CHƯƠNG 42: NGƯỜI CHA VĨ ĐẠI
Trong tình thế này, Mục Nhất Dương nên khóc hay nên cười đây?
Cao Minh – người yêu cậu đã sống lại. Thế nhưng sư phụ cậu – Huỳnh Đức Duẩn cũng ra đi mãi mãi. Ông ấy cũng giống như người thân của cậu. Có người con nào lại không đau buồn khi mất đi cha mẹ.
Trò chơi sinh mạng này thật nghiệt ngã, rốt cuộc, cậu chỉ được lựa chọn một người.
Nước mắt rơi.
Lăn nhẹ trên má.
Rơi xuống cằm.
Rời khỏi khuôn mặt.
Hòa vào lòng đất mẹ.
Cảm xúc cứ như bị ngưng trào.
Xuân khứ bách hoa lạc
Xuân đáo bách hoa khai
Sự trục nhãn tiền quá
Lão tòng đầu thượng lai
Mạc vị xuân tàn hoa lạc tận
Đình tiền tạc dạ nhất chi mai.
_Mãn Giác_
Xuân đi trăm hoa rụng
Xuân đến trăm hoa nở
Trước mắt việc đi mãi
Trên đầu, già đến rồi
Chớ bảo xuân tàn hoa rụng hết
Đêm qua – sân trước – một cành mai.
(Dịch)
Cái gì rồi cũng trở về với cát bụi, quy luật cuộc sống thẳng thừng, khắc nghiệt, những bông hoa cứ tuần hoàn mà thay sắc, những đám mây vẫn thế lững lờ trôi, dòng sông lặng lẽ chảy. Ngay cả những kiếp người cũng không thể thoát ra khỏi vòng tròn của thời gian, vòng quay của tạo hóa.
Biết là sẽ chết, nhưng ta vẫn cứ gắng gượng…
Biết là không có kết quả tốt, tại sao ta vẫn tiếp tục?
Vì sao ta vẫn tiến về phía trước, mặc cho đó là những bước đi trên cát?
Đơn giản – vì cái giá trị đằng sau nó – là bất tử.
Xuân tàn, hoa rụng hết, vẫn còn đó – một cành mai tươi sắc, nó chính là biểu tượng cho cái đẹp, cho cái thiện.
Một con người mất đi, họ sẽ để lại những gì?
Phải chăng đó chính là những thành tựu, bằng cấp lớn lao?
Không, không phải!
Tất cả những gì họ để lại, chỉ là một niềm tiếc thương vô hạn từ những người xung quanh – tình cảm yêu thương vô giá.
Và đó chính là thứ để gắn kết thế giới ngày hôm nay.
Tất cả mọi thứ đã bị gió cuốn trôi đi. Những kỉ niệm, cảm xúc,..
Từng con sóng mạnh mẽ, cứ như đánh từng nhát vào trái tim Mục Nhất Dương.
Cảm giác mất mát, thiếu xót này, thật khiến cho con người ta thống khổ.
Sư phụ cậu đã ra đi thật vĩ đại, để cứu lấy người cậu yêu, cứu bọn họ thoát khỏi cuộc chiến hỗn loạn kia.
Ông lập giàn thiêu, thực hiện giao ước với cụ tổ – đó là hạ sách khi rơi vào đường cùng. Biết mình không thể tiếp tục sống, ông đã hi sinh bản thân mình – ngay khi chất độc chưa phát tác, cứu lấy một người quan trọng.
Trên đời này, có mấy ai được như vậy?
Trước lúc chết, ông nở một nụ cười trấn an cậu, cũng như ủng hộ cậu, tiếp tục đi trên con đường này.
Ông ra đi để thực hiện ước nguyện to lớn, ông cứu Cao Minh cũng chính vì điều này, để không mất đi nguồn sức mạnh còn xót lại cuối cùng, để mở được cánh cửa không gian, thời gian.
Mục Nhất Dương không thể nhìn thấy thi thể của ông, chỉ biết hình ảnh ông đã biến mất từ lúc đó, mọi thứ trở nên mờ nhạt.
Cậu đang đắm chìm trong đau khổ mà không để ý rằng, còn một người nữa, cũng đang vô cùng thương tâm.
Tống Minh Chi đã trở lại và đang khóc. Tại sao vậy?
