Bảy giờ bốn mươi phút tối ăn cơm. Lúc Tô Dã Nghi muốn mang rau chân vịt bày lên bàn, Dịch Tự cùng Tạ Bân đang từ phòng ngủ chính đi ra ngoài, trên mặt Tạ Bân còn treo nụ cười: “Người chuyên nghiệp vẫn là người chuyên nghiệp, vấn đề máy tính quấy nhiễu tôi nhiều năm nay cuối cùng cũng được giải quyết.”
Dáng vẻ Dịch Tự ngược lại rất lạnh nhạt, lơ đãng ngẩng đầu lên, Tô Dã Nghi chính trực nhìn thẳng anh, trong tay còn bưng một đĩa rau chân vịt to.
Bên này Tô Dã Nghi còn chưa kịp thu hồi ánh mắt, đã thấy Dịch Tự đang đi tới chỗ cô, Tô Dã Nghi nhìn thật cẩn thận, thấp thoáng thấy khóe miệng Dịch Tự cong lên một vòng cung, thấy điểm vòng cung này, đầu óc Tô Dã Nghi chợt trống rỗng, giống như trước mặt đột nhiên xuất hiện một cái vợt lớn, có người mạnh mẽ đánh một cái, đánh cô ra một chỗ rất rất xa.
Nhưng mà, vừa rồi khóe miệng anh cong lên hình vòng cung này, là cười sao? Là cười với cô sao? Nhưng lúc Tạ Bân khen anh anh đều không cười, cho nên, bởi vì cô nên anh mới cười sao?
Lúc Dịch Tự tới gần cô, cực kỳ nhân tiện cầm lấy món ăn trong tay cô, cực kỳ tùy ý nói: “Cứ bưng trên tay như vậy, không nóng sao?”
Trên tay không còn, Tô Dã Nghi mới phục hồi lại tinh thần, rất ngại ngùng gãi gãi đầu một cái, giải thích sứt sẹo: “Vừa rồi đột nhiên nghĩ tới một chuyện, nhất thời quên để xuống…”
Tạ Bân đi vào phòng bếp, có lẽ là giúp Tiếu Mạt Mạt. Phòng ăn nho nhỏ chỉ còn lại Tô Dã Nghi và Dịch Tự, lúc này, Dịch Tự đang nhàn nhã ngồi ở một góc của bàn ăn, ngẩng đầu nhìn về phía Tô Dã Nghi nói: “Cô không ngồi sao?”
Tô Dã Nghi “A” một tiếng, ngây ngốc ngồi xuống đối diện Dịch Tự. Cúi đầu nhìn xuống thấy mình vẫn còn mặc tạp dề, cô rất nhanh chóng từ chỗ ngồi đứng dậy, bộ mặt đỏ bừng nói: “Cái kia, tôi đi cởi tạp dề trước đã.”
Dịch Tự nhìn một người giống như bay từ từ biến mất trước mắt anh, có chút buồn cười.
Đầu tiên Tô Dã Nghi chạy về phía phòng bếp, ở cửa phòng bếp lại nghe tiếng Tạ Bân và Tiếu Mạt Mạt hai người anh anh em em nói: “Thân ái, vất vả rồi.”, “Anh xem, tay em bị đứt rồi” sau đó là các loại lời nói khác, cô kịp thời thu chân lại, lần nữa chạy trở về phòng ăn, Dịch Tự vẫn ngồi ở vị trí kia như cũ, rất vô tội nhìn cô, hô hấp của Tô Dã Nghi bị cái vẻ mặt này làm cho hoảng sợ, giống như nếu nhìn nhiều hơn một giây nữa sẽ ngạt thở mà chết, chỉ đành “Đăng đăng đăng” chạy trở về gác xép nhỏ của mình, đóng chiếc cửa kéo đẩy, ôm ngực thở “Phốc phốc”.
Dịch Tự thế nào lại đột nhiên không như tảng băng nữa? Anh không phải là loại người không thích nói đùa với người khác sao? Nhưng vừa rồi đúng là anh cười nói chuyện với cô nha, chẳng lẽ… Cô đang nằm mơ? Nghĩ tới vậy, Tô Dã Nghi đi tới khung cửa sổ nghiêng của gác xép, mở đèn bàn trong gác xép lên, bình tĩnh nhìn cái đèn này, sau khi xác định ánh đèn chiếu vào mắt sẽ đau, đó không phải là một giấc mơ.
Đây coi như là Dịch Tự… Xem cô là người quen sao?
