Đêm Xuân

Chương 18



Trong đêm mưa gió bão bùng, trước cửa Tuyên Bình Hầu phủ đỗ một chiếc xe ngựa đầy xa hoa lộng lẫy, khảm đầy vàng bạc, ngọc ngà đang chậm rãi dừng lại. Gió đêm thổi qua làm bốn chiếc đèn lồng treo trên đỉnh của chiếc xe ngựa khẽ đung đưa theo gió, cửa xe ngựa mở ra, mấy vị thị nữ bước xuống cùng nhau đỡ một vị tiểu thư có dung nhan mỹ lệ xuống xe.

Gác cửa của phủ Tuyên Bình Hầu cùng vài gã sai vặt liền bung dù lập tức chạy tới, ân cần hỏi han vị tiểu thư đó:” Tiểu thư, người đã về rồi “.

Vị tiểu thư được các thị nữ đỡ, nàng đi một đôi giày nhẹ như mây, từ tai, cổ, cổ tay khắp người đều đeo đồ bằng vàng ngọc, ngay cả mái tóc của nàng đều điểm xuyến trang sức bằng vàng, phía trên vầng trán của nàng còn có một ngọc bội điểm thúy. Cả người nàng đều tỏa sáng rực rỡ nhờ một thân vàng kim giống như một tòa cung điện nguy nga, tráng lệ thật là làm người ta lóa mắt đến kinh người.

////// Hình ảnh điểm thúy: ( Nguồn lấy trên báo pháp luật còn hình ảnh trong phim nhu ý Truyện)

Từ góc độ vật liệu, vì Điểm Thúy là công nghệ trang trí với vật liệu sử dụng chính là lông chim phỉ thúy (chim phỉ thúy – bói cá – có lông màu xanh biếc, rất đẹp mắt), cổ đại gọi Điểm Thúy là Thúy, chính là lấy từ tên chim phỉ thúy ra để đặt. Lông chim do khúc xạ mà màu sắc rất mịn màng, tỏa ánh sáng lấp lánh, xinh đẹp chói mắt (chim bói cá là loài chim mà ngày xưa các triều đại vn mình cống qua cho các triều đại phương bắc).

———————-

Thật ra, nàng ấy đã rất xinh đẹp rồi, việc gì nàng ấy phải ăn mặc một cách lộng lẫy đến vậy.

Nhưng nàng ấy lại là tiểu thư của Tuyên Bình hầu phủ, nàng ấy thích như vậy, ý kiến của người khác chả là gì!

Thích Thi Anh thường ngày nàng ta đi ra ngoài đều ăn diện lộng lẫy như vậy, trong phủ Hầu gia cùng Hầu phu nhân hết sức yêu thương, cưng chiều đến cực điểm. Kẻ hầu người hạ phải nhìn sắc mặt của nàng ta mà đoán xem nàng ta muốn gì, đối xử với nàng ta còn cẩn trọng hơn so với vị tiểu thư bệnh tật, ốm yếu kia. Thích Thi Anh vừa trở về từ hội thơ, nàng ta đã uống chút rượu nhạt. Khuôn mặt của nàng ta không nhìn ra là đã uống rượu, đôi mắt híp lại, trong tay nàng ấy cầm một cây roi dài bảy tấc.

Những người thị nữ đưa mắt nhìn nhau ra hiệu, người thị nữ đang đỡ Thích Thi Anh cố gắng nháy mắt với những người khác:” Hôm nay, có người làm khó tiểu thư, chê bai tiểu thư không có học, tiểu thư nàng ấy tâm tình không tốt, các ngươi đừng trêu chọc “.

Thích Thi Anh đi thẳng về phía sân của phòng nàng ta. Kể từ khi nàng ta trở về Tuyên Bình hầu phủ, nơi mà Thích Ánh Trúc từng ở đã được xây sửa từ một nơi thanh nhã trở thành một nơi lộng lẫy, xa hoa, điều đó làm cho Thích Thi Anh vô cùng vui vẻ. Thích Thi Anh vô cùng vui sướng khi làm một vị tiểu thư chân chính nhưng nàng ta có một điều vô cùng bực bội đó là những kẻ trong giới quý tộc cười nhạo nàng ta không có học vấn, khí chất thì càng không có.

