Nham Kiều nghe thấy thê tử đột nhiên nũng nịu mà trách cứ mình, cái này làm hắn vốn mơ màng ánh mắt có hơi kinh ngạc.
Ngay sau đó hắn đã hiểu ra, vội đưa tay vuốt ve nàng mềm mại cùng mỹ lệ khuôn mặt, ánh mắt biến thành vô cùng chăm chú mà nói.
“Có nàng ở bên cạnh luôn bồi bạn cùng ta…bao nhiêu đây chuyện, làm sao lại làm cho ta mệt mỏi đâu?”
Hơi dừng một chút, Nham Kiều lại cười vô cùng ôn nhu nói “Ta nếu có lúc thật sự mệt mỏi, nàng lại cho ta mượn đùi ngọc mà nghỉ ngơi…tựa như hiện tại không tốt hơn sao?”
Nghe hắn trêu ghẹo lời nói cùng quyến luyến đối với mình tình cảm, Tiểu Tuyết mỹ mâu nhịn không được mà lườm hắn một mắt, có chút cười như không cười nói “Chỉ một mình ta thôi sao?”
“Khục khục…khục…nàng là quan trong nhất…tuyệt đối quan trọng nhất!”
Nham Kiều bị nàng đột nhiên lời nói làm cho ho khan liên tục, khuôn mặt ngượng ngùng an ủi kiều thê bắt đầu ăn dấm của mình!
Buồn cười nhìn xem ngày thường luôn duy trì lấy uy nghiêm, thái độ lạnh lùng Nham Kiều lộ ra chột dạ biểu lộ.
Tiểu Tuyết tay ngọc nhẹ đưa đến, tại bên eo hổ của hắn thịt mềm bấm một chút mà cười nói “Lời này của chàng là thật hay sao?”
“Thật!”
Nham Kiều khuôn mặt đột nhiên biến thành chăm chú đứng lên…vô cùng kiên định mà đáp lại câu hỏi của nàng.
Thấy hắn ánh mắt nghiêm túc đến như vậy, Tiểu Tuyết khóe miệng khẽ câu lên nụ cười ngọt ngào cùng hạnh phúc.
Nàng hơi liếc hắn một chút mà nói “Chủ nhân lòng dạ ‘bao dung’ ta đương nhiên biết rõ…chỉ cần ngươi trong lòng luôn có Tiểu Tuyết một vị trí, như vậy Tiểu Tuyết liền đã hài lòng!”
Nham Kiều trong lòng nổi lên ấm áp, bàn tay thưởng thức lấy nàng non mềm ửng đỏ khuôn mặt, chăm chú cười nói “Vĩnh viễn luôn là như vậy!”
“…”
Đang tại Tiểu Tuyết muốn nói lời gì, bên ngoài thư phòng đột nhiên vang lên Song nhi nữ hầu thanh âm mềm mại bẩm báo.
“Chủ nhân, Tiểu Tuyết tỷ…Đường Dĩnh tỷ cùng Thanh Lân tỷ nói cơm tối đều đã chuẩn bị xong!”
“Tốt!”
Nghe vậy, Nham Kiều cùng Tiểu Tuyết lập tức nhìn nhau mà mỉm cười, trong mắt mang theo nhẹ nhỏm cùng chờ mong thần sắc.
Phủ thành chủ uy nghiêm bên trong…mọi người luôn tựa như một đại gia đình chỉ có nữ tử đồng dạng, mà Nham Kiều không nghi ngờ chính là gia chủ!
Sau đó tại Tiểu Tuyết ôn nhu hầu hạ bên dưới, Nham Kiều mới chậm rãi sửa sang lại y phục, cùng nàng dắt tay nhau rời đi thư phòng.
Hằng ngày buổi cơm tối…bên nhau tâm sự là rất có ý tứ nha!
Có thể tại thế giới loạn lạc, bình yên trôi qua cuộc sống ấm áp như thế này…đối với Nham Kiều là vô cùng không tệ chút nào!
…
Hắc Lân thành tọa lạc trên một tòa bình nguyên rộng lớn, uy nghiêm cổng thành duy nhất hướng về phía nam bao la bình nguyên mở rộng!
Phía tây của Hắc Lân thành hai mươi dặm chính là hùng vĩ Thanh Thủy Hà, kéo dài dường như đến vô tận.
Tại phía đông hơn mười dặm cùng phía bắc năm mươi dặm, cả hai đều là một mảnh sâm lâm rộng lớn kéo dài.
Nếu như nơi đây vị trí không có cách những thành trấn khác quá xa, hợp với ma thú số lượng đông đảo liên tục du đãng…hiển nhiên nó sẽ không bị bỏ qua nhiều năm như vậy mới bị tên kia quý tộc để mắt tới.
Hiện tại Hắc Lân thiết kỵ tuần tra bên ngoài có mười lăm chi tiểu đội, bọn hắn rông rủi tuần tra phạm vi, đã cơ hồ bao phủ đến tận ngoài rìa phía đông sâm lâm cùng bờ sông của Thanh Thủy Hà!
Bên trong phạm vi này ma thú tuy vẫn liên tục xuất hiện, nhưng đồng thời cũng bị Hắc Lân thiết kỵ liên tục thanh lý…làm cho số lượng của chúng không còn dày đặc như trước.
Cho nên, một chút có được tầm thường võ công lĩnh dân cũng to gan hơn rất nhiều, bọn hắn bắt đầu kết bạn rời đi xung quanh tường thành phạm vi…cẩn thận cùng chăm chú thu thập lấy dược liệu cùng khoáng vật.
