*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác giả: Khả thị ngã hảo tưởng thuế hoang
Editor: Hebridean
Chú ý: một số đoạn mình sẽ để ảnh, nếu không load ảnh được vui lòng nhấn giữ 3s
– ————————————————————-
Ai bây giờ trên thế giới đi về đâu đó
không nguyên cớ đi trên trần thế
đang bước tới tôi.
Trích “GIỜ HỆ TRỌNG”_Rainer Maria Rilke
(*Rainer Maria Rilke (tên đầy đủ: René Karl Wilhelm Johann Josef Maria Rilke; 1875 – 1926) là một nhà thơ Áo viết bằng tiếng Đức, một trong những nhà thơ lớn nhất của thế kỉ 20.)
– ————————–
Giữa tháng chín, khai giảng cấp hai trúng vào cuối tuần, ở phía Nam, mùa hạ vẫn còn vương vấn, nhưng những cơn mưa rào đã làm nhiệt độ hạ đi nhiều.
Lúc Khương Chiếu Miên quay lại, cũng vừa vặn là giờ nghỉ trưa. Giáo viên chủ nhiệm không ở trong lớp, chỗ ngồi của học kì mới cũng không có gì thay đổi, Nhiêu Thanh đang chơi game, đánh hăng say đến giữa trận thì nhận ra bên cạnh mình nhiều thêm một người, cậu ta ngẩng đầu nhìn một cái, sững sờ hỏi: “Tớ đang mơ ngủ hả?”. Mặt cậu ta lấp ló ý cười, nhỏ giọng hỏi: “Sao quay về sớm thế, không phải bảo còn quan sát thêm mấy ngày sao?”
Khương Chiếu Miên rất gầy, màu da trắng nõn, tóc mái thả tự do dài thấp thoáng đến lông mi, nhìn sơ qua có vẻ tinh thần không ổn lắm: “Ừm, đến lấy sách.”
Mấy ngày nay Chiếu Miên bị hoocmon quấy phá, luôn thấy mệt chỗ này mỏi chỗ kia, nếu không phải bác sĩ cuối cùng cũng thư thả cho thì cơ hội ra khỏi nhà cũng không có.
Nhiêu Thanh hình như cũng biết được tình trạng của cậu sơ sơ, để điện thoại di động xuống, đứng dậy nhường chỗ cho Khương Chiếu Miên: “Đây để tớ giúp cậu, ngồi chỗ này này.”
Lấy sách gì đó chỉ là thứ yếu, Khương Chiếu Miên thực ra chỉ muốn kiếm cớ thoát khỏi kiềm kẹp mà thôi. Nhiêu Thanh lục lọi trong hộc bàn lôi ra một đống sách giúp cậu sắp xếp, đầu cậu cúi xuống, áp lên mặt bàn, cũng không tỏ ý kiến gì.
Nhiêu Thanh lôi ra quyển sách mới từ chồng sách cao ngất, nghiêng đầu liền thấy bộ dạng ủ rũ của Khương Chiếu Miên, không nhịn được hỏi: “Mấy đợt trị liệu rồi? Không thấy khá hơn sao?”
Khương Chiếu Miên đến lắc đầu cũng khó khăn: “Đừng nói nữa, đau muốn chết.”
Nhưng đến cùng luận về bệnh liên quan đến tuyến thể thì loại thuốc vạn năng không cần phải nói cũng biết: ghép đôi với Alpha có độ xứng đôi cao đảm bảo trị bách bệnh.
Chuyện này đến đây lại càng ngang trái, tuyến thể Khương Chiếu Miên không phát dục, hoàn toàn không biết tín tức tố của mình thuộc dạng nào, mạnh yếu ra sao, càng khỏi nói đến chuyện làm sao tìm được Alpha có độ xứng đôi cao. Tuyến thể không phát dục chẳng phải cũng là nguyên nhân khiến cậu không thể phẫu thuật chữa bệnh triệt để đó sao. Nói tóm lại, như mò kim đáy bể, tiểu bệnh nhân cao quý này chỉ còn cách kéo dài sinh mệnh trong tuyệt vọng và suy nhược.
Để kéo dài sinh mệnh, Khương Chiếu Miên sắp phải cách ly ở bệnh viện Bảo Châu phía đông sườn núi, nơi đó có bốn vách tường trắng như tuyết, phòng bệnh nồng nặc mùi thuốc khử trùng, cứ như vậy vượt qua quãng đời còn lại.
