Tân Uyển lúc 14 tuổi rất hay khóc sao? Khoảng thời gian bên cạnh anh dường như Tân Uyển đã cười rất nhiều, rất hiếm thấy cậu khóc. Tống Hành không biết xoay xở như thế nào với Tân Uyển đang khóc, đấu tranh mấy phen xong cảm thấy có vẻ như quay lại đón con chó kia là phương án đơn giản nhất.
Bác sĩ Lý hơi hoảng sợ khi thấy bọn họ quay trở lại, y rất lo Tống Hành nửa đường đổi ý, sau khi biết được bọn họ chỉ đón chó thì vẻ mặt đã bình tĩnh trở lại.
Con chó đó vốn dĩ không có chủ, dựa vào việc ăn chực mà lớn, chỉ có chân phải phía sau hơi cà thọt, đón đi không thành vấn đề.
Sau khi đón chó xong, mắt thường cũng có thể thấy Tân Uyển vui vẻ, nụ cười vẫn treo trên mặt không hạ xuống, cậu ôm Cầu Cầu ra hàng ghế sau, rù rì xì xào nói chuyện, âm thanh rất nhỏ nên khó nghe được gì.
Chú chó vùi vào trong lòng cậu kêu “oẳng oẳng”.
Tống Hành vẫn không hề thích con chó này, anh đang hối hận cho sự bốc đồng của mình. Xe chạy đến giao lộ, trong lúc chờ đèn đỏ thì anh chỉnh máy phát nhạc.
Khúc nhạc dạo vừa vang lên thì bỗng nhiên phía sau phát ra tiếng sột soạt, giọng nói của Tân Uyển rất gần: “Cảm ơn anh.”
Cậu nhanh chóng ngồi lại chỗ, “Anh vẫn chưa nói cho em biết biết anh là ai đó.”
Đồng hồ đếm ngược trên đèn đỏ là tới số 12, đang chậm rãi chuyển động. Tống Hành rũ mắt suy tư một hồi, trong vòng 12 giây nghĩ ra được lời giải thích, vừa đạp chân ga vừa nói: “Cậu cứ gọi tôi là anh họ.”
Bầu không khí trầm lắng lại, Tân Uyển khó hiểu nhìn anh, “Hả? Anh lặp lại lần nữa được không?”
Tống Hành mặt không đổi sắc nói dối: “Ba của cậu đứng thứ hai phải không, tôi là con của bác Ba của cậu. Trước đây tôi đi du học, rất ít khi về nhà, cậu ít thấy tôi thì cũng là chuyện bình thường thôi. Cậu cũng từng qua nhà tôi rồi mà, không nhớ sao?”
Lời giải thích này không hề hoàn mỹ, đầy rẫy sơ hở ở bên trong. Hồi trước có lần anh với Tân Uyển cùng nhau về nhà sau khi tan học, Tân Uyển kể chuyện bác Ba tới nhà đưa đồ gì đó cho bà nội, Tống Hành không biết nói chuyện phiếm, nhưng anh cũng rất muốn nói thêm nhiều câu với Tân Uyển, vì thế chỉ hỏi cậu một cách khô khan: “Vậy bác Cả với bác Hai thì sao?”
Tân Uyển phì cười, “Bác Cả em bận lắm, còn bác Hai — bác Hai là ba em đó.”
Nhưng còn cụ thể thì Tân Uyển không nói, toàn bộ lời giải thích của anh đều dựa trên những gì mà Tân Uyển đã nói, nếu như lúc đó Tân Uyển giấu diếm anh hay là nói dối thì lời giải thích của anh coi như sắp toang rồi.
Tống Hành tỉnh bơ nhìn sắc mặt của cậu trong gương chiếu hậu, Tân Uyển dường như đang nghiêm túc suy tư, điều này càng khiến Tống Hành càng lúc càng không chắc chắn, ngay khi anh tính mở miệng thì Tân Uyển ôm chó phấn chấn kêu một tiếng: “Anh Ba!”
Xe thắng gấp, đầu Tân Uyển cụng về phía trước, cậu xoa cái trán bị đau.
Tống Hành nói “Xin lỗi” rồi tiếp tục lái xe.
Tân Uyển đoán được trán mình đã sưng rồi, Cầu Cầu cũng sợ hết hồn, nó vùng vẫy trong lòng cậu rên ư ư, còn lè lưỡi liếm lên ngón tay của cậu.
“Em gọi sai ạ?” Tân Uyển lại ló đầu nhìn, dè dặt: “Đầu óc em vẫn hơi mông lung chút, không nhớ rõ cho lắm, chắc là có vấn đề thật rồi… Anh Ba, anh đừng giận em nha.”
