Đến Dị Giới: Ta Làm Thành Chủ

Chương 11: Kích động chuyện



Rất nhanh, theo Nham Kiều mệnh lệnh được truyền đạt, lại thêm một trăm Hắc Lân quân tại mọi người ánh mắt kinh dị bên trong, mang lấy từng đạo hắc giáp thân ảnh chậm rãi đi ra bí mật quân doanh.

Tất cả lưu dân khi nhìn thấy thành chủ của mình quân doanh bên trong, vậy mà còn ẩn tàng nhiều như vậy quân đội lúc…nội tâm của bọn hắn càng thêm kính sợ cùng vui mừng.

Rất nhiều người đều bắt đầu tin chắc rằng, tại bên trong rộng lớn cùng bí mật quân doanh đó, còn có rất nhiều Hắc Lân quân do thành chủ bí mật huấn luyện đang ẩn tàng!

Mà đây cũng là tác dụng mà Nham Kiều mong muốn nhất một trong…tạo nên một hình tượng cường đại, nhưng phải luôn giữ lại một chút thần bí trong mắt những lĩnh dân này.

Chỉ có như vậy biểu hiện…mới giúp hắn giảm đi rất nhiều phiền phức về sau, nhất là một chút không mang theo thiện ý thế lực xung quanh!

“…”

Theo Nham Kiều nói ra kế hoạch của mình, Tiểu Tuyết lần này trực tiếp để cho năm mươi Hắc Lân cung thủ, toàn bộ đống quân tại tường thành cùng cổng thành phía trên.

Còn lại năm mươi Hắc Lân Thiết Kỵ được chia thành mười tổ, tất cả đều được phái ra ngoài thành tuần tra, tiện thể thanh lý khu vực xung quanh một chút du đãng ma thú.

Cho đến hiện tại…Nham Kiều tổng cộng đã phái đi ra mười hai chi tiểu đội Hắc Lân thiết kỵ, liên tục tuần tra cùng thanh lý khu vực xung quanh, tin tưởng rất nhanh sẽ tạo nên một khu vực an toàn dành cho trồng trọt.

Hắn muốn mở ra thêm thổ địa…trồng thêm khoai tây, lúa nước cùng một số ăn ngon hoa quả!

Một nguyên nhân khác là vì thịt sống…dự trữ trong pháo đài cũng đã không còn nhiều.

Nham Kiều đương nhiên muốn lĩnh dân của mình có cơ hội đi ra bên ngoài săn thú…thành quả phải nộp lại cho hắn hơn một nửa, nếu muốn cũng có thể dùng thịt đổi lấy càng nhiều ngũ cốc cùng gạo trắng.

Đây đã là rất nhân từ cách làm, nếu như không có hắn phái ra quân đội cùng hao tốn vũ khí thanh lý, bảo vệ xung quanh tường thành…lĩnh dân yếu ớt đừng mơ mà bước ra bên ngoài, chứ đừng nói là thành công săn đến thú rừng!

Tại những thành trấn Nham Kiều từng đi qua…đa số các quý tộc đều bỏ ra cái giá rẻ mạt thuê lấy lĩnh dân ra bên ngoài tường thành, sau đó đánh đổi tính mạng mà đi săn thú mang về!

Thậm chí khi săn đến thịt thú, nhưng lĩnh dân kia lại không thể dùng đến…dù chỉ là một chút da lông.

Trong cái thế giới này…nắm giữ quyền thế cùng tài nguyên lương thực, ngươi liền nắm giữ tất cả quyền lợi!

Cửa thành từ ban đầu phong bế trạng thái, nay đã hoàn toàn theo Nham Kiều kế hoạch mà mở ra, chuyện này đương nhiên mang đến các lĩnh dân kinh ngạc cùng lo lắng.

Nhưng theo Hắc Lân thiết kỵ thân ảnh ẩn hiện tại nơi xa, cùng với Hắc Lân cung thủ tùy ý bắn giết tiến đến gần rất nhiều ma thú, đã có một ít gan lớn cùng hiếu kỳ lĩnh dân dám bước ra bên ngoài.

Dần dần càng nhiều người nhìn thấy được tại trung tâm thành trấn, nơi đó dán lấy phủ thành chủ thông báo về săn thú cùng thù lao, tất cả đều mừng rỡ mang theo công cụ tiến về ngoại vi tường thành.

“Oa…xem ta bắt được một con thỏ!”

“Ta cũng là như vậy…thật nhiều thú rừng đâu!”

“Bên kia huynh đệ, nhanh giúp ta ngăn lại đầu kia hươu…nó đã bị thương!”

“Nhanh nhanh…bên kia rất nhiều thỏ rừng hang, đừng để bọn nó trốn!” rất nhiều người có chút kích động, thậm chí đã không giữ được bình tĩnh.

“…”

Trên cổng thành, thành chủ phủ hộ vệ đội thấy tình hình không tốt liền lớn tiếng quát lên, mục đích nhằm nhắc nhở một chút những cái này bị thịt rừng làm choáng váng đầu óc lĩnh dân.

“Chú ý…những ai làm loạn sẽ bị sử phạt rất nặng!”

“Về sau cổng thành sẽ mở ra liên tục, Hắc Lân quân cũng sẽ tiếp tục tuần tra cùng tiêu diệt đến gần tất cả ma thú…các ngươi không cần thiết khẩn trương làm ra rối loạn!”

“Nhiệm vụ đi săn là không có giới hạn thời gian…mọi người không được làm ra sai lầm, thành chủ đại nhân rất ghét những ai không nghe lời!”