Thích Thi Anh vừa bước lại nghĩ đến sắc mặt của những kẻ quý tộc đó. Dù nàng ấy là một vị tiểu thư nhẹ nhàng, dịu dàng uyển chuyển nhưng bước chân của nàng ấy lại hấp tấp vội vàng, làm nổi bật nên sự khác biệt của nàng ấy với các vị tiểu thư quý tộc khác.

Người thị nữ hầu hạ riêng của nàng chạy chậm đến bên cạnh vị tiểu thư nhà mình rồi nhỏ giọng nói:” Tiểu thư, những người đó không thú vị đâu, chúng ta không cần phải chơi với họ. Chúng ta đi tìm Diêm công tử chơi đi, thật ra, Diêm công tử rất quan tâm đến tiểu thư đó.

Thích Thi Anh còn chưa kịp trả lời thì nàng ta đã nhíu mày lại nhìn tới nơi góc hành lang có vài bóng người đang khom lưng. Thích Thi Anh lập tức vung roi xuống đất, mắng:” Kẻ nào dám trộm đồ ở chỗ này “.

Đám người hầu đang khom lưng ở góc hành lang vô cùng sợ hãi, khuỵu người xuống. Bọn họ ngẩng đầu lên thì thấy ở phía đối diện là Thích Thi Anh cả người đeo đầy vàng bạc tay cầm roi đang dẫn theo một đám thị nữ hùng hổ tiến về phía họ. Đám người hầu không dám lên tiếng chỉ có thể nín lặng chờ đợi.

Vị tiểu thư trước thì bệnh tật cả người ốm yếu đến mức độ nàng bước đi cũng có thể khiến nàng trở bệnh nặng còn vị tiểu thư này lại cao lớn, nàng ta chỉ cần một đòn thôi cũng có thể vật ngã một con trâu. Hai vị tiểu thư của hầu phủ khác nhau quá lớn rồi.

Nhìn thấy Thích Thi Anh đằng đằng sát khí chuẩn bị bước tới phía họ, đám người hầu vội vàng giải thích, đưa lên bình sứ, vòng vàng, dây chuyền vàng,.. vội vàng cầu xin:” Tiểu thư tha mạng, không phải nhóm nô tỳ muốn trộm, là tiểu thiếu gia lấy kêu nô tỳ đem chúng mang đi bán”.

Thích Thi Anh hạ roi xuống, nàng ta choáng váng khi nghe thấy điều này:” Thích Tinh Thùy?”.

Là tiểu đệ đệ ngốc ngếch suốt ngày chỉ biết ăn chơi đó làm?

Đám người hầu đẩy toàn bộ mọi chuyện lên đầu Thích Tinh Thùy:” Là hai ngày trước, tiểu công tử đã được ra ngoài, chúng nô tỳ đi trên phố thì gặp tiểu thư Ánh Trúc. Tiểu công tử thấy tiểu thư Ánh Trúc ốm yếu mà bên cạnh tiểu thư chỉ có một người hầu, sau khi trở về tiểu công tử cứ than thở. Tiền tiêu của công tử hàng tháng đều bị cấm cho nên tiểu công tử kêu chúng nô tỳ lấy ít đồ đem đi bán rồi hỗ trợ thêm cho Ánh Trúc tiểu thư”.

Sắc mặt của Thích Thi Anh trở nên rất tồi tệ,nàng đã bị Thích Tinh Thùy chọc giận, tay nàng run run:” Cái gì mà hỗ trợ thêm? Không phải thuốc mà nàng ta dùng bây giờ vẫn là do Hầu phủ chu cấp sao? Nàng ta đã rời khỏi nơi này? Nàng ta còn dám lén lút liên hệ với tiểu đệ lại còn dạy hư đệ đệ của ta? Xem ra nàng ta vẫn còn ở gần kinh thành quá, đáng lý ra lúc đó ta nên nói mẫu thân đưa nàng ta đến một nơi xa hơn. Nàng ta đã rời khỏi Hầu phủ, vậy mà nàng ta lại còn làm hại tiểu đệ đệ… nàng ta đúng là đồ đê tiện”.