“Không giận, đừng gọi tôi là anh Ba.” Tống Hành nhìn thẳng về trước, tựa như lúc nãy chỉ tình cờ nên mới thắng gấp thôi.
Tân Uyển “À” một tiếng rồi lại tiếp tục ôm Cầu Cầu thủ thỉ, bóp đệm thịt dưới chân nó. Còn Tống Hành vẫn chưa ổn định tinh thần, lúc còn học cấp 3 Tân Uyển cũng hay gọi anh là “anh”, lúc làm nũng thì kêu “anh ơi”, rất ngọt, Tống Hành mỗi lần nghe là tim đập rất nhanh, tai cũng đỏ bừng lên.
“Anh, nhà bà nội em không phải ở đây.” Tân Uyển đổi xưng hô.
(*) Từ khúc này trở xuống Tân Uyển toàn gọi Tống Hành bằng ca (anh)
“Bà của cậu… Cơ thể có chút vấn đề nên ba cậu đưa bà ấy qua vùng khác để chữa bệnh rồi, chẳng phải trước đây bà của cậu luôn bị đau thắt lưng, chân cũng không đi lại dễ dàng sao?”
Tân Uyển lo lắng: “Rất nghiêm trọng sao ạ?”
“Không nghiêm trọng, nhưng chắc cũng tốn nhiều thời gian, không có gì đáng ngại đâu. Khoảng thời gian này cậu cứ ở lại nhà tôi, để bà nội cậu được nghỉ ngơi, chữa trị thật tốt, đừng lo lắng.”
Tân Uyển im lặng, vẫn không yên tâm.
Hơi kẹt xe nên khoảng 2 tiếng mới tới thành phố, nửa đường Tống Hành có gọi cho Mao Niệm, từ khi anh trở về nước tới nay phần lớn công việc đều do Mao Niệm giải quyết, cô xử lý rất gọn gàng.
Theo như trao đổi trong điện thoại thì bây giờ Mao Niệm đang đợi anh ở ven đường. Xe chậm rãi tấp vào, Tân Uyển nghe động tĩnh, Tống Hành cởi dây an toàn ra, “Cậu ngồi đây chờ chút.”
Vừa dứt câu là anh bước ra ngoài ngay, Tân Uyển kề sát cửa sổ tính nhìn khẩu hình để phân tích hai người họ đang nói cái gì, sau đó cậu ngẩng đầu nhìn tấm biển báo ghi “Đường Đạo Tam”.
Họ nói chuyện không được 5 phút thì cậu thấy người phụ nữ mặc đồ đen đi tới, cười dịu dàng mở cửa xe phía cậu ra rồi tránh người qua một bên tỏ ý mời cậu xuống.
Tân Uyển theo bản năng cảnh giác và phòng bị với người lạ, Mao Niệm thấy cậu như vậy chỉ cười một tiếng: “Chỉ dẫn ngài đi mua quần áo thôi, tiện thể làm giấy chứng nhận cho chú cún này luôn, đi nào, tôi đi với ngài.”
Cậu nhìn về phía Tống Hành nhưng Tống Hành đứng cách cậu rất xa, ánh mặt trời rất chói, cậu không rõ ánh mắt của Tống Hành, đành phải đi theo Mao Niệm.
Giao Tân Uyển cho Mao Niệm xong, cảm giác yên tĩnh lần nữa trở về trong xe.
Tống Hành thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi anh thật sự không muốn lại gần con chó, hiện tại anh còn tính đưa xe đi rửa. Anh vuốt màn hình xe mấy cái, chỉnh chức năng phát nhạc, bài “Khoanh Tay Đứng Nhìn” của Tề Tần vang lên.
♪ Gương mặt của em vẫn lướt ngang qua cho dù anh đã nhắm mắt lại
♪ Thì làm sao anh có thể quên được em
♪ Trừ khi ngay từ đầu chúng ta chưa từng yêu nhau
Tống Hành cắt ngang bằng giọng tấu nói của Quách Đức Cường.
Anh ở Sấu Nguyệt Lý trên đường Đạo Ba — đây là tên tiểu khu. Nghe nói trong đó không ít chính trị gia nổi tiếng đang sinh sống, Tống Hành không nằm trong vòng giải trí hay là chính trị nên cho dù đi đường có chạm mặt phải thì cũng không ai nhận ra. Nhưng ở trong đây quả thật rất yên tĩnh.
Đến tầng 16, lúc bước vào nhà, Tống Hành nhìn cốc nước trên khay trà thủy tinh, nó vẫn còn đầy nước mà đêm hôm qua anh chưa kịp uống hết. Chuyện này nhắc nhở Tống Hành rằng anh đã đi ra ngoài trước khi đi ngủ, rồi khi về thì dẫn theo bạn trai cũ và một con chó.