Vẫn coi anh là tảng băng, chưa từng nghĩ anh sẽ chủ động nói chuyện với cô, cũng không có chuẩn bị tâm lý như vậy. Nhưng mà bây giờ, và về sau… Cô phải sống chung với anh như thế nào đây?
So sánh với vẻ mặt không biểu cảm của anh, anh khẽ mỉm cười dường như còn có lực sát thương hơn, cô hoàn toàn không thể chống cự được.
Đang lúc ấy thì, Chu Nhất Nặc gọi điện thoại đến cho cô. Tô Dã Nghi lấy được tạp dề ra, quấn mình trong chăn, rất nhỏ giọng nghe điện thoại: “A lô?”
Giọng nói của Chu Nhất Nặc cũng rất hào hùng: “Làm kẻ trộm đấy à! Âm thanh nhỏ như vậy để làm gì?”
“Tất cả mọi người đang ở nhà đấy!”
Chu Nhất Nặc không nhịn được: “Tớ cũng không có khuyến khích cậu giết người cướp của, cậu sợ người khác nghe được chuyện gì không thể cho ai biết à?”
Tô Dã Nghi bĩu môi: “Cậu tìm tớ có chuyện gì?”
“Muốn hỏi cậu ở có quen không? Gần đây nhiệt độ ngày và đêm chênh lệch rất lớn, buổi tối không lạnh chứ?”
Trong lòng Tô Dã Nghi ấm áp, nói: “Không lạnh, rất ấm áp.”
“Dịch Tự đối xử với cậu như thế nào? Cái máy lạnh đó, không có ‘Tê tê’ phun khí lạnh cho cậu chết rét chứ?” Giống như cảm thấy mình hình dung rất tốt, sau khi nói xong Chu Nhất Nặc không nhịn được bật cười một tiếng. dienndnle,qu.y don
Tô Dã Nghi nghe được cái tên Dịch Tự này, lại bắt đầu vô dụng khẩn trương, thật lâu sau mới nói: “Tớ nói cho cậu một bí mật.”
Chu Nhất Nặc cười giễu cợt cô một cái: “Nếu như cậu nói bí mật thì cũng chỉ là cậu nhặt được một trăm đồng ở trong nhà vệ sinh của công ty chứ gì, tớ khuyên cậu đừng có nói cho tớ biết.” Không thể trách Chu Nhất Nặc lại nói như vậy, cho dù là chuyện lớn hay nhỏ, chỉ cần Tô Dã Nghi cảm thấy quan trọng, cô thường dùng “Một bí mật” để miêu tả. Lúc mới bắt đầu, Mạc Ninh và Chu Nhất Nặc vẫn còn vì “Bí mật” của cô mà cảm thấy tò mò, sau đó Tô Dã Nghi càng ngày càng thường xuyên sử dụng cái từ “Bí mật” này, hai người liền hết hi vọng đối với cô, nhân tiện, đối với cái “Bí mật” của cô cũng cùng nhau hết hi vọng luôn.
Tô Dã Nghi cũng tự nhiên biết “Bí mật” của mình không đáng giá, vội vàng bổ sung thêm một câu: “Là Dịch Tự.”
Giọng điệu Chu Nhất Nặc nghi hoặc “A” lên một tiếng: “Phép bí mật như thế nào? Cậu không cẩn thận bắt gặp cảnh anh ta tắm hay là anh ta không cẩn thận bắt gặp cậu?”
Tô Dã Nghi oán hận nói: “Cậu đừng ngắt lời tớ có được không?”
“Được, mời ngài nói.”
Thật sự đến lượt Tô Dã Nghi nói rồi, cô lại nửa ngày không hệ thống lại được ngôn ngữ, lắp bắp một hồi lâu, cũng coi như nói ra một câu đầy đủ: “… Hôm nay Dịch Tự, cười với tớ.” Cho dù là trốn ở trong chăn, lúc nói ra mấy lời này, Tô Dã Nghi vẫn không nhịn được vùi mặt xuống.
Nghe xong như lời này, Chu Nhất Nặc cười, cười đến lớn tiếng mà vang dội. Tô Dã Nghi bị tiếng cười kia dọa sợ tới mức vội vàng quấn một vòng chăn, rất sợ bị người khác nghe thấy. Sau khi Chu Nhất Nặc cười đủ, cũng lắp bắp mà nói: “Tớ nói này Tô Dã Nghi, chỉ với cách biểu hiện này của cậu… Chỉ cần Dịch Tự không phải một con heo, tuyệt đối có thể phát hiện ra cậu thích anh ta muốn chết. Không đúng, heo cũng có thể phát hiện ra cậu động dục…”
Tô Dã Nghi kinh ngạc: “A?”