Một người hầu trong đám kẻ hầu không nhịn được liền nói:” Ánh Trúc tiểu thư, nàng ấy không phải là người như vậy là do tiểu công tử …”.

Thích Thi Anh vung roi xuống tạo ra một tiếng “chat” thật mạnh, người hầu vừa lên tiếng đã bị cây roi đó làm bị thương trên trán, máu chảy đầm đìa, ngã xuống đất. Cảnh tượng đó vừa diễn ra, cả hành lang đều im phăng phắc, không một ai dám mở miệng.

Thích Thi Anh ương bướng, cứng đầu, tất cả những người hầu ở đó đều sợ hãi vô cùng, nàng ta từ từ bình tĩnh lại rồi cười nhạo, nàng ta chậm chạp nhìn qua đám người hầu đang quỳ trên mặt đất rồi nói:” Các ngươi đứng dậy đi nếu tiểu công tử đã kêu các ngươi đi bán đồ thì các ngươi cứ đi đi”.

Không có một người hầu nào dám di chuyển.

Thích Thi Anh nhướng mày, nàng ta vừa cười vừa nói:” Ta không nói đùa với các ngươi. Các ngươi cứ đem bán đi. Ngày mai ta sẽ đi nói lại với phụ thân, mẫu thân để họ bắt Thích Tinh Thùy học nhiều hơn. Để Thích Tinh Thùy không còn ra khỏi nhà được nữa, tiểu đệ đừng nghĩ đến chuyện có thể lẻn ra ngoài đi chơi”.

“ Các ngươi không cần phải giấu diếm với đệ ấy, các ngươi cứ nói các ngươi đã gặp ta. Ta muốn nhìn một chút, đệ đệ ruột của ta có còn dám đưa tiền tới cho nữ nhân đó không. Hắn là đệ đệ ruột thịt của ta mà lại không đau lòng cho ta lại đau lòng cho một vị tỷ tỷ giả mạo. Vậy thì để tỷ tỷ ruột thịt là ta đây dạy dỗ hắn một chút”.

Đám người hầu cúi đầu sợ hãi không dám lên tiếng, Thích Thi Anh nhìn đám người hầu này một lượt rồi bỏ đi.

Đám kẻ hầu, người hạ nhìn nhau, cười khổ nói:” Thật sự, tiểu thư Ánh Trúc đúng là đáng thương”.

“ Thật ra, tiểu thư chỉ nhìn thấy Ánh Trúc tiểu thư ở phía xa còn chưa từng gặp mặt Ánh Trúc tiểu thư lần nào? Hai vị tiểu thư chưa từng nói với nhau câu nào. Nếu tiểu thư nói chuyện với Ánh Trúc tiểu thư thì Thích Thi Anh tiểu thư không cần phải lo sợ Ánh Trúc tiểu thư trở về sẽ cướp đoạt lại mọi thứ, cướp đệ đệ,… Thật ra, Ánh Trúc tiểu thư là một người rất thanh cao”.

Tuy họ nói vậy nhưng họ biết đó là chuyện của chủ nhân, đám người hầu như họ chỉ dám nói thầm mấy câu mà thôi, cũng không dám nói trước mặt chủ nhân. Dù sao, người tội nghiệp nhất chính là tiểu công tử, mới được thả tự do hai ngày vậy mà bây giờ lại bị bắt nhốt lại.

Mưa rơi như trút nước, đất trời được bao bọc bởi một màu đen và vài tia chớp ánh bạc trên nền trời đen thẳm ấy, tiếng sấm sét vang rền khắp nơi. Từng tia sấm đánh qua ánh chớp chiếu lên những cây cao đang đung đưa trong gió lớn.