Hộ vệ đội hai mắt nguy hiểm, cầm lấy trong tay trường thương sắc bén, trên thân trang bị khôi giáp có chút tinh mỹ, thẳng tắp mà đứng tại cổng thành phía trên quan sát toàn trường.

Các nàng xuất hiện tại đây, nhiệm vụ duy nhất chính là nhìn xem lĩnh dân này thu được thành quả như thế nào, cùng đảm bảo không một ai gian lận giấu đi…mặc dù khả năng này rất nhỏ.

“…”

Nghe được phủ thành chủ hộ vệ đội lên tiếng nhắc nhở, những lĩnh dân này ngay lập tức ngoan ngoãn, bắt đầu im lặng mà dùng búa rìu hay tự chế cung tiễn đuổi bắt thú rừng.

Trước kia những nữ hộ vệ đội này xóa đi số lớn người âm mưu làm loạn…tình cảnh rùng rợn khi đó, cho đến hiện tại vẫn còn in sâu vào tâm trí của bọn hắn đâu!

Hơn nữa…Hắc Lân quân kinh khủng thân ảnh đứng trên tháp cung, luôn như có như không theo dõi lấy bọn hắn, để cho những cái này nhát gan lĩnh dân càng thêm đi vào khuôn khổ.

Dần dần phát hiện thật sự đã không còn nguy hiểm đến gần, một chút phụ nhân cùng già yếu người cũng lập tức nhịn không được kích động đi ra.

Các nàng mang theo giỏ trúc cùng hài tử, cẩn thận đi ra bên ngoài thành trong vòng trăm mét phạm vi, bắt đầu hăng hái mà nhặt lấy số lớn rau dại cùng khắp nơi trên mặt đất khuẩn nấm.

“Thật nhiều rau quả…hôm nay buổi tối lại có mới khẩu vị!”

“Là nấm…thật nhiều nấm đâu, bao nhiêu đây đủ để chúng ta ăn thật nhiều ngày nha!”

“Nộp lên cho thành chủ đại nhân một phần…chúng ta được giữ lại số lượng cũng đủ để ăn rất lâu”

“Thành chủ đại nhân vạn tuế!”

“…”

Bởi vì hoang dại bên ngoài tồn tại rất nhiều ma thú du đãng, cho nên những tài nguyên như khuẩn nấm hay rau quả dại này luôn vô cùng phong phú.

Chỉ cần không sợ bị ma thú thôn phệ, như vậy liền không lo bị đói.

Chỉ trong chốc lát đi qua, mỗi một lĩnh dân trên tay đều đã thu hoạch vô cùng tràn đầy, nụ cười kích động chưa từng gián đoạn qua trên khuôn mặt gầy gò của bọn hắn.

Có thịt ăn…đó là ước mơ rất lâu chưa từng đạt đến.

Nam tử với khuôn mặt mang theo vết sẹo cũng tại trong số đó.

Hắn nhìn xem nơi xa, một tiểu đội Hắc Lân thiết kỵ tùy ý đem hơn mười con ma lang cho chém tại dưới ngựa, trong mắt lóe lên tia sáng kỳ dị.

“So với Hoàng Kim hỏa kỵ binh đều không kém…vị này thành chủ là như thế nào huấn luyện đi ra chứ?”

Thê tử của hắn cũng đang đứng tại bên cạnh hắn, nàng một bên dắt tay một thiếu nữ, nhỏ xíu non nớt…một bên không quên mang lấy giỏ trúc, bên trong đã chứa đầy nấm cùng rau quả.

Ánh mắt chứa đầy mừng rỡ nhìn xem bên cạnh nam tử mặt sẹo sách theo to lớn một con hươu, thiếu phụ thanh âm lộ ra vui mừng nói “Đêm nay Yến nhi cuối cùng được ăn thịt!”

Thiếu nữ đứng bên cạnh nàng làn da có chút trắng bệt, thân thể nhỏ bé có chút gầy gò cùng yếu ớt, nghe thấy mẫu thân nói như vậy thì vui mừng hô “Thịt…rất lâu rồi mới được ăn thịt nha!”

Nói xong, tiểu nha đầu kích động chạy đến sờ tới sờ lui to lớn thân hươu, trong mắt mang theo hướng tới.

Nghe nàng thanh âm non nớt nói ra lời này thương tâm, nam tử mặt sẹo cùng thiếu phụ cảm thấy khóe mắt của mình cay cay.

Nữ nhi đang trong tuổi ăn tuổi lớn, nhưng rất lâu nàng lại không ăn được một chút thịt…đây là nhường nào một loại bi ai chứ!

Nhưng nếu so với nửa năm trước phải chịu đói rét liên tục, hiện tại ngày nào cũng được no bụng cùng ủ ấm y phục, đây đã là một chuyện đáng mừng…huống chi hiện nay lại sắp có thịt để ăn!

Một tay yêu thương ôm lấy nữ hài vào lòng, thiếu phụ khóe mắt ươn ướt nói nhỏ “Chúng ta đi đến đây…thật sự là một quyết định sáng suốt!”

Nghe vậy, nam tử mặt sẹo nhịn không được cười khổ.

Khi xưa bọn hắn một nhà cũng đã lâm vào đường cùng, khi đó mới liều mạng chạy loạn đến nơi đây…nhưng không ngờ lại vô tình tìm được một nơi an toàn, lại mang theo một chút ấm áp như nơi này!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.