Lúc nấm Lactarius sắp được cho vào nồi, di động trong túi tạp dề bắt đầu vang lên, Tô Dã Nghi một tay cầm thìa, một tay nâng một rổ nấm Lactarius, bị âm thanh kia dọa đến nhảy dựng lên, nhất thời quên mất làm như thế nào, ngay lập tức hét to hai tiếng “A a” trong phòng bếp.
Sau khi kêu “A a” xong, Tô Dã Nghi vẫn không nghĩ ra cách đối phó, mắt thấy dầu trong nồi càng lúc càng sôi sùng sục, miếng thịt xào trước cũng sắp cháy xém, cô nhớ tới một người duy nhất sống trong căn nhà này: “Dịch Tự! Dịch Tự!”
Dịch Tự nghe tiếng thì đến.
Cuối cùng Tô Dã Nghi đổ nấm Lactarius vào trong nồi, lật chuyển xào vài cái rồi nhanh chóng đưa thìa vào trong tay Dịch Tự.
“Tôi nghe điện thoại.” Tô Dã Nghi vừa nói xong lập tức ra ngoài, “Đây là món ăn cuối cùng, trước đó đã bỏ muối vào thịt, còn lại cái gì cũng chưa bỏ, khi anh xào nấm được một lúc nhớ bỏ thêm ít muối, bỏ chút nước cốt nấm vào, những cái khác, tùy ý bỏ vào đi…” Nói tới đây, Tô Dã Nghi đã đi ra khỏi phòng bếp, lần cuối cùng đóng cửa lại liếc mắt một cái, cô mơ hồ cảm nhận được biểu cảm của Dịch Tự…
Tại sao dáng vẻ của anh lại cực kỳ vô tội cực kỳ mù mịt thế kia?
Người gọi điện thoại cực kỳ cố chấp. Tô Dã Nghi lau khô tay, đi đến trước cửa sổ lớn ở phòng khách mới lấy điện thoại di động ra bắt máy, lúc này cô nhanh như chớp nghĩ đến, thật ra thì cô hoàn toàn có khả năng vừa nghe điện thoại vừa xào rau…
Chẳng trách Dịch Tự vô tội như thế.
Nhận điện thoại, giọng nói dịu dàng của mẹ Tô truyền đến từ bên kia: “Buổi trưa gọi điện thoại cho mẹ hả?”
Tô Dã Nghi phản ứng một hồi mới nhớ tới buổi trưa lúc buồn rầu gọi điện thoại cho mẹ Tô, vội vàng nói: “A, vâng ạ.”
“Làm sao vậy? Công việc có chuyện gì à? Cả ngày mẹ không mang điện thoại, vừa mới thấy.”
Tô Dã Nghi “Vâng” một tiếng, nói hết một lần lời Đới Duy nói với cô và cả những rắc rối của cô. Mẹ Tô cực kỳ kiên nhẫn nghe cô kể khổ, sau đó hai mẹ con lại tâm sự về cái đề tài này thật lâu, nhưng mà, đến tận khi tắt điện thoại, rắc rối của Tô Dã Nghi cũng không được giải quyết, bởi vì mẹ Tô luôn tiếp xúc với trẻ con ở nhà trẻ cũng hoàn toàn không biết xử lý loại vấn đề kinh doanh này như thế nào.
Cô ủ rũ trở về phòng bếp…
Đẩy cửa phòng bếp ra, trước tiên Tô Dã Nghi bị một mùi hương kỳ lạ làm cho kinh sợ rồi. Ngẩng đầu nhìn, biểu cảm của Dịch Tự đang thật sự nghiêm túc nhìn một nồi đồ ăn đen thui.d’đ/l@q%đ
Tô Dã Nghi không thể tin chạy tới, nhìn vào trong nồi, lại nhìn Dịch Tự lắp bắp hỏi: “Đây… Đây là… Đây là cái gì?”
“Nấm Lactarius xào thịt.”