Thị trấn nằm bên ngoài kinh thành bị mưa bao phủ. Cửa sổ, cửa ra vào của nhà nhà đều đóng, đến các cửa hàng cũng đã đóng cửa. Họ không biết rằng, trong đêm mưa đầy lạnh giá trên đường đang có một trận đánh nhau.

Ánh sáng chiếu vào vũng nước trên mặt đất giống như hồ nước dần dần biến thành vũng máu. Giữa rừng cây, mái nhà, phố nhỏ tường thấp, thỉnh thoảng có mấy bóng đen bay vụt qua.

Bóng đen bay vụt qua lại, chơi trò đuổi bắt, mặc dù không có tiếng động phát ra nhưng lại vô cùng nguy hiểm.

Một đám sát thủ được cử đến là do chính người thuê đích thân tuyển chọn, trình độ so với cái đám chó mèo lúc trước mạnh hơn nhiều. Một vài tên sát thủ trong đó liên kết với nhau để giết Thời Vũ, mặc kệ sự bàn bạc từ trước, bọn họ không dám coi thường kẻ được gọi là “ Ác ma Thời Vũ”.

Ở Tần Nguyệt Dạ không ai đủ thông minh để đoán Thời Vũ đang nghĩ điều gì.

Cơn mưa trong đêm vẫn đang rả ríc, hành động giết người lặng lẽ đến nỗi không phát ra tiếng động, thân thủ của Thời Vũ nhẹ nhàng, lúc ẩn lúc hiện. Tay đám sát thủ càng ngày càng nắm chặt vũ khí, từng người từng người trong đám sát thủ cứ từ từ biến mất.

Bọn chúng không khỏi cảm thấy hoảng sợ, cảm xúc của Thời Vũ lại quá thản nhiên. Mỗi khi bọn chúng giết người thì luôn luôn có sát khí tỏa ra làm người khác phải đề phòng nhưng Thời Vũ lại khác bọn chúng, tâm hắn trầm tĩnh như nước, ngay cả một tia sát khí cũng không có.

Một tiếng rên nhỏ vang lên giữa đêm mưa, một đám sát thủ lần lượt bị rớt từ trên tường nhà, đỉnh cây cao, cuối cùng chỉ còn lại một tên. Tên sát thủ run rẩy, đối mặt với đường phố rộng lớn, hét lớn lên:” Thời Vũ, ngươi có bản lĩnh thì ra đây đi, ngươi đừng có giống như lũ chuột trốn chui trốn nhủi! Ra đây đi, ngươi và ta quyết đấu một trận sống chết!”.

Đêm mưa rả rích, lạnh lẽo ngoại trừ tiếng mưa rơi thì không nghe được bất kỳ một âm thanh nào khác.

Tên sát thủ lại tiếp tục hét lớn:

” Ngươi cho rằng đi theo Tần tiểu lâu chủ tốt hơn đi theo lâu chủ sao? Ta nói cho ngươi biết, ngươi chỉ là một công cụ dùng để giết người mà thôi. Ngươi thật sự cho rằng Tần tiểu lâu chủ coi ngươi là huynh đệ chí cốt là bạn bè sao? Ngươi hãy chờ mà xem, cái ngày mà Tần tiểu lâu chủ trở thành tân lâu chủ, Tần tiểu lâu chủ sẽ giết ngươi! Nàng ta ở trên giang hồ có tiếng là một ả yêu nữ, ngay đến cả cha của nàng ta mà nàng ta còn giết. Lâu chủ nuôi nấng nàng ta, nàng ta lấy oán trả ơn! Ta không biết nàng ta đã hứa hẹn với ngươi điều gì nhưng ta chắc chắn lời nói của nàng ta không thể tin tưởng được đâu”.

