CHƯƠNG 9: DUYÊN PHẬN KHÔNG CHỜ MÀ ĐẾN
Mục Nhất Dương trở về Cổ Mộ – nơi sư phụ cậu đang ở. Được trở về nhà, thật là vui quá đi, cậu hào hứng hét to lên. “Sư phụ, con về rồi!”
“Aha, sư huynh về rồi, có gì mang về cho muội không?”.Vương Thanh Huyền thấy Mục Nhất Dương phấn khởi nên cũng hùa theo.
Mục Nhất Dương liền giở thói trêu ghẹo: “Hừ, già đầu rồi còn vòi vĩnh ta!”
Mục Nhất Dương tiếp tục hỏi: “Sư phụ đâu rồi?”
“Sư phụ hả? Ông ấy đang ở trong Cổ Mộ đó, không biết đang làm gì nhỉ? Muội đâu được phép vào đó.”
“……”
“Ta đi tới đó, ở nhà nấu cơm đấy…”. Mục Nhất Dương lười biếng, tìm cớ thoát khỏi công việc cơm nước, cậu chạy thật nhanh, cứ như trốn nợ. Vương Thanh Huyền đứng đằng sau chỉ biết bĩu môi dè bỉu: “Sư huynh, huynh lại lười rồi!”
Cổ Mộ ở rất xa so với thị trấn, đường đi đến đó thật sự quá khó nhớ. Đi sâu vào rừng, leo lên đỉnh núi cao nhất, vượt qua mấy thác nước, vào sâu trong mấy tầng đất, xuống sâu hơn 1000m, đi thêm hàng chục lớp đất nữa mới đến gần Cổ Mộ.
Con đường tới Cổ Mộ bị chặn lại bởi một chiếc cổng sắt hình đầu người, dài 10m, rộng 7m ;tưởng như khi mở cánh cổng đó ra, ta sẽ bước tới chốn Minh ti* .
(Minh ti: Địa ngục)
Ở giữa cánh cổng có một chiếc gương bát quái, Mục Nhất Dương chạm tay vào chấm tròn màu đen trên gương, miệng lẩm bẩm:
” Đen và Trắng, Trắng và Đen
Ác quỷ sẽ biến thành thiên thần
Thiên sứ nhất định sẽ tái sinh ở dưới địa ngục”
Câu thần chú này, sư phụ đã dạy cậu từ nhỏ. Lúc ấy, Huỳnh Đức Duẩn đã nói: “Đó là chìa khóa cuộc đời con”.
Cậu muốn hỏi tại sao, sư phụ lại lặng thinh không nói gì. Có vẻ như trong đó ẩn chứa một bí mật vô cùng lớn.
Cánh cổng mở ra….
Cửa mở, sư phụ cậu đang chạy loạn xạ, đuổi bắt một con mèo đen…
Tỏ ra vẻ bình tĩnh, Mục Nhất Dương giọng kéo dài, cố ý hỏi: “Sư phụ…người đang làm gì vậy?”
Huỳnh Đức Duẩn vừa thở hổn hển vừa nói: “Thật bực mình ! Tự nhiên hôm nay mở cửa…, cái thứ này bôm bốp nhảy lên mặt ta, còn cào cấu khắp nơi. Ta với nó đang giao chiến, mẹ nó không chịu yên, ta giựt lông nó, nó cắn ta…”
“……”
“Sư phụ thật rảnh rỗi nha…” – Mục Nhất Dương buồn bực. Sư phụ cậu vẫn luôn là như vậy, trước mặt cứ tỏ vẻ nguy hiểm, sau lưng thì không biết cái gì. Có thể là ông ấy sống lạc quan quá mức rồi chăng?
Ông lão lại bắt đầu nói những điều quái gở:
“Ta nói cho con biết nhá, người già có thú vui của người già.”
‘Ta nói cho con biết nhá, ta cứ thích nghịch đấy, con quản được à?”
“Ta cũng nói luôn cho con biết nhá, tổ tiên nhà ta báo mộng, năm nay chắc chắn sẽ giàu to… hahahahaha…”
“…..”
“Mình quả thật khổ!” – Mục Nhất Dương bắt đầu nhớ lại.
Năm lên 10, cậu bắt đầu sống cùng sư phụ. Ban ngày nghe sư phụ trêu hoa ghẹo bướm, buổi tối lại nghe giảng mấy câu đạo lí, tình thế xoay chuyển nhanh như vậy – có ai chịu nổi?
Sư phụ cậu – trước khi đi ngủ PHẢI mát xa da mặt, da tay….; mùa đông đến PHẢI tắm…sữa cho da láng mịn, PHẢI rửa chân bằng nước ấm, PHẢI đốt nến có hương hoa thơm ngát mới chịu ngủ…
Còn mùa hè? Rất biết dưỡng da nha, ra ngoài phải mặc cả chục chiếc áo khoác. Sư phụ à, người gầy như vậy? Còn muốn chảy mỡ nữa sao?
