì hắn giết chết bao nhiêu tính mạng vô tội như vậy, hắn có thể vui vẻ sống tiếp được không?”

Trình Sở Y để lại những lời này rồi cùng Khương Mặc Hiên rời khỏi đại lao, chỉ nghe phía sau lưng họ là tiếng khóc não nề của nữ tử vọng đi vọng lại không ngừng, cứ như thể nàng chưa bao giờ được khóc.

Khi đã lên xe ngựa, Khương Mặc Hiên hiếu kỳ hỏi Trình Sở Y: “Ngươi không hỏi nàng ta về nơi giấu xác của Chu Ấp sao?”

Trình Sở Y ngỡ ngàng hỏi: “Thái tử thực sự tin Thái Cổ Linh có thể hồi sinh người chết sao? Sợ rằng hắn sống dậy đi lung tung?”

Khương Mặc Hiên hậm hừ: “Ta không có ý này.”

“Vậy thì việc gì phải đi tìm một cái xác mà nàng ta đã muốn cất giữ mãi mãi trong trái tim? Bỏ đi.”

“Nói như thể ngươi muốn tìm liền tìm ra được?” Khương Mặc Hiên hoài nghi nhìn hắn.

Hắn gật đầu: “Không phụ thái tử kỳ vọng, ta thực sự biết cái xác đó đang ở đâu. Trận pháp mà nghĩa phụ vẽ không phải vô nghĩa. Trong trận pháp đó người cố tình vẽ thiếu tên một ngọn núi trong kinh thành, Kỳ Sơn. Ta đoán cái xác đang nằm trên núi đó.”

“Nói vậy quốc sư sớm đã biết từ đầu?”

“Đương nhiên, ngươi cũng không nghĩ nghĩa phụ ta là ai.”

Khương Mặc Hiên khó chịu ra mặt. Trình Sở Y cũng quá cậy thế phủ quốc sư rồi. Thế nhưng, nói đi phải nói lại, y có chút khâm phục đầu óc thông minh quỷ quái, chuyện gì cũng dám nghĩ của hắn.

“Vạch lá tìm sâu, ngươi cũng không tồi.”

Trình Sở Y nghĩ có lẽ Khương Mặc Hiên đang nói về vụ án, dù sao y sẽ không đời nào tung hô hắn lên mây cho được.

“Giết người tuy là sai, nhưng nàng ta cũng là một nữ tử đáng thương.”

“Người đáng thương đâu chỉ có nàng ta? Các ngươi đều không nhận ra sao? Nàng ta vì Chu Ấp giết người, Chu Lãn vì nàng ta giết cả đệ đệ ruột của mình, vậy có khác gì nhau?”

Trình Sở Y giật mình trước câu hỏi của Khương Mặc Hiên. Đúng vậy. Ánh mắt của Thẩm Bội Chi chỉ mãi nhìn về một phía của Chu Ấp mà không hay biết rằng có người cũng yêu nàng ta sâu sắc như cách nàng ta yêu Chu Ấp. Chuyện tình cảm thế gian luôn là khó nói như thế.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.