Quốc lộ 315 sau đoạn đường chữ U độc đáo lại trở về với cao nguyên, nơi tín hiệu và oxy đều khan hiếm như nhau. Ban ngày thì còn đỡ, nhưng ánh nắng chói chang chiếu thẳng vào ghế lái khiến Trì Niệm cảm thấy khó chịu.
Cậu cứ nheo mắt lái xe, có lẽ Hề Sơn đã chú ý đến, anh tháo kính râm đưa cho Trì Niệm, còn mình thì lấy từ trong túi quần ra một chiếc bịt mắt được bọc trong túi nilon sạch sẽ – Hề Sơn rất chu đáo trong những chi tiết nhỏ nhặt này, quan tâm đến người bạn đồng hành, còn bản thân anh chỉ có thể chịu khó hạ thấp ghế phụ để ngủ.
Lái xe thêm một đoạn nữa, Trì Niệm quay sang nhìn, Hề Sơn đã ngủ say, miệng hơi hé mở.
Một cơn gió cuốn theo cát bụi, Trì Niệm nâng cửa kính bên ghế phụ lên. Tấm phim cách nhiệt phủ lên người Hề Sơn một lớp bóng mờ nhạt, con đường gập ghềnh khiến bóng anh cũng theo đó mà lay động.
Đồng hồ trên xe hiển thị đã hơn 12 giờ trưa, muộn hơn dự kiến của Hề Sơn.
Có lẽ hôm nay sẽ nghỉ đêm ở Đức Linh Cáp, Trì Niệm tuy chưa từng đến đó nhưng đã nghe đến rất nhiều lần, trong lòng dâng lên một chút mong đợi khó tả. Chuyện nhỏ xảy ra ở khu dịch vụ Đông Đài đã khiến họ mất khá nhiều thời gian, trước đó nghe Hề Sơn nói từ Đông Đài đến đó còn chưa đầy 400 km, cho nên đến nơi chắc cũng đã xế chiều.
Lái xe đường dài rất dễ mệt mỏi, nhất là khi phong cảnh dọc đường cứ lặp đi lặp lại, không có xe cộ qua lại, Trì Niệm buồn ngủ díp cả mắt, càng thêm áy náy vì tối qua đã thất hứa, không dậy lái xe thay Hề Sơn.
Trì Niệm véo sống mũi, cố gắng giữ cho mình tỉnh táo.
“Nếu buồn ngủ quá thì bật nhạc lên đi.” Người đáng lẽ đang ngủ say trên ghế phụ bỗng nhiên lên tiếng.
Trì Niệm giật bắn mình: “Sao… Không phải anh đang ngủ sao!?”
Hề Sơn thậm chí còn không thèm mở bịt mắt ra, lười biếng nghiêng người về phía ghế lái, kéo dài giọng: “Ừm… Vừa nãy xe xóc nảy một cái nên tôi tỉnh giấc, tay lái non kém quá nhỉ.”
Trì Niệm: “…”
Trì Niệm: “Anh đúng là công chúa trên hạt đậu.”
Hề Sơn mỉm cười, đưa tay lần mò bảng điều khiển, nhưng không tìm thấy. Anh lập tức từ bỏ, nói với Trì Niệm: “Bật nhạc đi, cậu biết bật chứ? Không biết cậu có thích nghe không, nhưng mà bật nhạc giúp tỉnh táo đấy.”
“Thôi khỏi,” Trì Niệm nhìn chằm chằm vào chiếc bịt mắt hình con mèo với đôi mắt to tròn, vội vàng quay đầu đi, “Bật nhạc ồn ào, làm phiền anh ngủ, thôi vậy.”
“Đừng có lái xe xuống mương đấy.” Hề Sơn cảnh cáo cậu, nhưng giọng điệu lại rất dịu dàng, không có vẻ gì là nghiêm túc.
Trì Niệm cười nói: “Được rồi, được rồi.”
