Đối với việc đụng mặt kẻ thù, đương nhiên hết sức đỏ mắt.
Trong một phòng bao trang nhã bị vây kín gần như tách biệt, mấy người đàn ông không mời mà tới, ba thước đứng mười mấy vị nam nữ thành thục, làm phục vụ còn cho là được chứng kiến màn trình diễn hào nhoáng đúng mốt, sẽ rất ngoạn mục.
Đi đầu là một người đàn ông trung niên dẫn đường tu hú chiếm tổ, ngồi xuống trước tiên, ngay bên cạnh Lục Hiển, làm ra vẻ bạn cũ thân quen, nhìn sang cô gái Ôn Ngọc ở đối diện vẫn mặc đồng phục nữ sinh cao đẳng, cảm khái nói: “Em gái nhỏ, hẳn là chưa tới mười sáu tuổi, còn nhỏ tuổi đã ở cùng đồ cặn bã, muốn làm cho cha mẹ tức chết sao?”
Nhưng anh ta chỉ tín khẩu khai hà*, mục tiêu ở đây không phải là Ôn Ngọc mà là Lục Hiển, Ôn Ngọc nghe ra, phối hợp tạo thành một khung cảnh trầm mặc.
*Tín khẩu khai hà: ăn nói lung tung.
Vị Đặng Minh Hiến này, nếp nhăn giấu ở khóe mắt, thành thục lõi đời nhưng không mất phong độ, chừng bốn mươi tuổi chính là đàn ông hoa nở cuống rụng giá trị đỉnh núi, cũng là mình đồng mày kiếm mắt sáng phong nhã hào hoa khi so sánh với Lục Hiển, không thấy có chỗ nào thua kém.
Gọi phục vụ lấy thêm một chiếc ly, uống một ly rượu trắng Nhật thức rồi mới mở miệng, “Đại ca, nhiều ngày không thấy, khác nhau trời vực, trước đây cần cù chăm chỉ làm một con chó bên cạnh Tần Tứ, thế mà hôm nay lại quay đầu cắn chủ, hại chết hai cha con Tần Tứ, làm đương gia của họ, vụ đầu tiên đã nuốt trọn ngay cả nghĩa mới, muốn mở ra Hoành Đồ. Bây giờ là chín vạn người đại lão, danh đầu Tiêm Sa Chủy ——” quay đầu sang dặn dò cấp dưới, “Về sau mấy người các cậu ra cửa đừng có không mở to mắt, thấy đại ca thì phải hiểu lễ phép, kêu bằng người, nếu không bao lâu bị người chém chết cũng không biết. Chỉ là đại ca, cậu làm người nói chuyện mà không mời chúng tôi ăn uống tiệc rượu? Tôi và cậu, bạn cũ vài chục năm rồi, cũng không cho một chút tình cảm lẫn thể diện hay sao?”
Trên mặt Lục Hiển không có biểu lộ lo lắng, chỉ cầm lấy đũa trúc, không hề đụng thêm đến lát cá hồi tươi hồng nhạt trên bàn nữa.
Kéo khóe miệng ra, nâng nụ cười dối trá lỗ mãng lên, “Chuyện nhỏ, không dám làm phiền Sếp Đặng. Thế nào hôm nay Sếp Đặng lại rảnh rỗi tham gia liên hoan ngành? Nhớ thăm hỏi Lý Quân Hạ tiên sinh (1) giùm tôi, chúc ông ấy vô bệnh vô tai, sống lâu trăm tuổi. Dưới thời ông ấy lãnh đạo, cảnh sát Hoàng gia hoàn toàn thoát khỏi Hoàng gia.”
Thật là Thái Bình Thịnh Thế, đáng nhớ Tổng Đốc Sát Đặng Minh Hiến cũng có thể ngồi cùng bàn nâng chén cộng ẩm với Young and Dangerous, nói ra sẽ khiến cho người ta không đoán trúng ý muốn nói như vậy, lui tới quay về, tựa như đao thương mũi tên giao chiến giữa không trung.
Đặng Minh Hiến nói: “Nghe người ta nói đại ca thích làm buôn bán súng ống, chúng tôi mới thành lập “Gun’s Team”(2), về sau chuyên trách tiếp đãi cậu.”
Lục Hiển nói: “Sếp Đặng, lời này không thể nói lung tung, năm nay tôi còn phải tranh giải “công dân tiêu biểu”, anh không cần ngáng chân tôi.”
Đặng Minh Hiến vỗ bả vai Lục Hiển, cười to một trận.