“A cái gì mà a? Tớ nói cho cậu biết, tớ đối với Dịch Tự và đàn ông đều hiểu rất rõ, gặp gỡ được loại con gái như cậu này, bình thường là tẩu vi thượng sách.” (*)
Tô Dã Nghi kinh ngạc hơn: “A?”
“Cậu tiếp tục như vậy nữa, sợ là Dịch Tự rất nhanh lại muốn dọn nhà. Cậu không nhớ lần trước đã nói gì với tớ sao? Anh ta dọn nhà là bởi vì một ‘tomboy thuần khiết’ theo đuổi?”
Tô Dã Nghi lần này không “A” nữa, cô bị khiếp sợ đến mức không còn khả năng ngôn ngữ.
Tiếu Mạt Mạt và Tạ Bân ở dưới lầu gọi cô. Tô Dã Nghi vội vàng nói vài câu đơn giản với Chu Nhất Nặc, sau khi cúp điện thoại, nghĩ đến chẳng mấy chốc Dịch Tự sẽ ăn đồ ăn cô làm, không nhịn được có chút cao hứng bừng bừng. Lúc xuống lầu lại nghĩ đến lời nói vừa rồi của Chu Nhất Nặc, cao hứng bừng bừng lập tức biến thành kinh hồn bạt vía.di@en*dyan(lee^qu.donnn)
Cô thích Dịch Tự… Thật sự rất rõ ràng sao? Nếu như cô thật sự dọa Dịch Tự chạy mất thì làm thế nào?
Đây hình như là một hiện tượng không tốt chút nào.
Thật ra thì Tô Dã Nghi cũng chưa từng nghĩ muốn cùng với Dịch Tự phát triển xa hơn, lâu dài hơn, cô lại càng không dám nghĩ đến việc Dịch Tự thích mình. Thật ra cô chỉ rất thích anh, không biết che giấu cảm giác thích đó thế nào thôi. Sau khi tốt nghiệp đại học, Tô Dã Nghi luôn luôn cố gắng thích những người khác, nhưng mà, cứ mỗi người lại bị cô lấy ra so sánh với Dịch Tự, cuối cùng cũng sẽ thua bởi Dịch Tự . Tô Dã Nghi cũng liền thuận theo tự nhiên như vậy.
Mỗi lần cùng mẹ Tô thảo luận đến vấn đề này, mẹ Tô đều nói với cô, trên thế giới này sẽ có một hoàng tử thủy chung đợi cô, trước khi gặp hoàng tử, đầu tiên phải làm cho mình trở nên thật ưu tú, phải xứng với hoàng tử mới phải. Sau mỗi lần nói tới đề tài này, lời kế tiếp của mẹ Tô là giáo dục Tô Dã Nghi làm việc cho tốt, ngày càng phấn đấu về phía trước, vân vân các loại.
Tô Dã Nghi cảm thấy lời nói của mẹ rất chính xác, cô cũng vẫn làm như vậy —- để cho mình trở nên thật ưu tú, ra sức phấn đấu để xứng với một nửa tương lại của cô.
Con đường xuống lầu một đoạn ngắn ngủn, trong đầu Tô Dã Nghi đã chuyển qua rất nhiều suy nghĩ. Mặc dù nhìn Dịch Tự xa xa, cô cũng có chút không tự nhiên, nhưng cô muốn thử để cho vẻ mặt mình bình tĩnh một chút, rụt rè một chút.
Tạ Bân đứng dậy kéo ghế ra giúp cô, cười cười ấm áp với Tô Dã Nghi: “Hôm nay vất vả rồi.”
Tô Dã Nghi thuận tiện ngồi xuống, Tiếu Mạt Mạt cầm chiếc đũa đưa cho cô, ngay sau đó Tạ Bân cũng đưa cho cô nước trái cây, sau khi sắp xếp tất cả xong, Tiếu Mạt Mạt tuyên bố: “Bắt đầu nào.”
Tạ Bân dẫn đầu nâng chén: “Có thể ở chung dưới một mái nhà, thật sự là duyên phận lớn của gia đình, hy vọng sau chén này, chúng ta chính là anh chị em với nhau.”
Bốn cái ly cụng vào nhau “Cạch” một tiếng, Tô Dã Nghi thấy chất lỏng màu cam trong chén lắc lư, cảm giác mình cũng dâng trào theo dòng chất lỏng này. Giống như… Giống như người xưa dâng trào kết nghĩa thành anh em vậy.
