“Hôm nay em mới xuống máy bay, chưa đến 24 tiếng đồng hồ mà anh đã đuổi tôi về! Bùi Phượng Chi, anh coi em là cái gì?! Anh tưởng em là chim bồ câu chắc? Bay về báo tin xong là lập tức bị ném về, cho dù là chim bồ câu cũng không có ai không cho nghỉ ngơi mà cứ đuổi người ta đi khắp nơi như vậy!”
Bùi Phượng Chi quay đầu lại, liếc nhìn Cáo Lửa đang tức giận, nếu không gian trong xe không quá nhỏ, e rằng cô ta đã nhảy dựng lên rồi.
“Tôi tưởng cô không thích nơi này, có lẽ châu Âu vẫn thích hợp với cô hơn, ở đó sẽ không hạn chế sự tự do của cô, rất nhiều lúc cô có thể tự do làm những việc mình muốn.”
Sao Cáo Lửa lại không hiểu chứ, những lời này của Bùi Phượng Chi chỉ là cái cớ mà thôi, anh ta chỉ muốn đuổi cô ta đi.
Nhưng nào có chuyện dễ dàng như vậy, cô ta đã trở về rồi, tuyệt đối sẽ không dễ dàng rời đi như vậy!
“Em không đi!”
Cáo Lửa nghiến răng nghiến lợi, kiên định nói thêm lần nữa.
“Em thích nơi này, đồ ăn ở châu Âu thật sự quá dở, em ăn không ngon ngủ không yên!”
Cáo Lửa bĩu môi, đột nhiên nghiêng người về phía Bùi Phượng Chi.
“Lão đại anh xem, em gầy đi nhiều rồi.”
Cô ta thậm chí còn nháy mắt với Bùi Phượng Chi, trêu chọc mà mặt không đỏ tim không đập.
“Hay là anh sờ thử xem, càng rõ ràng hơn.”
Bùi Phượng Chi đau đầu, người phụ nữ này thật sự là… bó tay.
Anh yếu ớt cảnh cáo Cáo Lửa một câu.
“Về chỗ ngồi ngay ngắn cho tôi!”
Cáo Lửa hiểu ra, Bùi Phượng Chi sẽ không đuổi cô ta đi nữa.
Cô ta mỉm cười, lè lưỡi với Bùi Phượng Chi.
“Tuân lệnh, lão đại!”
Cuối cùng xe dừng lại trước một trang viên ở ngoại ô.
Cửa sắt lớn của trang viên không hề mở ra, mà là cửa nhỏ bên cạnh mở ra, từ bên trong đi ra mấy người vệ sĩ, tiến đến bên cửa sổ xe.
Cửa sổ xe phía sau hạ xuống.
Vệ sĩ nhìn thấy Bùi Phượng Chi đang ngồi bên trong, lập tức cúi người lui sang một bên.
“Bùi Cửu gia.”
Trên mặt Bùi Phượng Chi không có biểu cảm gì.
Cửa sắt lớn phía trước mở ra, xe từ từ chạy vào trong trang viên.
Vệ sĩ ấn tai nghe, nói với người ở đầu dây bên kia qua bộ đàm:
“Bùi Cửu gia đến rồi, phái người hầu hạ cẩn thận!”
…