Cảnh sát chơi lá mặt lá trái với tội phạm, thật sự nhàm chán. Vậy mà bên cạnh Ôn Ngọc, đột nhiên một người ngồi xuống, áo jacket màu đen chỉ cách bả vai cô ba mươi centimet, ước chừng đã từng giặt rất nhiều lần, vốn là vải vóc gắng gượng đã bạc phếch, vải cũng sờn, không biết cách chăm sóc cuộc sống, hiển nhiên là sống một mình đã lâu, không quan tâm tới trang phục.
Không cần mời, tự anh ta động đũa, gắp lát cá dính mù tạc ném vào trong miệng, sắc mặt vô tội kìm nén đến đỏ bừng, hưởng thụ cảm giác bị mù tạc xộc vào từ trong khoang miệng lan tới thực quản.
Lại nhìn Ôn Ngọc, cười hì hì nói: “Em gái nhỏ, em thích Young and Dangerous?”
Không đợi Ôn Ngọc trả lời, đã tỏ ra lớn tiếng khoa trương, “Có lầm hay không, anh còn không theo đuổi được bạn gái, mà Young and Dangerous lại có thể đổi hết cô này đến cô khác, cô nào cũng đẹp! Xã hội bất công, sớm nói làm cảnh sát không có tiền đồ.” Quay đầu đi hỏi đồng nghiệp, “Các cậu nói xem có đúng không?”
Lại khẽ nói thầm với Ôn Ngọc, “Chờ em và Young and Dangerous nhất phách lưỡng tán*, phải thay đổi nhà dưới, không bằng tìm anh, tên anh là Lưu Vĩnh Cường, em cứ gọi anh là a Cường. Tuy không chi nổi ba mươi vạn, nhưng ba ngàn đồng thì có thừa. Anh hài lòng nhất như em vậy, nhu nhu nhược nhược yếu đuối. . . . . . . . . . . .” Lời nói đến một nửa, một luồng khí như lưỡi dao vụt qua trước mắt, một chiếc đũa trúc nằm trong tay tội phạm cũng có thể thành lợi khí giết người, nếu như không phải anh ta phản ứng nhạy bén, lập tức tránh né được, thì chắc chắn chiếc đũa kia sẽ lao xuyên qua con mắt trái anh ta, qua đại não, đâm thủng xương sọ, trong nháy mắt máu chảy thành sông.
* Nhất phách lưỡng tán: chia tay.
Mãi tới khi Lục Hiển kéo Ôn Ngọc đang cách xa về bên cạnh mình, một đám a Sir mới nhớ tới việc sờ súng, chậm hơn Young and Dangerous mười mấy nhịp, chỉ huy cũng cảm thấy mất mặt, toan vỗ bàn lên tiếng, Lục Hiển đã đứng lên, “Xem ra là không thể đồng ý, không bằng sớm tán.” Ngoắc ngoắc tay, gọi phục vụ tới tính tiền.
Nhưng trước khi đi, đối thủ một mất một còn Đặng Minh Hiến vẫn không quên đâm một nhát sau lưng, gọi với theo Lục Hiển, lớn tiếng nói: “Đại ca, tháng sau cậu kết hôn, nhớ đưa thiếp mời tới nhé, toàn bộ Viên Đô chúng tôi chờ uống rượu mừng của cậu đó.” Thành công ly gián, anh ta hài lòng bước chân tới một nhà hàng hải sản trên cảng dùng bữa tối, cảnh sát kiếm một chút xíu tiền mồ hôi nước mắt, vừa đủ ăn một bữa.
Vậy mà mặt của Ôn Ngọc đã rút hết huyết sắc, có mấy phần hoảng hồn, không biết phiêu phiêu đãng đãng tới nơi nào, dường như không thể rơi xuống đất, không cách nào trở về thực tế. Từ cổng nhà hàng đến xe Benz, đoạn đường ngắn ngủn, cuối cùng Lục Hiển nắm chặt tay của cô, cô lạnh lẽo so với anh nóng bỏng, anh không dám buông tay, từng giây từng phút đều không thể, hình như một khi buông tay, sẽ không còn nắm cô được nữa.
Ngồi sau xe, không gian khép kín, Lục Hiển cố ra vẻ nhẹ nhõm, “Muốn ăn cái gì? Lần sau sẽ tìm một nơi tuyệt đối không xui xẻo như cái nhà hàng này nữa bù lại.”
Không ngờ đến Ôn Ngọc sẽ có can đảm đối mặt với cuộc gặp gỡ tàn khốc.
Cô nhìn vào mắt của anh thật sâu, trịnh trọng hỏi: “Tháng sau, anh dự định kết hôn với ai? Làm vật trang trí trong nhà anh, có phải em cũng nên có quyền cảm kích?”