Đây là một chuyện vô cùng hoang đường, hoàn toàn không chân thực.
Tống Hành không muốn ôn lại kỷ niệm nữa nên bèn đổ sạch nước trong ly.
Tân Uyển không nhớ ra anh, anh chỉ tạm thu nhận cậu cho tới khi cậu khôi phục trí nhớ. Anh và Tân Uyển đã kết thúc trong cơn mưa tầm tã của ba năm trước, ngoài ra thì không còn khả năng nào khác.
Thời gian còn lại Tống Hành vẫn luôn ở trong phòng làm việc đọc văn kiện của công ty.
Tân Uyển và chó trở về lúc bảy giờ tối, trước đó Mao Niệm cũng đã gọi điện thoại báo cho anh, cô có vân tay để mở cửa nên cũng không cần làm phiền tới Tống Hành. Anh nghe loáng thoáng tiếng chó sủa và những tiếng động khác bên ngoài cửa, nhưng anh vẫn ngồi im tiếp tục đọc văn kiện, đẩy mắt kính một cái.
Anh bị cận nhẹ, không nghiêm trọng, nhưng đã quen đeo khi đọc văn kiện công việc.
Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa, Tống Hành không ngẩng đầu: “Vào đi.”
Âm thanh đẩy cửa rất nhỏ nhẹ, vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy Tân Uyển đang lấp ló đầu nhìn vào, dường như cậu đang hơi căng thẳng, giọng nói cũng không lớn: “Anh đang bận ạ?”
“Không hẳn.”
Nghe xong Tân Uyển mới từ từ đẩy cửa bước vào, Tống Hành thấy vậy thì cau mày: “Để chó ở ngoài.”
Tân Uyển lúng túng, khuôn mặt đỏ bừng, da mặt trông như rất mỏng, nhưng cậu vẫn thành thật ôm chó bước ra ngoài. Lờ mờ có thể nghe được giọng nói của Mao Niệm, bảo cậu bỏ chó vào trong lồng hoặc là ổ nằm — những thứ này đều do Tống Hành kêu mua.
Một lát sau Tân Uyển mới quay lại, cậu chắp tay ra sau lưng như thể vừa làm chuyện gì sai trái vậy. Trên người cậu là đồ vừa mới mua, không quá sang trọng, áo thun trắng tay ngắn bình thường, bên trên in logo của các nhân vật anime, quần đùi, ít ra cũng mang giày, trông cũng hài lòng.
Tóc thì đã cắt ngắn, Tống Hành thầm nghĩ tóc dài vẫn đẹp hơn chút.
“Có chuyện gì?” Tống Hành hỏi.
Hai cái tay sau lưng Tân Uyển không ngừng xoắn xuýt, cậu nói: “Chị ấy dẫn em đi mua mấy bộ quần áo với cắt tóc rồi ạ, Cầu Cầu cũng đã được tắm rửa và tiêm ngừa đầy đủ.”
Tống Hành kiên nhẫn nghe, không ngắt lời cậu.
“Cảm ơn anh!” Bỗng dưng Tân Uyển hơi lớn tiếng chút, rồi lại hạ giọng nhỏ xuống: “Mấy thứ này có vẻ như rất đắt, sau này em sẽ trả tiền lại cho anh, một đồng cũng không thiếu đâu ạ.”
Tống Hành hỏi: “Trả như thế nào?”
Tân Uyển lập tức nghẹn lời. 14 tuổi không thể đi làm, lao động trẻ em là bất hợp pháp, hơn nữa còn có học phí và tiền sinh hoạt, cậu vẫn đang dựa vào bà nội và mẹ đang đi làm ở xa, tiền ba cậu cho cậu cũng toàn đưa hết cho bà nội.
“Đừng lo, bà cậu đã nhờ tôi chăm sóc cho cậu rồi, không cần phải trả tiền lại.” Tống Hành đứng dậy, tiện tay lấy cục kẹo trên bàn đưa cho cậu, Tân Uyển theo bản năng nhận lấy, ngạc nhiên nhìn anh, “Ăn cơm chưa? Nếu chưa thì để tôi gọi món cho cậu.”
“Em chưa ăn.” Tân Uyển siết cục kẹo trong tay, “Anh.”
“Sao vậy?”
Cậu cố gắng lấy can đảm, “Tối nay em ngủ ở đâu ạ, ngủ chung với anh sao?”
Tống Hành nắm chốt cửa, nghiêng đầu nhìn cậu: “Cậu muốn ngủ chung tôi?”