Nhìn Mục Nhất Dương và Tống Minh Chi khóc lóc không ngừng, Cao Minh có chút hiếu kì.
Chuyện gì đã xảy ra?
Tòa lâu đài đâu mất rồi? Tại sao anh lại ở đây?
Và còn một điều quan trọng nữa, chẳng phải anh đã chết rồi sao?
Thật kì lạ!
……………………………
Trương Tuyết Nhi và ông thầy bói cũng bước ra từ khoảng không gian nào đó. Họ đã khỏe, thật tốt quá!
“Tôi muốn biết về quá khứ của ông ấy!” – Mục Nhất Dương đột nhiên hướng về phía Tống Minh Chi nói. Cậu nhớ rằng trước khi chết, sư phụ có nhắc đến Tống Minh Chi.
Bà ta không nói gì.
Con người ta rất dễ che dấu cảm xúc, chỉ có đôi mắt thể hiện rõ.
Tống Minh Chi lúc này lặng lẽ làm phép, tạo ra một chiếc gương lớn, phản hồi mọi kí ức của bà.
Năm người ngồi trên một mỏm đá lớn, chiếc gương phản chiếu quá khứ sắc nét, cứ như thể họ đang ở trong một rạp chiếu phim vậy.
Và đoạn phim về sư phụ cậu – tướng lĩnh Huỳnh Đức Duẩn bắt đầu hiện ra.
…………………………………
Cách đây rất lâu, đất nước T bị chia thành nhiều phe phái. Vua bất lực, đứng ở vị trí đầu cũng chỉ làm bù nhìn, phần lớn những chuyện hệ trọng về quân sự đều do một tướng lĩnh quân đội quyết định – Huỳnh Đức Duẩn.
Hắn ta tuy nhỏ tuổi nhưng tiếng tăm lẫy lừng, mười tám tuổi đã đánh bại mọi đối thủ trong kinh thành, hai mươi tuổi trở thành cận vệ trung thành nhất của vua, hai mươi hai tuổi chính thức đứng đầu quân đội, làm một tướng lĩnh tài ba xuất chúng.
Hắn ta được Vua trọng dụng, giao cho tất cả mọi việc, ban thưởng cho những thứ quý hiếm nhất. Bản thân hắn có tới hơn mấy trăm mỹ nhân, hơn một trăm vạn binh lính, quyền hạn to lớn , lại được lòng dân. Tưởng như mọi thứ đều nằm sẵn trong lòng bàn tay.
Dĩ nhiên là cuộc sống không thiên vị bất kì ai cả.
Cổ nhân đã nói: “Thiếu niên đăng khoa nhất bất hạnh dã.” Người trẻ tuổi đỗ đạt lớn ắt trở nên kiêu căng, tự mãn, ếch ngồi đáy giếng coi trời bằng vung, phúc đâu chẳng thấy, họa đã sẵn chờ.
Con người ta có ba điều bất hạnh: tuổi trẻ mà đỗ đạt cao là điều bất hạnh nhất; dựa vào uy thế của cha anh để được quan cao lộc hậu là điều bất hạnh thứ hai; có tài cao, giỏi văn chương là điều bất hạnh thứ ba.
Huỳnh Đức Duẩn cư nhiên phạm phải điều bất hạnh thứ nhất, là một nam tử kiêu căng, coi trời bằng vung, coi mạng người như cỏ rác, coi phụ nữ như món đồ tiêu khiển qua ngày.
Hắn ta nổi danh phong lưu đa tình, ngày ngày thường lưu lại ở các kĩ viện, chơi bời thâu đêm suốt sáng, vì nhục dục cá nhân,…
Cuộc sống cứ đều đặn trôi qua như vậy, buồn tẻ và cô đơn biết bao.
Một ngày kia, Huỳnh Đức Duẩn gặp được người phụ nữ khiến mình động tâm.
Cô gái ấy xinh đẹp rạng ngời, nụ cười đó làm hắn rung động.
Tống Minh Chi, với những điệu múa tươi tắn cùng giọng hát ngọt ngào, đã khiến hắn yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Ôi chao, đây là thứ tình cảm gì vậy? Thật khiến cho người ta thèm muốn.
“Cô nương xinh đẹp, cho phép ta mạo muội được biết nghệ danh của nàng.”
“Tống Minh Chi – hãy nhớ kĩ tên của ta”. Cô gái khẽ cười, rồi quay lưng bước đi.