“Nghe này Ôn Ngọc.” Không hề sai, chính là loại ánh mắt này, thói quen khi đàn ông nói dối lúc phạm phải lỗi lầm sẽ biểu hiện tình yêu và sự chân thành nhiều năm không thấy, dịu dàng không tiếng động trong đó đã âm thầm tố cáo rồi, thân ái, làm sao em có thể không tin anh, dường như gắng gượng nhân nhượng vì lợi ích toàn cục chính là anh, bỏ ra nhiều nhất không mong hồi báo cũng là anh, tình thánh vĩ đại khá lắm, ánh sáng rực rỡ trên đỉnh đầu.
“Hôn lễ này chỉ là diễn trò mà thôi, giữa em và anh sẽ không có gì thay đổi.”
“Biết, chúc anh tân hôn vui vẻ, bách niên hảo hợp.” Cô rũ mí mắt xuống, lấy trầm mặc, áp chế khổ sở trào dâng, có lẽ, đại khái, nhịn một chút sẽ là quá khứ, sau này người nào còn nhớ hôm nay, ban đêm đầu thu, im hơi lặng tiếng kết thúc đối thoại.
“Là Thích Mỹ Trân sao?”
“Đúng ——” Ôm chặt nữa cũng là uổng phí, hoài nghi lòng nhau, so phim truyền hình kịch tình càng thêm ly kỳ quanh co. “Ôn Ngọc. . . . . . . . . . . .”
Nhìn lại, trong lòng cô, một đoạn tình yêu âm thầm đẹp đẽ trăn trở với tuổi trẻ ngu ngốc không sợ, cuối cùng sẽ ngừng lại không bệnh mà mất, cô vô tâm đi trách cứ, cũng vô tâm lưu luyến, phương thức thỏa đáng nhất là mặc cho thời gian quên lãng, gương mặt phai mờ.
Hẳn là khí trời mùa thu xao động bất ổn.
Danh tiếng Đại ca Long Hưng lớn mạnh, kết hôn mở tiệc cũng phải là “lực áp quần hùng Tiếu Ngạo Giang Hồ”, hắc đạo bạch đạo bản địa cũng phải nể mặt, khó mượn được thời cơ này, làm quen nhân vật phong vân.
Cửa, thu tiền mừng người điều khiển chương trình bận quýnh lên tới mức chân không chạm đất, sau lại đổi ” Đã kiểm tra” thành “Đọc tên”, bao trọn cả quán rượu cảng lớn như thế, giữa lúc ồn ào, nhập sổ hàng trăm vạn.
Bên trong đại sảnh, Thích Mỹ Trân mặc lễ phục quen thuộc, cười nhẹ nhàng chào hỏi khách, từ rạng sáng bận đến giữa trưa, không cảm thấy mệt mỏi chút nào, nghe người ta mỗi một câu nói cũng lấy a tẩu dẫn đầu, vô cùng hài lòng vô cùng thoải mái, xem ra đây là khoảnh khắc chói sáng hài lòng nhất trong cuộc đời cô, chỉ tiếc chú rể không phối hợp, lộ ra vẻ mặt cứng ngắc, kết hôn mà y như nhạc phụ nhạc mẫu nợ tiền không trả, chờ tới lúc anh tân hôn thì tới cửa đòi nợ.
Nhưng rất nhiều người sùng bái vẻ mặt cứng đờ ấy, bởi vì anh là đại ca, bèn than thở anh lãnh khốc, có phong cách, độc nhất vô nhị, nếu như thân phận anh đổi thành người qua đường nào đó, thì nhất định sẽ bị mắng —— mày xấu xa, ngàn vạn cách xa tao ra một chút.
Anh là mặt Diêm La đen sì, người lạ chớ chọc vào.
Sau khi nhận được điện thoại của Luật sư Quang, lại thay đổi thành vui vẻ thoải mái, vẻ mặt tươi cười.
Quay về thời điểm buổi sáng nay, trước khi Ôn Ngọc ra khỏi nhà đã tự mình đi gõ cửa phòng Vưu Mỹ Hiền, sớm tinh mơ kẻ sống an nhàn sung sướng bị lay tỉnh, ít nhiều gì có chút bực bội rời giường, mở cái cửa cũng oán khí ngất trời, chỉ thiếu nước chỉ vào lỗ mũi cô mắng bệnh thần kinh.
“Tìm mẹ có chuyện gì? Nếu không phải là bắt được tiền thì cũng đừng vào đây, mẹ rất vội, không có thời gian gây gổ với con.” Híp mắt lại nằm té xuống giường lớn lộn xộn.