“ Ngươi đã quên lâu chủ đã dạy dỗ ngươi như thế nào rồi sao? Thời Vũ, ngươi thật sự hiểu lầm lâu chủ rồi, lâu chủ đối với ngươi như phụ thân đối đãi với nhi tử. Phụ thân đã dạy nhi tử đi lầm đường lạc lối nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc lâu chủ không coi trọng ngươi. Chỉ cần ngươi quay về, lâu chủ vẫn sẽ tiếp nhận ngươi. Bọn ta còn đem người trong lòng của ngươi trả lại cho ngươi”.

Tên sát thủ nói lảm nhảm cả nửa ngày trời, dùng đủ các loại lý do để phá vỡ tâm lý của Thời Vũ. Tên sát thủ lẩm bẩm:” Thật sự hắn không biết một tên điên như Thời Vũ sẽ sợ hãi cái gì, quan tâm đến việc gì, hắn ta chỉ tùy tiện nói ra mà thôi “.

Phía sau tên sát thủ vang lên giọng nói của Thời Vũ:” Các ngươi thật sự sẽ trả lại Ương Ương cho ta sao?”.

Tên sát thủ đứng im, kiếm trong tay hắn đâm ngược về phía sau. Tên sát thủ xoay người lại, ngay lập tức tiến tới tấn công Thời Vũ. Thời Vũ cầm kiếm trong tay giao chiến với tên sát thủ, khuôn mặt Thời Vũ xuất hiện đầy sự nghi ngờ, thở dài rồi nói:” Ngươi lừa ta, các ngươi sẽ không bao giờ đem Ương Ương trả lại cho ta?”.

Tên sát thủ cười nhạo:” Thời Vũ, ngươi thật là ngây thơ, ta với ngươi quyết một trận sống chết vì sao ta lại phải bàn điều kiện với ngươi?”.

Tên sát thủ nhìn thấy điểm yếu của Thời Vũ, thừa dịp Thời Vũ di chuyển chậm chạp cầm kiếm lao tới chỗ Thời Vũ. Nhưng kiếm của tên sát thủ vừa hạ xuống thì bóng dáng trước mặt tên sát thủ đã biến mất. Kiếm trong tay tên sát thủ xoay một vòng đề phòng Thời Vũ lại gần.

Đã quá muộn rồi.

Ngay phía sau hắn, Thời Vũ đã đứng gần cất giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy vô cảm:” Nếu các ngươi đã không trả Ương Ương lại cho ta vậy thì ngươi chết đi “.

Tên sát thủ cuối cùng đã ngã xuống đất, máu văng tung tóe dính lên người Thời Vũ đang lạnh lùng đứng trong cơn mưa đêm. Thời Vũ trước nay trong lòng hắn đều vô cùng bình tĩnh, hắn càng giết nhiều người thì tâm tư hắn càng bình tĩnh. Khi hắn nghe tên sát thủ nói Thích Ánh Trúc bị bắt cóc trong lòng hắn vô cùng rối loạn nhưng hắn đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh trong một thời gian ngắn.

Chỉ cần tâm hắn đủ bình tĩnh thì làm việc gì đều dễ dàng giải quyết.

Thời Vũ khẳng định là không còn một tên sát thủ nào sống sót, hắn liền dùng tuyệt chiêu nhanh nhất của hắn chính là khinh công. Như một làn sương mờ ảo, Thời Vũ lướt như gió bay qua màn mưa, lao thẳng đến nơi mà Thích Ánh Trúc đang ở trên núi Lạc Dương.

Mười lăm phút sau, Thời Vũ đã vào trong sân nhà Thích Ánh Trúc, cánh cửa gỗ mở toang, sân thì bị nước mưa gột rửa sạch sẽ hắn chưa bao giờ nhìn thấy rõ ràng như lúc này.

Thời Vũ vội vàng chạy vào:” Ương Ương “.