Nham Kiều sớm đã có chính sách thu lấy những tài nguyên này từ tay lĩnh dân…hắn không chỉ cho ra ban thưởng hậu hỉnh, mà những ai làm việc chăm chỉ còn có thể cải thiện một chút địa vị của mình.
Các lĩnh dân tuy biết rõ, bản thân mình cũng có thể lưu lại một phần những tài nguyên này, về sau trở tay bán cho thương nhân!
Nhưng bọn hắn cũng biết rõ một điều…các thương nhân gian xảo đương nhiên sẽ không thành thật, càng không thu mua đúng như giá trị tài nguyên của thấp cổ bé họng lĩnh dân bọn hắn.
Như vậy còn không bằng vui vẻ bán lại cho phủ thành chủ nơi đó, tuy giá trị có chút không quá cao…nhưng đầy đủ để đổi lấy thịt thú rừng cùng lương thực, làm tài sản lưu lại cho gia đình!
Còn có, lĩnh dân nếu muốn tự thân cùng thương nhân làm ra giao dịch…như vậy cả hai bên đều nhất định phải đóng một khoản thuế lại cho phủ thành chủ!
“…”
“Phủ thành chủ thông cáo có nói rõ…một cân bình thường dược thảo giá trị năm mươi ngân tệ, hôm nay chúng ta nơi này thu hoạch được không dưới mười cân nha!”
Tuyên Thành cầm lấy trong tay bao bố, thần sắc có chút vui mừng hướng về bên cạnh Ngô Cương nói.
Hai người bọn hắn hiện tại không khác cơ hữu là bao nhiêu, bình thường đều cùng nhau làm việc…từ đi săn cho đến thu thập lấy dược liệu, chuyện nào cũng là như vậy đồng hành.
“Phủ thành chủ ồ ạt thu lấy khoáng vật cùng dược liệu, hẳn là không lâu sau sẽ đón một nhóm thương nhân tiến đến!” Ngô Cương chú ý tới nơi xa Hắc Lân thiết kỵ thân ảnh lướt qua, cau mày nói.
“Cũng đúng chứ…Hắc Lân thành hiện tại đã phát triển đến như vậy tình cảnh, nên là cùng xung quanh một chút thành trì nối liền giao thương rồi!”
Tuyên Thành đối với chuyện này nhìn rất rõ ràng, nhưng mà hắn cũng không có lộ ra bao nhiêu là quan tâm.
Hắn hiện tại cuộc sống rất đắc ý…thậm chí có thể dùng mãn nguyện một từ để hình dung!
Tuổi già mẫu thân mỗi ngày đều có thịt tươi cùng lương thực rất phong phú để ăn, bệnh tình khi xưa lại được một chút lĩnh dân hỗ trợ chữa trị mà cơ hồ không còn trở nặng.
Có hoàn cảnh an toàn sinh sống, cả hai về sau lại không còn chịu đói chịu khát, không cần ở khắp nơi trốn tránh ma thú cùng khấu tặc…hắn cuộc đời đã không muốn cầu mong gì thêm!
Hiện tại chỉ muốn bình bình ổn ổn thu lấy thêm một chút tài nguyên, sau đó bán lại cho phủ thành chủ đổi lấy đủ loại tư nguyên làm dự trữ về sau mà thôi!
Theo hắn thấy rõ, thành chủ đại nhân chính là một nhân vật kiêu hùng, thủ đoạn hiếm có trên đời!
Hắc Lân thành tại nhân vật như vậy nắm giữ trong tay, về sau cũng sẽ một mực tồn tại ở nơi này, mọi người lại không cần lo nghĩ cùng quan tâm những chuyện quá mức xa vời khác!
Không thể không nói…đây cũng là đa phần các bình thường lĩnh dân ý nghĩ trong lòng, bọn hắn cả một đời ước mơ cùng tưởng tượng…cũng chỉ là có được cuộc sống như hiện tại!
Bọn hắn từng trãi qua tận cùng khốn khổ sinh hoạt…trãi qua sợ hãi cùng cực khi đối mặt với ma thú nanh vuốt…bọn hắn hiểu được, bản thân có được một cuộc sống như tại Hắc Lân thành ở bên trong, đó là cở nào một chuyện khó khăn cùng may mắn!
Ngô Cương đương nhiên hiểu suy nghĩ đơn thuần của Tuyên Thành cùng mọi người, hắn chỉ nhẹ giọng nói “Thành chủ đại nhân nhân vật như vậy, tương lai sẽ không đơn thuần chỉ muốn an ổn như thế này…về sau Hắc Lân thành sợ rằng sẽ trở thành tâm điểm của vùng địa vực này!”
Ngô Cương nói lời tuy rất bình thường, nhưng Tuyên Thành lại nghe hiểu ý tứ sâu xa bên trong!
Trở thành tâm điểm của địa vực cũng không phải là một chuyện tốt, khi đó sẽ có rất nhiều tồn tại đỏ mắt lợi ích của Hắc Lân thành mà động tay động chân…thậm chí chiến tranh giành tài nguyên cũng là có thể xảy ra.
Quý tộc một tầng lớp này…bọn hắn có thể vì lợi ích mà làm ra mọi chuyện, phát động chiến tranh chiếm đoạt thành trì của nhau…đó chỉ là một chuyện bình thường trên thế giới này!
Hắn cũng từng là nạn nhân của chuyện này…thành trì hắn khi xưa sinh sống chính là bị nơi khác quân đội tập kích mà thất thủ, nơi đó tất cả tài nguyên cùng lĩnh dân hầu như bị cướp đoạt.