Nụ cười đó đã làm cho Huỳnh Đức Duẩn mê muội, không còn thần sắc.
Khi trở về triều đình, quốc sách vì nam tử này mà bị trì trệ, hắn ta đã không có hứng thú bàn đến chuyện quốc gia đại sự nữa. Hắn chỉ nhớ người con gái kia, nhất định phải tìm ra người này.
Một tiếng Tống Minh Chi, hai tiếng Tống Minh Chi, cả ngày đều gọi tên cô ấy….
Ngày đêm không ngủ được vì nhớ người kia, hắn đã quay lại nơi hai người gặp nhau lần đầu tiên mà vẫn không tìm thấy nàng.
Có một lần, hắn ta đang trong cơn mê sảng, đột nhiên cảm nhận được một cánh tay dịu dàng xoa mặt hắn.
Kinh ngạc cũng có phần kinh hỉ…đó chính là người mà hắn ngày nhớ đêm mong.
Đêm ấy, bản năng của con người đã trỗi dậy, hai người cùng nhau hoan ái suốt một đêm.
Sáng hôm sau, nàng lại biến mất. Hắn ta tỉnh lại khi hơi ấm bên cạnh đã sớm tàn phai, cuối cùng tâm trạng cũng tốt lên.
Cho đến khi nàng xuất hiện, thân thế của nàng không nhỏ: nàng là chị gái của hoàng hậu đương thời: Tống Minh Ngọc.
Hai người môn đăng hộ đối, hôn lễ rất nhanh chóng được tiến hành. Rồi họ hạ sinh đứa con gái đầu tiên – ngay sau khi hoàng hậu sinh ra thái tử.
Cuộc sống ba người cứ thế hạnh phúc trôi qua…..êm đềm, không mâu thuẫn…..yêu thương nhau hết lòng.
Nhưng một biến cố đã xảy ra.
Đứa con của họ – đứa trẻ năm tuổi tội nghiệp ấy – đã bị bóp cổ chết, bởi chính tay mẹ mình. Không thể chấp nhận được, Huỳnh Đức Duẩn liều mình với Tống Minh Chi.
Hai người đánh nhau một trận sống còn, kết quả, Tống Minh Chi thua.
Lưỡi gươm đã vung ra bỗng chốc thu hồi. Đó là người vợ mình yêu thương nhất – cũng là người đã giết đứa con đầu tiên của mình – hắn không khỏi khổ tâm. Thế nhưng, tình yêu có thể biến những điều tưởng như không thể thành sự thật, hắn đã tha cho nàng.
“Từ giờ trở đi… đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta nữa” – hắn lạnh lùng thốt lên hai câu rồi bỏ đi, để lại một mình Tống Minh Chi ngồi tuyệt vọng ở đó, ánh mắt đờ đẫn nhìn vào hư không.
Nỗi đau này, hắn sẽ không bao giờ quên.
……………………………….
Năm năm sau, khi trận hỗn chiến xảy ra, lúc Phương Thế Phong chết đi, mọi lí do gây chiến bùng phát, quỷ tộc nổi loạn.
Tống Minh Ngọc, trước lúc lâm chung, bà đưa cho Huỳnh Đức Duẩn một đứa trẻ đã chết và bảo rằng hãy chăm sóc nó.
Trận chiến năm đó đã để lại một lỗ hổng trong không gian, nhờ vậy mà hắn có thể xuyên thời gian, đến với thế giới hiện tại.
Thật không dễ dàng gì khi phải sống thích nghi với cuộc sống hiện đại cùng với một xác chết.
Ngày ngày, bế trên tay Mục Nhất Dương, hắn ta cùng trò chuyện với cậu:
“Nhóc! Thật dễ thương!”
“Này! Sao nhóc không nói gì vậy! Có phải coi thường ta không?”
“Nếu con gái ta còn sống, cũng sẽ bằng tuổi nhóc!”
Cứ thế nói một mình, ngày qua ngày, hắn cũng không chôn đứa trẻ này đi, mà đem theo bên người.
Điều kì lạ, thân xác cậu ta lại không hề thối rữa, càng khiến hắn tò mò.
Một điều may mắn xảy ra, có một người cũng đã xuyên không đến đây, đó chính là tên quỷ.