Mặc dù có được đáp án, Tô Dã Nghi vẫn còn không tin, tới gần bên cạnh nồi ngửi ngửi, cô có phần chuyên nghiệp hỏi: “Anh bỏ xì dầu vào?”
Dịch Tự ho khan: “Xì dầu là cái gì?”
Tô Dã Nghi dời mắt về phía bàn gia vị, đưa tay chỉ chỉ cái bình xì dầu đáng thương: “Là cái kia kìa.”
Dịch Tự rất dứt khoát nói: “Bỏ vào rồi.”
Tô Dã Nghi: “Anh còn bỏ cái gì vào nữa?” Nồi thức ăn kia không ngừng đen đi, còn có chút nhớp nháp.
Sau câu hỏi này, Tô Dã Nghi trơ mắt nhìn ngón tay Dịch Tự từng ngón phủ đường trắng, tinh bột, hạt tiêu, bột thì là cùng nguyên liệu.
Cuối cùng, Tô Dã Nghi im lặng. Dùng giọng nói mà chính cô cũng cảm thấy cực kỳ tàn nhẫn nói: “Bàn đồ ăn này… Hay là đổ đi đi.”
Vẻ mặt của Dịch Tự ngược lại rất bình tĩnh, không hề thấy thất bại của mình là một chuyện đáng đau lòng. Không chỉ như vậy, sau khi làm một mâm món thập cẩm nấm Lactarius xào thịt, Dịch Tự ăn cơm lại vẫn ăn rất ngon lành.
So sánh với Tô Dã Nghi vừa mới nói chuyện điện thoại với mẹ có chút ăn không vào thì có vẻ khác thường hơn một chút.
“Cô làm sao vậy?” Dịch Tự buông đũa xuống, ánh mắt bình tĩnh nhìn Tô Dã Nghi.
Tô Dã Nghi lấy lại tinh thần từ trong rắc rối: “Hả? Tôi làm sao à?”
Ánh mắt của Dịch Tự hướng về bát của cô.
Tô Dã Nghi nhanh chóng bới hai miếng cơm, cười híp mắt nói: “Ăn ngon thật.”
Dịch Tự: “…”
Ba mươi giây trôi qua…
Tô Dã Nghi thở dài một hơi, vẫn còn đắm chìm trong cỗ phiền muộn kia, lẩm bẩm nói: “Tôi nên làm cái gì bây giờ?”
“Sao?”
“… Tôi cảm thấy tôi không nên phiền muộn như vậy, đây cũng không phải là chuyện của tôi.”
“Ừ.”
Tô Dã Nghi dứt khoát buông đũa xuống, chống cằm, nói: “Thật ra tôi rất muốn chuyển thành nhân viên chính thức, rất muốn rất muốn rất muốn.”
“Ừ.”
“Nhưng mà, tôi cũng không muốn thông qua phương thức bỉ ổi như vậy. Có thể Triệu Duyệt không cần phần công việc này, nhưng cho dù anh ta có cần hay không, tôi cũng không thể hại anh ta mất đi công việc này.”
“Vậy cô ở đây rối rắm cái gì?”
Tô Dã Nghi buồn bực cúi đầu: “Trong lòng tôi không thăng bằng.”
“Tại sao?”
“Công việc mà Triệu Duyệt cư xử tiêu cực kia chính là ước mơ tha thiết của tôi.” Dừng một chút, Tô Dã Nghi nói tiếp: “Thực ra, loại cảm giác không thăng bằng này vẫn tồn tại. Chỉ là ngày hôm qua đột nhiên Tổng giám nói ra… Tôi mới cảm nhận được…”
“Cô có nghĩ tới nguyên nhân chủ yếu cô không thăng bằng chưa?”
Tô Dã Nghi không hiểu: “Nguyên nhân chủ yếu?”
