“Đừng sợ! Rất nhanh em sẽ được thoải mái…” Tiếng nói ngày càng gần hơn, Vân Nghê dường như sắp ngạt thở vì sợ hãi, cả người liền run rẩy như con thú nhỏ.
‘Đoàng’
“Á… Đừng… Đừng giết chúng tôi!” Bọn họ hoảng loạn la lên, run như cầy sấy, viên đạn bắn rất chuẩn, sượt qua ngang tai, là cố ý muốn bọn họ sợ hãi.
Người nam nhân vẻ mặt vô cùng tức giận, cơ hồ khẩu súng trên tay cũng sắp bị bóp nát:
“Muốn phát dục? Hửm?” Ngọc Cẩm Lăng cất giọng trầm thấp, thật sự hiện giờ trong mắt hai người kia hắn như một con quỷ dữ, có thể mất kiểm soát bất cứ lúc nào!
“Không… Không… lão đại tha mạng!”
“Ai cho phép các người gọi tôi là lão đại? Các người chưa đủ tư cách để dưới trướng tôi đâu!”
“Vâng vâng, ngài tha mạng, chúng tôi không cố ý!”
Ngọc Cẩm Lăng nhìn hai người trước mặt, không kiềm chế được mà đưa súng lên.
“Đừng… Đừng…” Bọn họ sợ hãi muốn chạy trốn, lại bị vệ sĩ của hắn giữ chặt lại.
Ngọc Cẩm Lăng chuẩn bị bóp cò, nhưng nghĩ gì đó liền ra lệnh:
“Đem bọn chúng ra ngoài giải quyết đi!” Nếu xử tại chỗ này, cô gái nhỏ kia sẽ sợ đến phát ngất mất!
Sau khi nơi này lại trở về một mảng yên tỉnh, hắn mới quay người về phía Vân Nghê nói nhỏ nhẹ:
“Không sao rồi!” Ngọc Cẩm Lăng tiến đến chỗ Vân Nghê, lại nhẹ nhàng đỡ cô ngồi dậy, ánh mắt có phần ôn nhu.
“Ưm…Ưm” Vân Nghê kích động muốn nói chuyện, anh ta có vẻ là người tốt, lúc nãy còn cứu cô!
“Muốn nói chuyện?”
Hỏi thừa!
Ngọc Cẩm Lăng giữ nhẹ cằm cô, đưa tay xé miếng băng keo trên miệng…
“Anh đến cứu tôi sao?” Vân Nghê vội vàng hỏi. Câu hỏi ngây thơ đến mức khiến người trầm ổn như hắn cũng phải bật cười thành tiếng.
“Haa ha… Cứu em? Em không nghe bọn kia nói gì sao? Chúng coi tôi là lão đại!”
Tim Vân Nghê đập liên hồi gấp gáp, nguy rồi, ai có thể cứu cô đây? Cố Hạo Khương…
“Tại sao… anh lại bắt tôi? Anh muốn gì? Gia đình tôi… đều có thể đáp ứng anh!” Vân Nghê e dè mở miệng hỏi.
Ngọc Cẩm Lăng đưa ngón tay vuốt nhẹ khuôn mặt của Vân Nghê, ánh mắt lại hiện lên tia kì lạ.
Cô là người đầu tiên mà hắn muốn gần gũi như thế. Từ nhỏ hắn đã sống khép kín, không muốn thân cận quá với người khác, luôn giữ một vẻ lạnh lùng.
Đặc biệt hắn rất ghét chạm vào người khác, lại càng ghét người khác chạm vào mình, có thể nói là chứng bệnh ở sạch quá mức! Cứ chạm vào ai là hắn lại ghê tởm, có lúc phải nôn ra.
Mấy năm trước, hắn đã gặp một biến cố, và người giúp hắn thoát khỏi biến cố đó lại lại Lưu Khả Như! Đó chỉ là một lần tình cờ, cô ta còn không nghĩ là mình giúp được hắn, nhưng có ơn phải nhớ, đó là cách sống của hắn.
Tuy nhiên, khi hắn muốn trả ơn, Lưu Khả Như lại tỏ ý khinh thường, không muốn nhận bởi vì ả ta chưa biết thân phận thật sự của hắn, dính líu nhiều cũng chả cho cô ta lợi ích gì. Ngọc Cẩm lăng cũng không có thiện cảm với cô ta, biết rõ cô ta là người có tâm cơ, nhưng cái ơn này hắn vẫn muốn trả!
Nào ngờ, hôm đó lại thấy được đoạn clip kia, thật sự rất tức giận! Dù là cô ta không có ơn với hắn đi nữa thì làm vậy cũng là quá tàn ác!
Cho người bí mật điều tra mới biết đó điều là do Cố Hạo Khương gây nên, là vì Vân Nghê nên mới thế! Lúc đó, hắn ngay lập tức muốn họ trả giá, đương nhiên không phải bằng cách ác độc như Cố Hạo Khương!
Tuần trăng mật này đúng là cơ hội tốt! Nào ngờ khi Vân Nghê ngã vào người hắn, hắn lại không có bài xích! Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn kia, hắn lại nhớ đến chuyện của Lưu Khả Như, có chút tức giận. Nhưng kì lạ, hắn không thể ngăn mình chạm vào cô được, chạm vào cô ấy cơ hồ còn có cảm giác ấm áp lạ thường, điều này quá kì lạ, hắn còn không tin nổi nên lực đạo có chút mạnh, làm cô đau.
Lại thấy cô đúng là một người nhút nhát quá, bộ dáng chạy đi như một con thú nhỏ, thật sự rất đáng yêu! Cảm xúc lại có một tia dao động rồi….
Với cô, hắn không muốn che giấu điều gì cả:
“Ban đầu, Tôi theo dõi em, bắt em, là vì muốn hãm hại em, khiến Cố Hạo Khương đau khổ. Nhưng bây giờ tôi phát hiện, làm vậy tôi cũng đau khổ!”
Chuyện gì vậy? Cô không hiểu lắm!
Dường như biết rằng Vân Nghê vẫn chưa hiểu ý mình, Ngọc Cẩm Lăng lắc đầu cười nhẹ, trong mắt chỉ toàn ôn nhu:
“Hiện tại tôi đã đổi ý rồi! Tôi muốn em là của riêng tôi!”
Vân Nghê sợ hãi, vội lắc đầu nguầy nguậy:
“Không được đâu! Tôi đã có chồng rồi!”
“Tôi không quan tâm!”