Chỉ là hôm nay có chuyện lạ, Ôn Ngọc chịu cung cung kính kính không mang theo giễu cợt gọi một tiếng mẹ, thật sự làm người ta kinh ngạc. “Khi còn bé con vẫn hi vọng, có thể có một ngày mẹ sẽ giống như đối với a tỷ và phúc tử, ôm con một cái, hỏi một chút xem con có bạn mới ở trường học hay không. Vì vậy liều mạng học hành, lần nào thi cũng đạt được hạng nhất, cho là như vậy có thể mẹ sẽ yêu thích con nhiều một chút. . . . . . . . . . . .”
Vưu Mỹ Hiền ngăn cô niệm kinh, vỗ gối đầu nói: “Con vừa mới rời giường đã uống nhầm thuốc à. . . . . . . . . . . . Nói cái gì nói. . . . . . . . . . . .”
Nhưng Ôn Ngọc không để ý tới bà, tiếp tục lữ trình cô độc thuộc về mình, từ còn tấm bé đến lớn lên.
“Nhưng mà trong lòng con lại biết rõ, cho dù con có đạt được giải Nobel, thì mẹ vẫn sẽ hận con, không thay đổi. Nhiều lúc con vẫn không thể hiểu rõ được, rốt cuộc là trong tâm quá ác, hay sự tồn tại của con đã hoàn toàn là sai lầm rồi.”
Thở thật dài, kìm nén nước mắt, nếu vẫy tay từ biệt, sẽ phải làm tự nhiên mất.
“Chẳng qua con nợ mẹ bao nhiêu, trước hôm nay cũng đã trả sạch, mẹ và A tỷ đều tự lo tốt cho mình, Lục Hiển không phải là người bình thường.”
Vưu Mỹ Hiền đang còn ở trong hương vị ngọt ngào của giấc mộng, mặc kệ không nghe mấy lời linh tinh vụn vặt.
Trong lòng Ôn Ngọc, chưa bao giờ có một phút lưu luyến như thế đối với người mẹ Vưu Mỹ Hiền, thậm chí cô muốn lặng lẽ ôm lấy bà, hoàn thành tâm nguyện nho nhỏ thời ấu thơ, nhưng cuối cùng, đáng lẽ cánh tay cô có thể chạm được cánh tay người mẹ này đã lập tức rụt lại, cô vẫn sợ hãi, cũng không đủ dũng khí đối mặt với khát vọng nhỏ bé được yêu thương mình.
“Gặp lại ——” Cô nói gặp lại, đúng là có ý nghĩa thực sự gặp lại, so với quá khứ, cũng vẫn dính líu chưa dứt không muốn xa rời.
Tan học xong, tài xế đợi nhưng không gặp Ôn tiểu thư trầm mặc ít nói, không thể làm gì khác hơn là gọi điện thoại xin phép ông chủ, ai ngờ lại được nghỉ phép nửa ngày, đúng là niềm vui ngoài ý muốn.
Dưới sự giúp đỡ của Thái Tĩnh Di, Ôn Ngọc nắm vé máy bay giấy tờ tùy thân và toàn bộ gia sản lao tới sân bay, cửa sân bay người đến người đi là hy vọng cuối cùng của cô, đồng thời cũng tựa như miệng quái thú hé ra, nanh và nước miếng tỏ rõ con đường phía trước hung hiểm, nhưng cô làm việc nghĩa không được chùn bước lên trước.
Kế hoạch chạy trốn đẹp đẽ mà vĩ đại như thế cả đời có thể có được mấy lần? Đáng tiếc chưa tới lúc ra trận đã bị chết ngạt ở một cái giường dầy cộm nặng nề trong chăn bông, đâu để ý ngoài cửa sổ sấm sét nổ ra, mưa tầm tã.
Luật sự Quang mang giày Tây vẻ mặt điềm nhiên, đã đợi ở cửa kiểm tra an ninh từ lâu.
“Ôn tiểu thư, thời gian chờ cất cánh còn tới hai giờ, hay là chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống uống ly trà?”
Ôn Ngọc đã biết là thua trận rồi, không biết làm gì khác, cũng không thể chống cự vô ích.
Bên trong tiệm cà phê ở trung tâm sân bay, tay Ôn Ngọc cầm một ly Latte ngọt ngấy, chờ luật sư Quang lấy ra tập tài liệu plastic màu đen từ cặp tài liệu, mở ra một nửa, lấy ra một xấp hình màu sắc rực rỡ, đặt từng tờ một ở trước mặt cô, trải qua hình ảnh thức tỉnh động phách, giờ phút này hiện ra toàn bộ, từng tờ lại từng tờ một nhanh chóng bay qua, nhắc nhở cô đó là một ngày máu tanh tàn nhẫn bay bổng trong không khí.