Hắn lục tung mọi thứ trong viện lục từng gian phòng có trong viện, mỗi một gian phòng cửa đều mở toang. Cuối cùng, Thời Vũ đứng ở trong khuê phòng trống không của Thích Ánh Trúc, hắn ngơ ngác, nàng ấy không ở đây. Hắn chưa bao giờ cảm thấy nơi này hoang vắng đến vậy, Thích Ánh Trúc luôn nằm trên bàn bên cạnh cửa sổ, nàng ấy luôn luôn viết gì đó không ngừng, giấy Tuyên Thành thì bay phấp phới trong phòng.

Thời Vũ xem xét từng phần của viện, hắn muốn tìm kiếm dấu vết của kẻ thù, cách mà kẻ thù đã làm để xóa dấu vết và mang Thích Ánh Trúc rời đi. Thời Vũ đã đoán ra những kẻ đó cùng nhau xâm nhập cùng nhau rời khỏi, đột nhiên Thời Vũ dừng lại một chút, hắn phát hiện dấu vết hai nhóm người trước sau rời khỏi nơi này.

Đến lúc này Thời Vũ mới chợt nhớ ra, viện này không phải chỉ có mỗi Thích Ánh Trúc ở mà còn có một mama luôn làm hắn thấy ghét.

Trước mắt hắn là hai nhóm người, mỗi nhóm mang một người đi, đang đi về hai hướng khác nhau.

Thời Vũ ra khỏi khuê phòng, hắn đứng trên nóc nhà, nhìn về hai hướng khác nhau mà hắn đã phán đoán. Lúc này, lòng hắn không thể bình tĩnh nổi nữa, sinh ra một chút lo lắng:” hắn chỉ biết hắn phải đi cứu Thích Ánh Trúc nhưng hắn không biết Thích Ánh Trúc đã bị mang đi đâu, không biết đang ở hướng nào”.

Hắn đoán không được.

Làm sát thủ điều quan trọng nhất là không được hoảng loạn đây là lần đầu tiên trong đời hắn hoảng loạn đến vậy. Thời Vũ không biết điều này có ý nghĩa gì, hắn chỉ biết nếu hắn như vậy thì sẽ làm hắn thất bại, ảnh hưởng đến sức mạnh của hắn. Thời Vũ khó khăn, cố gắng đè nén sự hoảng loạn trong lòng hắn, hắn buộc phải chọn một hướng ngẫu nhiên sau đó đuổi theo.

Hắn phải nhanh lên mới được!

Bằng cách này, nếu hắn có nhầm lẫn thì cho dù người hắn cứu được đầu tiên là mama kia thì hắn vẫn có thể quay ngược lại hướng khác để cứu Ương Ương.

Trước đó nửa giờ, Thích Ánh Trúc đã bị những kẻ đột nhập làm cho hoảng sợ. Đám mặc đồ đen này không biết bọn chúng muốn làm gì,hỏi bọn hắn nhưng bọn hắn cũng không nói, bọn chúng vào liền bắt cóc Thích Ánh Trúc cùng Thành nhũ mẫu. Bọn chúng lại không cùng lúc rời đi mà bọn chúng lại chia làm hai nhóm, một nhóm đem Thích Ánh Trúc đi, một nhóm đem Thành nhũ mẫu đi, càng đi càng xa.

Thích Ánh Trúc lo lắng, nàng cố gắng suy nghĩ về những thứ đã xảy ra. Nàng chỉ là một tiểu thư khuê tú, ngày thường đến cửa cũng không đi ra, không biết đã đắc tội với ai? Không phải là ai đó uy hiếp Hầu phủ không thành công nên bắt cóc nàng đấy chứ?

Thích Ánh Trúc không nghĩ ra nàng đã đắc tội với ai, chỉ có thể đánh giá kẻ đã bắt cóc nàng, kẻ có ý định hại nàng, có lẽ không phải là nàng đắc tội mà là bắt cóc nàng để uy hiếp ai đó?

Thích Ánh Trúc cố gắng nói chuyện với kẻ đang bắt cóc nàng:” Đại ca! các ngươi đã hiểu lầm rồi! Ta không quen biết các ngươi, các ngươi có thể thả ta xuống không, đại ca, ta chắc chắn không phải là người mà các ngươi muốn bắt?”