Sống lay lắt dù sao vẫn tốt hơn là chết tử tế*, Giang Yểu quả quyết ký tên không chút do dự, dùng tiền dùng quyền dùng hết cho chữa bệnh, tự do tính là gì, giữ được mạng sống trước đã rồi tính sau thôi con trai.
(*Better a bad life than a good death (idiom))
Nhiêu Thanh lại rút ra thêm hai ba cuốn sách tính nhét vào cặp: “Chắc không sao đâu ha? Cứ nghe theo cô Giang sắp xếp đi, đừng nản lòng mà.”
“Mấy thứ này tớ không cần đâu.” Mấy ngón tay gầy gò trắng bệnh của Khương Chiếu Miên để trên dây kéo cặp sách đen tuyền càng làm tăng thêm tương phản, cậu cụp mắt, nhỏ giọng nói: “Tớ chỉ tới lấy quyển sách kia thôi.”
“Đao Phong*?” Nhiêu Thanh thấy cậu không nói gì, biết cậu ngầm thừa nhận, cậu ta tặc lưỡi một cái rồi cúi đầu lục lục hộc bàn, giọng nói ồm ồm không rõ lại pha chút khó chịu: “Nếu thích thì lại mua cuốn khác, cũng bao năm rồi tơi tả rồi, còn lết thân tới lấy có mệt hay không.”
*tên một cuốn sách, tựa tiếng Anh là The Razor’s Edge
Khương Chiếu Miên mím mím môi, bên ngoài trông thì nhu thuận nhưng thực ra tính cách cậu cố chấp từ trong xương tủy: “Không giống nhau mà.”
Nhiêu Thanh tìm được quyển sách bìa cứng kia, nhét vào ngăn phụ trong cặp sách: “Được rồi, tớ cũng thuận miệng nói thôi.”
Nguyên nhân vì sao không giống nhau, Nhiêu Thanh từng hỏi không biết bao nhiêu lần, Khương Chiếu Miên trước sau như một không hé nửa lời, cậu ta cũng không hỏi nữa.
Sắc trời ảm đạm âm trầm, goài hành lang mưa cứ nhỏ tí tách không ngừng, nhìn mà chán chường, Khương Chiếu Miên trầm mặc nhìn ra ngoài cửa sổ, trong tầm mắt chỉ còn sót lại mảng màu xám xịt mù mờ.
……
Khương Chiếu Miên ngủ mê man bốn ngày, nhiều lần sốt cao, cứ ban ngày uống thuốc xong dịu đi thì ban đêm lại phát sốt trở lại, y tá vừa phối hợp tiêm thuốc, vừa hạ nhiệt độ vật lý, nhưng cũng không có bao nhiêu tác dụng.
Báo cáo kiểm tra bệnh mãi lâu sau mới ra, bệnh viện Bảo Châu kết luận bệnh tình đã trở nặng. Từ trên xuống dưới nhà họ Khương không khí ngột ngạt, không biết là có điều gì sai sót ở đây không, ai nấy đều âm trầm, nghĩ đi nghĩ lại cũng nghĩ không ra vì sao mới đến trường lấy đồ một chuyến thôi mà bệnh tình lại ra nông nỗi này.
Khương Khởi tức giận, gây áp lực cho trường học, hiệu trưởng nhận được tin hoảng loạn không thôi, thức nguyên đêm kiểm ra, nhưng mà Khương Chiếu Miên ngày hôm đó tiếp xúc quá nhiều người, tra từng người từng người không thể một chốc là xong ngay.
Phía bên Giang Yểu, bà cũng bỏ hết mọi công việc của mình, nhóm phu nhân bà lớn mà bà hay giao du cũng ném hết ra sau đầu, không bài bạc, không mua sắm, ngày đêm chỉ canh giữ bên giường bệnh con trai. Tâm tình Giang Yểu thăng trầm quá mức, một thời gian dài nghỉ ngơi không điều độ làm mạch máu trong kết mạc bị vỡ, tròng trắng mắt cua bà nhuộm thành một màu đỏ sậm, cơ thể cũng hao mòn tiều tụy.
Khương Chiếu Miên là trẻ sinh non, từ lúc sinh ra đã chỉ có nửa cái mạng, Giang Yểu lại còn là người sùng đạo.