“Nếu tôi không nhầm thì, sự việc là như thế này, công việc nơi cô chờ mong đã lâu bị một người không coi trọng công việc… Hoặc là không hề coi trọng nó như cô…”
Tô Dã Nghi cắt ngang anh: “Anh ta không phải không coi trọng, mà là hoàn toàn không để ý, anh ta thường xuyên bỏ bê công việc.”
“Cô có rất nhiều oán hận với anh ta.”
Tô Dã Nghi cúi đầu: “Cũng không có.”
“Cho nên, đây là điểm mấu chốt của cô. Một mặt cô cố gắng để cho mình trở nên rộng lượng không để ý chuyện công việc này, mặt khác, bản chất con người cô cũng không phải rộng lượng như vậy.”
Trong lòng Tô Dã Nghi nhảy dựng chồng chất, nhất thời không thể tiếp thu lời nói mình nghe thấy.
Giọng nói ôn hòa không xao động của Dịch Tự lại tiếp tục: “Trên thực tế, không ai có thể đủ chân chính để làm một người rộng lượng. Ý nghĩ và rối rắm của cô đều là phản ứng cực kỳ bình thường, nhưng mà, so với người bình thường thì cô càng có thể nhẫn nại hơn.”
Tô Dã Nghi bỗng chốc ngẩng đầu, giống như có điều hiểu ra, lại giống như nghe không hiểu, vẻ mặt mịt mù.
“Đổi lại người bình thường gặp phải chuyện như vậy, hẳn là sẽ không xử lý giống như cô.”Truyện được đăng duy nhất tại diễn đàn lê quý đôn
“Những người bình thường kia… Xử lý như thế nào?”
“Báo cáo hoặc là đổi nơi làm việc. Báo cáo cho cấp trên của công ty, dĩ nhiên, vậy sẽ đắc tội rất nhiều người, có một số người không muốn dứt khoát như vậy, cho nên phần lớn người ta chọn đổi nơi làm việc.”
Tô Dã Nghi yếu ớt nói: “Tôi cho rằng phần lớn người sẽ chờ cơ hội tiếp theo.”
“Một lần ngầm đồng ý loại nhân viên này ở công ty, cơ hội kế tiếp cũng không có bao nhiêu đáng giá để chờ đợi.”
Tô Dã Nghi không cam lòng nói: “Không phải anh cũng ở công ty này à?”
“Cho nên nếu tôi gặp phải chuyện như vậy, tôi sẽ không chờ đợi cơ hội kế tiếp.”
Tô Dã Nghi: “Vậy anh cảm thấy tôi nên làm thế nào đây?”
“Cô không phải tôi, nên có suy xét riêng của mình.”
“Tôi không mong Triệu Duyệt rời đi.”
“Vậy cứ tiếp tục chịu đựng, nhưng mà, cô phải xác định trước sự tiếp tục nhẫn nại của cô có đáng giá hay không?”
“Tôi không xác định được.”
Mặt Dịch Tự bất đắc dĩ nhìn cô, cuối cùng cho ra một ý kiến đúng trọng tâm: “Có lẽ, cô nên tìm người kia nói chuyện một chút.”
Tô Dã Nghi: “Người nào?”
“Triệu Duyệt.”
Tô Dã Nghi tỉnh ngộ, bỗng nhiên cảm thấy mình giống như tìm hiểu thông suốt được nguồn gốc của chuyện này. Cô cười nhẹ nhõm, cực kỳ cảm kích nói: “Cảm ơn anh, hình như tôi hiểu rõ rồi.”
Dịch Tự cầm lấy đôi đũa lần nữa, ánh mắt dời về phía bàn đồ ăn, nói: “Vậy tiếp tục ăn cơm đi.”
Tô Dã Nghi cười hì hì: “Được.”
Một phút đồng hồ trôi qua…
Tô Dã Nghi lại thở dài lần nữa, đặt bát đũa xuống, rất chân thành hỏi người đối diện: “Nhưng mà, tôi nên nói đề tài này với Triệu Duyệt như thế nào đây?”