Tên quỷ có thể nhìn thấu lòng người, biết được bản thân ông mang trong mình một nỗi buồn u uất, liền đưa ra giao ước. “Nếu ngươi mang về cho ta cả hai viên đá, con gái ngươi – ta sẽ giúp nó sống lại”
“Có đáng tin không?” – Huỳnh Đức Duẩn vô vọng trả lời, mọi thứ chẳng thể thay đổi được.
Tên quỷ, hắn ta lén mang thân xác của Phương Thế Phong trốn chạy, lại dùng một phần linh hồn của người thiếu chủ này cấy ghép vào cơ thể Mục Nhất Dương – đứa trẻ đã chết kia.
Ai có thể ngờ rằng, mệnh căn của hai người lại phù hợp, Mục Nhất Dương sống lại, và Huỳnh Đức Duẩn hoàn toàn tin rằng: người chết có thể hồi sinh.
Thế nhưng, điều kiện là phải tìm đủ hai viên đá.
Và rồi, ông sống cùng Mục Nhất Dương, nhìn cậu từng ngày lớn lên.
Ông đưa cậu đi tới rất nhiều nơi để tìm viên đá, còn thu nhận cậu làm đệ tử, kiếm thêm một sư muội cho Mục Nhất Dương. Ông giống như một người cha vậy, dạy cậu đủ thứ.
Thoáng cái đã hơn mười năm trôi qua, cứ hi vọng rồi lại thất vọng, làm đủ thứ nghề để sinh sống, học tà thuật, yêu pháp, tính tình ông cũng trở nên gàn dở, Mục Nhất Dương cũng trở nên trì độn theo.
Khi biết được sự tồn tại của viên đá màu trắng cùng hậu duệ nhà họ Liễu, ông đã hi vọng rất nhiều.
Rồi lúc nhìn thấy Tống Minh Chi, biết được kế hoạch của bà ta, ông lại ra sức ngăn cản.
Chỉ cho đến khi bị hạ độc bằng Antithrombin, ông mới nhận ra mình đã bị lợi dụng suốt mười lăm năm nay, tuyệt nhiên không thể thay đổi quá khứ.
Tức giận cùng phẫn nộ, nhưng không thể làm được gì, ông mới ra sức bảo vệ hai đứa trẻ kia.
Vậy mà khi ông đến, Cao Minh đã chết rồi.
Ông hồi tâm chuyển ý, không muốn gây khó dễ cho bọn chúng nữa.
Cho đến khi sắp chết, ông mới ngộ ra một điều, ông thương đứa trẻ đó biết bao, chết đi có chút hối tiếc, không thể bảo vệ được nó nữa.
Nhìn thấy ánh mắt thương tâm cùng thống khổ khi mất đi người thương yêu của nó – cái cảm giác phản chiếu quá khứ của mình, ông đã quyết định sẽ khiến nó hạnh phúc – phải hồi sinh Cao Minh.
Ông thanh thản bước vào giàn thiêu, đám lửa bừng cháy, ông biến mất…
Cái mà ông để lại là gì? Chính là ước nguyện Mục Nhất Dương được sống hạnh phúc!
…………………………………..
Kết thúc đoạn phim ngắn về cuộc đời ông, chiếc gương trước mặt họ biến mất.
Ai nấy cũng không nói lên lời, tất cả lặng đi trong suy nghĩ của riêng mình.
Mục Nhất Dương dở khóc dở cười, cậu bật khóc nức nở, miệng không ngừng kêu lên: “Cha”, “Cha” . Cậu quỳ xuống, hướng về phía bầu trời đen vô tận, chắp tay nói: “Con xin được bái lĩnh!”
(có nghĩa là: con xin nhận lấy tất cả những ân tình của sư phụ)
………………………………………………………
CHƯƠNG NÀY DÀI QUÁ! :))
Ôi, sư phụ đáng thương của con.
Đây là bài nhạc không lời để tưởng niệm sư phụ, hãy lắng nghe để hiểu được lòng mình…..
STREET WHERE WIND RESIDES (CON ĐƯỜNG LỘNG GIÓ) – CON ĐƯỜNG ĐÓ, MỤC NHẤT DƯƠNG VĨNH VIỄN SẼ KHÔNG THỂ BƯỚC CÙNG SƯ PHỤ NHƯ LÚC NHỎ ĐƯỢC NỮA……
https://youtu.be/BCwysQU94Y0
S_Y 倪天浩 Nguyễn Minh Thư