Liên bang là do các thế gia độc quyền, Khương gia quyền đại thế lớn, mời rất nhiều cao tăng suốt mấy tháng trời làm lễ cúng bái, tụng kinh cầu phúc. Có tác dụng lâu dài hay không chưa nói trước được, nhưng lúc đó nói tiểu thiếu gia họ Khương phúc lớn mạng lớn cũng không phải là nói điêu. Cái thân thể bé nhỏ kia vẫn cứ chịu đựng ngày qua ngày, Tử thần không chỉ buông tay, mà còn trao cho cậu một tia hi vọng sống.
——
Tín tức tố mà Alpha lưu lại trên mẩu tuyến thể thu thập được đo ra độ xứng đôi cao tới 95%, vì lượng tín tức tố quá ít nên mất đến ba ngày mới điều tra chính xác được trị số.
Báo cáo khớp với kết quả trong một bài báo từng công khai trên một tạp chí được bảo trợ bởi Liên minh hiệp hội các bác sĩ ba năm trước, xem ra đúng là Nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí*, này cũng giống như tiên tri bói toán đầu năm vậy. Xã hội bây giờ đã phóng khoáng hơn trước, người ta ao ước tự khống chế thân thể của mình, không phải chịu dục vọng bản năng chi phối. Các loại thuốc ức chế càng ngày càng đa dạng, hàng đẹp giá lại rẻ, tội gì lại để mấy con số lạnh như băng trở thành thánh dụ buộc phải làm theo.
*nguyên gốc: 仁者见仁智者见智, nghĩa: người nhân thấy vậy gọi là nhân, người trí thấy vậy gọi là trí, mỗi người mỗi ý. Thực ra ý nghĩa nguyên câu mình không chắc lắm, nhưng đọc đoạn trước đoạn sau mình đoán là nó có ý vậy.
Nhưng mà đó chỉ là đối với những AO khỏe mạnh bình thường.
Trên thực tế các nghiên cứu lâm sàng đã nêu rõ, hàng năm đều có vô số những AO có vấn đề về tuyến thể cần sự hỗ trợ của giới tính đối ngược đạt độ xứng đôi 60% trở lên trị liệu. Trong danh sách trị liệu đã có số liệu cụ thể, thông thường bác sĩ hội chẩn sẽ nhiều chuyện hỏi thêm một câu đã đối tượng thích hợp có độ xứng đáp ứng đủ yêu cầu hay chưa, không có cũng không vấn đề gì, phía bệnh viện sẽ bố trí những nhân viên chuyên nghiệp đã trải qua huấn luyện, cũng có nhiều lúc có cả tình nguyện viên. Vì thế những bệnh nhân ngay cả tín tức tố của mình là gì cũng không biết như Khương Chiếu Miên, mới thật sự là không cửa không đường.
Có thể tưởng tượng được Giang Yểu lúc cầm trên tay tờ báo cáo đo lường có bao nhiêu vui mừng.
Bà không quan tâm người kia như thế nào, là vừa mới đẻ hay đã qua bảy mươi không quan trọng, chỉ cần sống, sống là được, cho dù người kia đang nằm trên giường chỉ còn sót lại một hơi thở cuối cùng, cũng phải đem người kia tới đây trước hồi quang phản chiếu (trước khi qua đời), tất cả cũng chỉ vì mở đường nhân sinh cho đứa con trai mới vừa mười sáu tuổi..
Trường học gửi tới đoạn băng ghi hình, camera có góc chết, bóng dáng ông thầy lúc đó căn bản lọt không vào, chỉ thấy duy nhất góc áo màu trắng của một nam sinh, lúc đi ra cổng trường nam sinh vừa bung dù, khẩu trang lại che mất nửa mặt, che đến không có một chỗ hở, nhưng mà người của Khương gia vẫn nhanh chóng tìm được người đó.
Tại cảng Thành Giang.
Thành phố Tân Bình không được phê duyệt các dự án phát triển, người ta hay gọi nơi này là khu dân nghèo. Đường phố chật hẹp, những ngôi nhà xây bằng đá sa thạch hai bên đường đã cũ kỹ, xuống cấp. Cách một đoạn lại dựng một cái cột điện xi măng lẻ loi đơn độc bên trên dán đầy giấy tờ quảng cáo trắng đen lẫn lộn, mỗi tờ nếu không viết “bài thuốc bí mật tổ truyền”, “trăm năm y quán”, hay “nhà tôi ba đời trên trị bệnh liệt dương dưới trị bệnh sinh dục”, thì cũng viết “ăn không ngon ăn không vào, đến tìm tôi, bệnh bao lui”.