Dịch Tự cực kỳ cam chịu số phận buông bát đũa xuống, xé một tờ giấy ăn từ trên bàn lau miệng, nói: “Cô muốn nói với anh ta cái gì?”
Tô Dã Nghi vẫn còn nghĩ nghĩ. Cuối cùng nói: “Không biết.”
Dịch Tự: “Vừa rồi đã phân tích, nguyên nhân cô không thăng bằng là anh ta đối xử tiêu cực đối với công việc của anh ta, đúng không?”dđlqđ
Tô Dã Nghi dùng sức gật đầu.
“Vậy cô có thể nói thẳng với anh ta.”
“Có phải sẽ rất… tàn nhẫn hay không?”
Dịch Tự bất đắc dĩ nhìn cô: “Cô có thể chọn không nói.”
“Vậy tôi vẫn nên nói đi.”
“…”
“Phải nói ra vấn đề Tổng giám nói với tôi cho anh ta sao?”
“Anh ta hỏi cô vấn đề gì?”
Tô Dã Nghi nghĩ lại một chút, chậm rãi nói: “Hỏi tôi Triệu Duyệt có đi làm đúng hạn hay không các thứ.”
“Từ trong lời nói của anh ta cô nghe ra lập trường của anh ta sao?”
“Lập trường cái gì?”
“Anh ta có khuynh hướng giữ lại Triệu Duyệt hơn hay là hy vọng anh ta rời đi?”
“Cái này tôi nghe ra được, tôi cảm thấy anh ta mong Triệu Duyệt đi.” Suy nghĩ kỹ lưỡng, Tô Dã Nghi lại bổ sung một câu: “Tổng giám của chúng tôi là loại người làm việc có nguyên tắc, trong việc công và việc tư của anh ta rất không giống nhau, nhưng mà, anh ta quả thật là người không tệ.”
Dịch Tự nâng con mắt nhìn Tô Dã Nghi, từ chối cho ý kiến lạnh nhạt đáp một câu: “Ừ.”
“Cho nên, tôi cảm thấy, suy xét của Tổng giám có lẽ chỉ xuất phát từ phương diện cảm giác, thực sự cảm thấy Triệu Duyệt hơi quá đáng.”
Dịch Tự: “Không ngoại trừ khả năng này.”
Tô Dã Nghi nghi hoặc hỏi: “Còn có khả năng khác?”
Dịch Tự thản nhiên nói: “Không có chuyện gì là tuyệt đối. Cô vốn không phải là loại người biết nói chuyện có chừng mực, cho nên, nói chuyện với Triệu Duyệt cô cũng không cần phải cẩn thận quá mức.”
Đáy lòng Tô Dã Nghi khó chịu, tại sao anh nói cô không biết nói chuyện có chừng mực? Cô còn chưa từng nói nhiều với anh mà…
Đừng có phân tích cô có được hay không?
Cuối cùng Tô Dã Nghi rầu rĩ đáp một câu: “Vậy sao…” Lại ngượng nghịu nói: “Cảm ơn anh đã nói nhiều với tôi như vậy, tôi không rối rắm nữa rồi.”
Dịch Tự lại không đáp lời một lúc lâu.
Tô Dã Nghi buồn bực nhìn anh, thấy trên mặt Dịch Tự đang phủ từng tầng mê hoặc mỏng, còn có chút cảm giác thất thần như thế…
Tô Dã Nghi rất không hiền hậu, rất lớn tiếng kêu một câu: “Dịch Tự!”
Sau khi bị kinh hãi lấy lại tinh thần, vẻ mặt của Dịch Tự đầy vạch đen nhìn về phía Tô Dã Nghi, tiếp đó không nói tiếng nào cầm đôi đũa lên, sau đó thấp giọng nói: “Ăn cơm.”
Trò đùa thực hiện được, Tô Dã Nghi chôn vùi gương mặt cười xấu xa vào trong bát, cũng nhặt lên chiếc đũa trên bàn, đáp lại: “Ừm…..”