Đám sát thủ không để ý đến Thích Ánh Trúc. Bọn chúng đưa Thích Ánh Trúc đi xuyên qua rừng núi, một kẻ trong đó ôm Thích Ánh Trúc vào lòng. Ban đầu Thích Ánh Trúc còn cố gắng để nói chuyện với đám sát thủ nhưng khinh công của đám sát thủ đó quá nhanh, Thích Ánh Trúc không thích ứng được nên nàng không nói chuyện nữa.

Thích Ánh Trúc có một ý tưởng.

Nàng lặng lẽ hít vào, để không khí loãng tràn vào lồng ngực và phổi của nàng. Nàng biết sức khỏe của nàng không tốt, nàng biết chỉ cần thời tiết, tác động bên ngoài thay đổi một chút có thể khiến nàng bị bệnh. Quả nhiên, chỉ trong chốc lát, cảm giác choáng váng đã ập đến, nhịp tim của Thích Ánh Trúc tăng nhanh, tim nàng nhói nhói.

Nàng nhịn không nổi chỉ có thể đưa tay ấn vào ngực.

Mặt Thích Ánh Trúc trắng bệch như tuyết, cả người nàng run rẩy:” Đại ca, các ngươi có thể thả ta xuống được không? Các ngươi muốn bắt ta để uy hiếp ai thì cũng không muốn bắt một cái xác chết đi uy hiếp đúng không?”

Đám sát thủ căn bản không tin nàng nhưng vị tiểu thư hô hấp càng ngày càng nhanh, hơi thở càng lúc càng yếu làm cho bọn chúng không muốn nghi ngờ cũng không được. Bọn chúng phải dùng vị tiểu thư này để uy hiếp Thời Vũ nếu vị tiểu thư này chết, không biết sẽ ảnh hưởng như thế nào đến kế hoạch của chúng nữa?

Bọn chúng không biết có nên dừng lại không nhưng vị tiểu thư trong lòng họ đang hấp hối, khó thở. Một vài tên trong nhóm sát thủ nói:” Dừng lại, để cho nàng ta thở đi “.

Trong từng, Thích Ánh Trúc ngồi trên một tảng đá lớn, nàng cúi đầu xuống thở hổn hển. Nước da trắng bệch, nàng vẫn gầy guộc, xanh xao, mồ hôi chảy trên trán. Bọn sát thủ mới tin rằng nàng không phải lừa dối bọn chúng, bọn chúng lo lắng nói:”

Tiểu thư ngươi không sao chứ? Nếu không đến nỗi chết thì chúng ta tiếp tục đi thôi”.

Thích Ánh Trúc cúi đầu, nàng cố gắng nhịn xuống sự đau đớn trong lồng ngực, nàng vẫn cố gắng suy nghĩ: Bây giờ phải làm sao? Nàng nên làm gì bây giờ? Nàng nên gắng kéo dài thời gian hay là nàng nên hỏi tình hình của nhũ mẫu hoặc là bây giờ nàng nên tìm hiểu tại sao bọn chúng lại bắt nàng?

Kéo dài thời gian thì hẳn là không có khó khăn gì.

Nhìn bọn chúng sốt ruột thúc giục nàng như vậy, giống như có ai đó đuổi theo bọn chúng vậy. Ai sẽ vì nàng mà đuổi theo bọn chúng, chợt nàng nhận ra:” Thời Vũ “.

Trong những ngày này, người bạn duy nhất trên giang hồ mà nàng kết bạn chỉ có Thời Vũ.

Nàng buộc miệng thốt ra tên của Thời Vũ, một tên sát thủ đột nhiên nắm lấy cổ tay nàng, kéo nàng lên khỏi mặt đất. Tên sát thủ hung hăng nói:” Đi “.