Một đàn chim không biết gọi là gì sà xuống đậu thành hàng trên dây điện, một con mèo lông cam pha vàng thả chậm bước chân trên nóc nhà gần đó, kéo theo cái đuôi dài như rắn, con mèo nhìn chằm chằm vào lũ chim như hổ rình mồi, nóng lòng muốn nhảy qua.
Quán Internet nhỏ mở trong ngõ hẻm đằng sau trường trung học cảng Thành Giang. Dạo này mấy quán cà phê Internet rất được ưa chuộng, ghế ngồi đủ thoải mái cho dân chuyên làm việc văn phòng, lại có cả máy tính kết nối Internet, đồ ăn thức uống đầy đủ mọi thứ, tương tự như một quán cà phê bình thường. Nhưng đáng tiếc giá cả cao chót vót nên không vào nổi “giới kinh doanh của Thành Giang cảng”, người ta cũng chẳng mặn mà gì với dân lao động Thành Giang, dù sao thì ép khô xương cốt cũng nấu không ra mấy lạng dầu*.
*nghèo đến có vét sạch cũng không ra được mấy đồng.
Quán Internet nhỏ thiết bị cũng sơ sài, hai tệ một giờ*, mười hai tệ nếu ở qua đêm, bất kể ngày nghỉ, lúc nào cũng tụ tập đầy mấy thanh niên học sinh cấp 2, cấp 3 tinh lực dồi dào hay người vô công rỗi nghề ở cảng Thành Giang. Quản lí ngồi một bên quầy trông coi vừa hút thuốc vừa xem mấy nhãi con chơi game, thỉnh thoảng ngứa tay, thừa dịp chủ quán vắng cũng vào đánh vài ván.
*nguyên gốc: 两块钱一个小时, mình tra thì nó có nghĩa là 2 đô một giờ, đô này có lẽ là đô la Hongkong, 2 đô tương đương với khoảng 1,63 nhân dân tệ, chắc truyện có bối cảnh ở Hongkong, nhưng không có thông tin chính xác lắm, nên mình tạm để như trên nhé. Ai biết thì góp ý giúp mình nha.
……
Khi Khương Chiếu Miên tỉnh lại thì trời đã tối, tiếng mưa vẫn rơi tí tách. Giang Yểu đang ngồi trên ghế mây trong phòng bệnh, bàn bạc phương án trị liệu với bác sĩ.
“Để tuyến thể phát dục hoàn toàn thì có lẽ phải cần đến ba năm, thời kỳ phát tình nên dùng thuốc ức chế, tốt nhất giai đoạn đầu nên tiếp xúc nhiều với Alpha kia, tín tức tố của Alpha đó có thể có tác dụng ổn định bệnh tình cho bệnh nhân, lúc cần thiết cũng có thể kí hiệu tạm thời.” Bác sĩ tổng kết.
Trong làn khói trà lượn lờ, Giang Yểu cuối cùng cũng gỡ bỏ được phần nào gánh nặng trong tim, bà thở phào một cái, đứng lên nói: “Cám ơn bác sĩ.”
Khương Chiếu Miên đang vểnh tai nghe nửa chừng, mơ mơ hồ hồ đoán có khi nào mẹ với bác sĩ đã tìm được một Alpha có độ xứng đôi cực cao rồi không. Cậu cũng chưa hiểu lắm mấy cái khái niệm bác sĩ nhắc tới, không biết bốn chữ “ký hiệu tạm thời” này có nghĩa là gì, chờ Giang Yểu tiễn bác sĩ ra về, mới mở miệng: “Mẹ.”
Họng cậu giống như đang ngậm một vốc cát, âm thanh phát ra vừa khô lại vừa khàn, nghe xong cũng tự làm mình phát hoảng.
Giang Yểu quay người, mừng rỡ nói: “Tỉnh rồi?”. Bà bước nhanh đi tới trước giường bệnh, bàn tay ấm áp bao lấy mấy đầu ngón tay lạnh lẽo mảnh khảnh của cậu, động tác vừa nhẹ nhàng vừa chậm chạp, xoa xoa bóp bóp nhẹ nhàng: “Bảo bối của mẹ có khó chịu ở đâu không?”