Sư phụ cậu – ăn một bát cơm là mẻ một cái răng, lại còn giấu diếm, bảo “Ta đang thay răng” – Người nghĩ con không biết chắc?
Thế đã là gì?
Sư phụ cậu, mỗi khi buồn, đều lôi mấy bản tình ca cũ rích ra … tập hát, còn bắt cậu chép lại, đợi đến lần buồn tiếp theo sẽ mang ra “biểu diễn”.
Hai năm gần đây, sư phụ cuối cùng cũng sức cùng lực kiệt, không hát hò gì nữa mà chuyển sang…NÓI. Câu cửa miệng của người đàn ông kì quặc này luôn là: “Ta nói cho con biết nhá…”
Sống cùng với sư phụ, Mục Nhất Dương rốt cuộc cũng trở nên đần độn.
Thế nhưng, trong cái rủi có cái may, sư phụ hắn tuy gàn dở nhưng lại rất tinh thông. Người am hiểu ma thuật a…lại có suy nghĩ sắc bén. Và tất nhiên là…không ai yêu thương hắn như sư phụ, cũng không ai yêu thương sư phụ như hắn.
Sư phụ à, dù bất kì chuyện gì, CÓ CON ĐÂY!
…………………………….
“Sư phụ à…viên đá lần trước…..” – Mục Nhất Dương dò xét ý tứ của sư phụ mình.
Huỳnh Đức Duẩn nghe thấy vậy thì đột nhiên dừng lại, không chơi trò đuổi bắt nữa. “Sao…con tìm thấy rồi à?”
Mục Nhất Dương ngẫm nghĩ một lúc, nếu như làm theo phương án ban đầu, chẳng phải cậu sẽ trở thành tên khốn nạn nhất trên đời này sao? “Chưa ạ, nhưng nó là cái gì thế? “
“Ta nói cho con biết…con nhất định phải tìm nó về cho ta…” – Ông lão dõng dạc nói, lời lẽ chắc chắn càng khiến Mục Nhất Dương nghi ngờ. Rốt cuộc thì viên đá đó có gì quan trọng? “Nhưng…tại sao ạ?”
“Ta nói cho con biết luôn, viên đá đó…sẽ…thực hiện ước mơ của ta….”
Nói xong, ông mang ra một viên đá màu đen, trong suốt, trên đó khắc một chữ: TRẮNG.
Mục Nhất Dương cả kinh. Viên đá này…với viên đá của Cao Minh, giống y hệt về hình dạng, kích thước, chỉ đối lập về màu sắc và con chữ.
Chuyện này là sao đây?
Mục Nhất Dương chạm tay vào viên đá.
Một cảm giác đau đớn xông tận lên não, kích động hết 206 cái xương và toàn bộ dây thần kinh của cậu. Chân tay tê dại, nhão ra. Trong chốc lát, ý thức về một khoảng không gian đen ngòm, đặc quánh dần hiện lên trong trung ương não bộ. Cậu đang lơ lửng – giữa một nơi không có điểm dừng, cảm giác đau đớn đã không còn, thân xác cậu nhẹ bâng.
“Mình đã chết rồi sao?”
“Không, cậu chưa chết!” – Một giọng nói lạnh lẽo phát ra. Âm thanh tràn ngập tầng không gian, cứ như muốn bóp méo mọi thứ trong nó.
Một bóng trắng ập đến trước mắt, Mục Nhất Dương toát mồ hôi lạnh, yêu ma quỷ quái đã cậu gặp nhiều nhưng chưa thấy tên nào có khí thế bức người như vậy…
“Anh là ai?”
Bóng trắng bay lượn lờ trước mặt cậu. “Cậu không biết sao? ” – Tên quỷ ngạo nghễ đáp. “Ta đã mang cậu vào đây, muốn thông báo cho cậu một số chuyện.”
“Có ý gì?” – Mục Nhất Dương bán tín bán nghi, ma quỷ thường xuyên giở trò, cậu cũng quen rồi.
“Cậu có nhớ, tại sao mình lại chết không?” – Tên quỷ hỏi một câu chí mạng…
“Hừ, muốn làm gì thì làm…” Mục Nhất Dương không muốn nghe hết câu, cậu hừ một tiếng, cầm lấy con dao trừ tà, vạch một đường tròn trước mặt, mồm đọc thần chú, khoảng không liền biến mất….
“Dương Dương, tỉnh lại” – Sư phụ lay gọi Mục Nhất Dương.
Mục Nhất Dương bừng tỉnh, cậu quyết định quay trở về. Ít nhất cũng phải xin lỗi Cao Minh và tiếp tục cuộc hành trình, như vậy cậu mới yên lòng.
………………………………….
Mục Nhất Dương rời đi không lâu, trong Cổ Mộ, hai tiếng nói xì xầm phát ra:
“Ngươi vẫn chưa tìm thấy viên đá sao?”
“Chưa đâu, đợi một thời gian nữa, nhất định sẽ tìm ra”
“Ta cho ngươi 2 tháng, nhất định phải mang nó về đây, nếu không…”
“Được…”