Một bữa cơm sau đó, Tô Dã Nghi sợ mình quá mất tự nhiên, cố gắng hết sức không nhìn về phía Dịch Tự. Trên bàn cơm, Tiếu Mạt Mạt nói chuyện với cô, cô đều chỉ cúi đầu “Ừ”, “A”, “Hả”,… không thể nào nói một câu dài. Dịch Tự cũng không khác là mấy, dù sao Tô Dã Nghi cũng không làm sao nghe được anh nói chuyện. Chỉ là, cô phát hiện, Dịch Tự không ghét bỏ món ăn của cô.
Mặc dù anh không ăn cá và cánh gà nhiều lắm, thế nhưng đĩa rau chân vịt, Tô Dã Nghi thấy anh ăn không ít. Rau chân vịt xanh xào là một trong những món ăn sở trường của cô, vì để tách được vị chát của rau chân vịt ra, Tô Dã Nghi còn cố ý cho chút đường. Nghĩ tới đồ ăn mình làm được người trong lòng thích, trong lòng Tô Dã Nghi không nói ra được niềm hạnh phúc.
Lúc ăn cơm được một nửa, Tạ Bân giống như là đột nhiên nghĩ ra cái gì: “Đúng rồi, Dịch Tự, cậu và Dã Nghi trước kia học cùng đại học hả?”
Lúc Tạ Bân nói câu này, Tô Dã Nghi đang gặm một cái cánh gà, lời anh vừa nói ra, trong lòng Tô Dã Nghi giương lên căng thẳng, miệng không cắn nữa, cánh gà rơi xuống bát. Cô đang cầu nguyện ông trời không cho bất kỳ kẻ nào nhìn thấy tình cảnh lúng túng này của mình thì ngẩng đầu thấy Dịch Tự có chút hứng thú nhìn cô.die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
Tô Dã Nghi trong lòng một mặt mắng Tạ Bân, một mặt cố gắng từ tình trạng khó xử này đấu tranh ra ngoài, cười xấu hổ, cô dũng cảm nhìn thẳng Dịch Tự, rất bình thường hỏi: “Trước kia anh học chuyên ngành nào?”
Dịch Tự thản nhiên đáp: “Kỹ sư phần mềm.”
Trong lòng Tô Dã Nghi bổ sung một câu: mấy năm trước tôi đã biết rồi. Trên mặt vẫn giả dối “A” một tiếng, giống như là mới biết. Sau đó, cô ở trong lòng yên lặng mong đợi, hỏi tôi mau hỏi tôi mau.
“Cô học chuyên ngành gì thế?”
Quan trọng là cái vấn đề này, người hỏi cũng không phải là Dịch Tự. Tô Dã Nghi chán nản nhìn Tạ Bân tốt bụng, nói: “Truyền thông.”
“Chuyên ngành tốt.” Tiếu Mạt Mạt nói tiếp, “Các người thật đúng là có duyên, chuyên ngành đại học chênh lệch cách xa vạn dặm như vậy, tính chất công việc cũng hoàn toàn không có chút liên hệ nào, nhưng mà, lại cứ làm cùng một công ty.”
Lời nói của Tiếu Mạt Mạt cũng không đáng cười, Tạ Bân nghe thấy lại sâu kín cười một tiếng, nói tiếp: “Rất có duyên… Trời xui đất khiến thế nào hai người lại đến ở dưới một mái hiên…”
Tạ Bân nói xong thì cao hứng, Tô Dã Nghi nghe được càng thêm đứng ngồi không yên, lại không muốn cắt đứt, Dịch Tự đột nhiên buông đũa xuống, rất có lễ phép nói: “Tôi ăn xong rồi.” Sau đó đứng dậy, không nói thêm cái gì, cũng không giải thích thêm cái gì, đi thẳng vào gian phòng của mình.
Bầu không khí lập tức liền lạnh xuống.
Qua một lúc lâu, Tạ Bân mới ra ngoài hòa giải: “Ha ha, cậu nhóc này có lẽ là muốn trốn rửa bát thôi.”
Tô Dã Nghi nhìn bóng lưng rời đi của Dịch Tự, trong lòng có chút hoảng hốt, lại cảm thấy tự nhiên —- đây mới chân chính là tính cách của Dịch Tự đi, không thích tình cảnh đối thoại như vậy, cũng không thích làm bộ làm tịch. Cô cũng biết Tạ Bân hình như cố ý để cho cô và Dịch Tự quen thuộc với nhau, chỉ là…
Ai, cô hoàn toàn không cần lo lắng phải sống chung với anh như thế nào, bởi vì anh căn bản không muốn cùng cô “Sống chung”. Trong lòng giống như bị người ta dội cho bát giấm, chua chua, chát chát, rất không thoải mái.