Tấm hình đầu tiên, một chiếc mã tấu dài dính máu, có gắn thước đo đi kèm chiều dài rộng cao, tỉ mỉ chuyên nghiệp.
Tấm thứ hai, trên bộ đồng phục bị xé nát màu trắng có vết máu loang lổ, công khai viết một phút trước cô và Tần Tử Sơn đánh giết giữa giường chiếu trúc.
Tấm thứ ba, Tần Tử Sơn đã chết bị trúng vài nhát dao cặp mắt trống rỗng, không thể nhắm lại.
Tấm thứ tư, tấm thứ năm. . . . . . . . . . . . . . . . . .
Ôn Ngọc vô cùng lo lắng, nóng ruột, tựa như một luồng lửa đang đốt.
Luật sư Quang không hổ là người làm việc chuyên nghiệp, từng chữ từng câu rõ ràng không chứa cảm xúc, mặc kệ là đối diện với phụ nữ bị hại trầm mặc hay điên cuồng, vẫn trước sau như một giữ vững tỉnh táo, giọng điệu trần thuật không hồi hộp, “Hung khí, nhân chứng, mọi việc như thế, nhân chứng vật chứng đều ở đây, Ôn tiểu thư, cái này án sơ thẩm, nhiều lắm là chỉ có thể nhận tội cầu xin sự đồng tình. Năm nay Ôn tiểu thư mười bảy tuổi, bây giờ cuộc sống mới bắt đầu, thực sự không cần thiết làm mình lâm vào án kiện hình sự ——”
Tìm được một chút tỉnh táo còn sót lại từ trong hỗn loạn, cô tin chắc, cô còn có thể cầu sinh, phòng tuyến cuối cùng nhưng cô chống đỡ vượt qua chướng ngại. Cô nhìn luật sư tư nhân đối diện ra vẻ đạo mạo, có oán giận cũng có hi vọng khẩn thiết, hi vọng luật sư Quang đừng tiếp tục phá hủy tấm khiên che chắn của cô nữa.
“Lúc ấy ý đồ Tần Tử Sơn cưỡng gian, lại còn gây thương tích đối với tôi, tôi đâm anh ta bị thương, hoàn toàn xuất phát từ tự vệ, bồi thẩm đoàn nghiêng về người nữ bị hại, nhất định sẽ nhận định tôi vô tội, tôi không thể nào vì cái giả tạo tội danh vô nghĩa này của các ngươi mà bị bỏ tù.”
Tiếc rằng luật sư Quang đã quen với những việc thế này, cũng miễn dịch đối với nước mắt của người nữ bị hại, “Chắc là tôi chưa giải thích được rõ ràng, lúc ấy có người chứng kiến nhưng chứng minh Ôn tiểu thư và Tần Tử Sơn tỏ ra thân mật đi vào hộp đêm tư nhân bao phòng, vả lại xét thấy chị ruột Ôn Nghiên của Ôn tiểu thư và cha của Tần Tử Sơn có quan hệ đặc biệt, cô cho rằng chỉ dựa vào lời nói một phía của cô là có thể thuyết phục bồi thẩm đoàn tin tưởng, thương thế trên người của cô thực sự là hành vi tự vệ khi bị cưỡng gian sao? Hay là trực tiếp hơn một chút, Ôn tiểu thư, cô tin chắc, Ôn Nghiên và bà Vưu Mỹ Hiền sẽ ra tòa làm chứng không phải với nghĩa vụ công dân tốt, chỉ ra chỗ sai cô và Tần Tử Sơn đã sớm tồn tại quan hệ nam nữ không đứng đắn lén lút lui tới chứ?”
— —— —— —— ———
Tác giả có lời muốn nói:
(1) Lý Quân hạ (năm 1937—), Cựu cảnh sát trưởng Sở cảnh sát Hong kong, cảnh sát trưởng người Hoa đầu tiên của Cảnh đội Hong kong.
(2) C tổ: tục xưng “Gun’s Team”, thành lập đầu những năm 1990s, chuyên phụ trách điều tra mua bán trao đổi vũ khí đạn dược phi pháp, nên tổ nhân viên cần phải tiếp nhận huấn luyện tác chiến bí mật do nhiệm vụ đặc biệt (SDU).
— —— —— —— —— —
Được rồi, Đại Sát Khí đi ra. . . Một hòn đá hạ hai con chim mà.
Lục tiên sinh nhìn cô giãy giụa chạy trốn cũng thấy nhàm. . .