Đối với bà, Khương Chiếu Miên vẫn luôn là đứa trẻ bé bỏng, mỗi một câu nói, ánh mắt, hành động đều tràn ngập tình mẹ bao la như trời đất, nhưng vẫn nhẹ nhàng như nước.
Khương Chiếu Miên hơi lắc đầu, đôi lông mi dày, khuôn mặt nhỏ trắng bệch tựa như giấy, vì bệnh mà trông vừa đơn độc vừa gầy yếu: “Con khát.”
Giang Yểu mỗi ngày đều dùng bông tẩm nước, thấm đều cho đôi môi của cậu, nên không có dấu hiệu bị khô hay nứt nẻ. Bà rót nửa ly nước ấm, cẩn thận từng li từng tí cho cậu uống: “Chậm một chút.”
Cái miệng nhỏ của Khương Chiếu Miên nhấp từng ngụm, chờ cho cậu uống hết, Giang Yểu mới lấy cốc đi, ly thủy tinh trong suốt tiếp xúc với mặt tủ, phát ra một tiếng vang nhẹ. Bà ngồi xuống bên cạnh, giải thích: “Lát nữa sẽ có một anh trai đến đây, con không cần sợ gì cả, ngoan ngoãn nghe lời bác sĩ, mẹ ở ngay trong phòng trị liệu bên ngoài chờ con, nhé?”
Cậu vẫn còn cảm thấy mỏi mệt, cả người không có chút tinh thần, mệt mỏi gật đầu, không nói gì.
Giang Yểu cúi người vén tóc mái đen tuyền trên trán con trai nhỏ, đáy mắt không che nổi ý cười: “Sẽ nhanh chóng tốt lên thôi.”
Tại phòng trị liệu trên tầng mười lăm Bệnh viện Bảo Châu, các thiết bị dùng cho chữa bệnh bằng kim loại phát ra ánh sáng trắng lộng lẫy, trống trải yên tĩnh. Khương Chiếu Miên không đi mà ngồi xe lăn, trên đầu gối đắp cái chăn khảm đầy hoa văn xa xỉ. Cậu đã mệt mỏi đến cực độ, khuôn mặt tinh xảo bị nét ảm đạm che mất, như con rối hình người đẹp đẽ nhưng không có chút nhiệt độ nào.
Giang Yểu không biết rằng, 95% độ xứng đôi không chỉ là cọng rơm cứu mạng tốt nhất, nó còn là một loại độc dược ngọt ngào. Mã gen phù hợp sẽ khắc sâu vào huyết dịch. Con đường mà thần phật đưa lối cũng sẽ được định giá, mà cái giá này cũng trả đủ bằng cuộc đời của cậu con trai.
Nếu như Khương Chiếu Miên không tới trường học lấy quyển sách kia, nếu như Lục Từ không đồng ý đến trường cấp hai thay cho Trương Hán Thịnh, hoặc là quay ngược thời gian, thư viện thành phố chưa từng tiếp đón hai cậu bé, nếu như… Đáng tiếc trên đời không có nhiều cái nếu như vậy.
– ————————–
HẾT CHƯƠNG 1
Lời editor: ban đầu tui coi trên link bản raw thì nó ghi là 3 chương, hí hửng đem về edit, thấy chương 1 sương sương gần 5000 chữ tui kiểu: ò chắc do nó ngắn nên là 1 chương nó dài. Ai đâu mà ngờ, nó đúng là có 3 chương, nhưng là 3 chương phiên ngoại ạ. Còn chính văn có tận 25 chương lận. Huhuhu, dự là tui sẽ edit bộ này lâu lắm. Nhưng tui sẽ cố gắng mà, đừng bỏ tui nghennn. Mãi iu mọi ngườiiiii ღゝ◡╹)ノ♡
Update: cho bạn nào thắc mắc vì sao mình để nguyên là “tín tức tố” thay vì từ mà mn hay gặp là “tin tức tố”, thì nếu ai hay theo dõi nhưng page danmei trên fb sẽ biết mới vừa đây thôi có 1 trận cãi lộn cực lớn liên quan đến cái từ này. “Tin tức tố” vốn là 1 từ không có nghĩa, “tín tức tố” mới là cách đọc đúng của Hán Tự này. Nhưng tựu chung thì cả hai tụi nó đều là từ vựng chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết ABO mà thôi. Nên mình đã quyết định để nguyên như trong bản QT.