Cậu im lặng lái xe một lúc, sau đó quay sang nhìn, Hề Sơn lại ngủ thiếp đi… Có lẽ vậy.
Chiếc bịt mắt quá nổi bật.
Hình như là con mèo đen với đôi mắt màu vàng kim, nhìn chằm chằm vào người đối diện, kết hợp với đôi môi mỏng, sắc nét của Hề Sơn tạo nên một cảm giác hài hòa kỳ lạ. Việc anh sử dụng chiếc bịt mắt dễ thương như vậy đã vượt quá sức tưởng tượng của Trì Niệm, nhưng lại rất phù hợp với anh.
Không lẽ là do bạn gái chọn…
Đừng nghĩ nữa, Trì Niệm tự mắng mình, đừng tự chuốc lấy phiền não.
Cậu nhìn gió, nhìn mây, nhìn những lòng sông khô cạn và vạch kẻ đường màu vàng trên quốc lộ, một lúc sau, cậu tập trung lái xe, thực sự không còn để ý nữa.
Trì Niệm không bật nhạc, nhưng Hề Sơn thì có, anh tỉnh dậy một lần để bật nhạc. Hình như anh vô tình ấn nhầm nút phát lặp lại một bài, một bài hát trong phim “Trùng Khánh sâm lâm” được phát đi phát lại.
Giai điệu vui tươi pha chút cổ điển kết hợp với sa mạc Gobi ở Thanh Hải lại tạo nên một cảm giác hài hòa, Trì Niệm nghe hết ba lần, bản nhạc đột nhiên dừng lại. Hề Sơn đã ngủ say, Trì Niệm không có ý định bật lại, giai điệu trong đầu cậu vẫn vang vọng, như thể nơi đây không phải là cao nguyên, mà là California không có giấc mơ.
Biển cả biến thành sa mạc, hoàng hôn biến thành mặt trời chói chang buổi trưa, chiếc xe Jeep lao về phía đích đến vô định.
Sa mạc Gobi trống trải dần xuất hiện những đồng cỏ, ngày càng dày đặc, báo hiệu cho sự xuất hiện của nguồn nước. Khi một hồ nước hiện ra trước mắt, Trì Niệm theo bản năng nhớ đến –
Hồ Sát Nhĩ Than.
Hồ Ngọc Thạch đã rất gần, nếu chỉ có một mình cậu thì đi ngang qua cũng chẳng sao, nhưng đi cùng Hề Sơn, cậu lại mong thời gian có thể tạm dừng lại, để họ có thể ngắm nhìn thêm nhiều cảnh đẹp khác.
Nhưng tiếc là Hề Sơn chắc chắn đã từng đến đây rồi, anh dường như rất quen thuộc với khu vực này.
Trì Niệm thầm thở dài, nhìn qua một con mương và làn đường ngược chiều, cậu thấy dãy núi tuyết trải dài đến tận chân trời hồ Sát Nhĩ Than, ẩn hiện trong mây trắng, mờ ảo như sương khói, chỉ còn lại một đường viền mơ hồ.
Đầu tháng 8, nhiệt độ gần như cao nhất trong năm, dưới ánh nắng mặt trời, nhìn từ xa, dãy núi tuyết không có gì thay đổi, liệu mùa đông có mang một vẻ đẹp khác không? Trì Niệm đang suy nghĩ thì một tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên từ ghế phụ.
Hề Sơn giật mình tỉnh giấc, kéo bịt mắt xuống, theo phản xạ lấy điện thoại ra khỏi túi.
Không biết từ lúc nào đã có sóng điện thoại.
Tên người gọi nhấp nháy trên màn hình, Trì Niệm liếc nhìn, thị lực hai mắt 4.9, không bị loạn thị, lúc này ưu điểm đã được thể hiện rõ ràng – Dương Thái, hình như là tên con gái.