Khuôn mặt Thích Ánh Trúc trắng bệch, cả người choáng váng, nàng cố gắng kéo dài thời gian:” Đại ca! Có phải các ngươi muốn đối phó với Thời Vũ không? Thật ra, ta và Thời Vũ chỉ là vô tình quen biết, các ngươi bắt ta thì không thể nào đủ để uy hiếp Thời Vũ đâu, các ngươi bắt nhầm người rồi “.

Gió lạnh thổi từ phía sau, Thời Vũ từ đâu lao tới.

Giọng nói của Thời Vũ vang lên giữa đất trời: “ Ương Ương “.

Tên sát thủ đang giữ người Thích Ánh Trúc quay đầu rồi lại ngẩng đầu nhìn lên trời. Bóng cây rung chuyển, trên mặt đất toàn lá rụng, mưa như thác lũ, đám sát thủ nín thở, Thích Ánh Trúc sững sờ khi nhìn thấy bóng dáng của một người mặc đồ đen đang đứng trên đỉnh ngọn cây nhìn xuống chỗ nàng đó chính là Thời Vũ.

Ánh mắt của hắn với nàng nhìn nhau, hắn liền nhảy xuống.

Đám sát thủ xung quanh Thích Ánh Trúc hét lên:” Giết “.

Cuộc chiến diễn ra vô cùng hỗn loạn, Thích Ánh Trúc cũng bị cuốn vào cuộc chiến đó, bây giờ số phận nàng không khác gì lục bình trôi không nơi dựa dẫm. Lồng ngực đau nhói, cơ thể choáng váng, mùi máu pha lẫn với nước. Tất cả những điều đó làm nàng cảm thấy khó chịu. Nàng không biết ai đang cầm cổ tay nàng, không biết nàng đang bị ai bắt, nàng chỉ cảm thấy khó chịu, đau đớn mà thôi.

Giọng Thích Ánh Trúc run rẩy vang lên:” Thời Vũ “.

Nàng cúi đầu, tưởng như chính bản thân nàng đang nói lảm nhảm, chắc rằng không ai nghe thấy.

Giọng Thời Vũ lại vang lên bên tai nàng một cách rõ ràng:” Ta đây “.

Cả thân thể Thích Ánh Trúc run lên, nàng nhìn về phía cuộc chiến hỗn loạn. Cả người lẫn tinh thần của nàng đều choáng váng, Thích Ánh Trúc cố gắng nhìn xem cuộc chiến đang diễn ra thì nàng đột ngột bị kéo vào lồng ngực đầy mùi máu nhưng vô cùng thân thuộc của Thời Vũ.

Cuối cùng, Thời Vũ đã cứu được người con gái xanh xao ốm yếu từ tay của đám sát thủ.

Hắn quỳ trên mặt đất, ôm Thích Ánh Trúc vào lòng mặc kệ trên đất đầy xác người chết. Thích Ánh Trúc ngẩng đầu, hai mắt mở to, nàng nhìn qua bờ vai của Thời Vũ, phía sau hắn có một tên sát thủ đang cầm dao tiến đến. Thích Ánh Trúc chịu đựng cơn đau,nàng cố gắng cảnh báo Thời Vũ, hắn đưa tay che mắt nàng.

Thời Vũ gọi tên nàng:” Ương Ương “.

Thời Vũ một tay che mắt nàng, đem nàng kéo vào lồng ngực của mình. Hắn cúi người che chắn tầm mắt của nàng, che chắn nàng thật kĩ để nàng không nhìn thấy cảnh tương phía sau. Con dao chém trúng phía sau vai của hắn, máu từ vai chảy xuống, Thời Vũ giống như không có cảm giác gì.

Thời Vũ cầm kiếm vung về phía sau, khi tên sát thủ đâm trúng vai hắn cũng là lúc kiếm của hắn đâm thẳng vào cổ của tên sát thủ.

Hắn đã giết hết đám sát thủ.

Mưa gió lạnh lẽo, trời đất hoang tàn. Thời Vũ ôm Thích Ánh Trúc, hắn vẫn giữ vững tư thế che mắt nàng.

Một lúc lâu sau, hắn nói với nàng:” Đừng sợ “.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.