Nhạc chuông mặc định vang lên hai lần, đối phương cúp máy, đồng thời Hề Sơn cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng chưa kịp để anh cất điện thoại vào túi, Trì Niệm cũng chưa tìm được cơ hội để hỏi thì tiếng chuông điện thoại lại vang lên, vẫn là cái tên đó. Cậu quan sát biểu cảm của Hề Sơn, ánh mắt anh có chút u ám, cả người căng thẳng.
Anh nghiêng người sang một bên, như muốn tránh mặt Trì Niệm, sau khi bắt máy, anh áp sát điện thoại vào tai, nhỏ giọng hỏi: “Có chuyện gì?”
Việc đổi sang tiếng địa phương khiến Trì Niệm sững sờ, cậu cảm thấy Hề Sơn không muốn để cậu biết, bèn bật nhạc trên xe – lần này là một bài hát dân ca.
Giọng hát trầm ấm, khàn khàn của ca sĩ vang lên trong xe.
“Tôi khao khát được hít thở, nhưng lại vô tình say mê.Giờ đây sắp phải rời xa nơi này, nhưng lại muốn quay trở về.”
…
Trì Niệm nhìn chằm chằm vào con đường phía trước, ngoài tiếng nhạc, cậu còn nghe thấy tiếng Hề Sơn lẩm bẩm gì đó.
Hề Sơn nói rất nhanh với giọng địa phương, Trì Niệm chỉ nghe loáng thoáng vài từ, không hiểu anh đang sốt ruột vì chuyện gì, chỉ cảm thấy Hề Sơn ngày càng thiếu kiên nhẫn, giọng điệu cũng dần cao hơn.
“… Cô tìm tôi thì có ích gì chứ?!” Anh cau mày, ánh mắt như muốn tóe lửa, “Khóc lóc cái gì, đừng có khóc nữa! Phiền chết đi được.”
Trì Niệm không phân biệt được sự khác nhau giữa tiếng địa phương Trùng Khánh và Tứ Xuyên, nhưng cậu đoán được quê quán của Hề Sơn. Trong tai cậu, giọng nói của Hề Sơn như muốn phun lửa, nếu không phải có dây an toàn và đang ngồi trong xe, cậu thật sự lo lắng nếu như người ở đầu dây bên kia xuất hiện, Hề Sơn có thể sẽ lao vào đánh nhau với người ta ngay lập tức.
“Tùy cô, khốn kiếp, muốn lấy tiền từ tôi thì bảo cậu ta tự gọi đi, tôi không cúp máy của cậu ta đâu. Đừng có mà dùng đạo đức để ép buộc tôi, bây giờ tôi có nghĩa vụ gì chứ!”
Trì Niệm cảm thấy hơi khó chịu.
Do được giáo dục tốt từ nhỏ, cậu không cho phép bản thân và bạn bè lớn tiếng quát nạt con gái. Nếu có lý do, có lẽ Trì Niệm sẽ có cách nhìn khác, cậu luôn dễ dàng mềm lòng với người mình có thiện cảm.
Nhưng Hề Sơn có lý do sao? Người đó là ai?
Lúc này, Hề Sơn vô cùng bực bội, nếp nhăn giữa hai lông mày hằn sâu như khe núi, mái tóc đen lòa xòa che khuất đôi mắt, ánh nắng chiếu lên gương mặt góc cạnh vẫn không thể xua tan vẻ u ám trong anh.
Hề Sơn lúc này hoàn toàn khác với Hề Sơn đã kéo cậu ra khỏi vũng lầy, Trì Niệm cảm thấy cổ họng hơi đau.
“Thôi đừng khóc nữa, cứ như vậy đi, tôi không có tiền cho cô đâu.” Hề Sơn định cúp máy, nhưng lại do dự, đưa điện thoại lên tai, “Khốn kiếp, lần này coi như nể mặt cậu ta, năm vạn, không có nhiều hơn đâu!”
Tiếng khóc lóc trong điện thoại cùng với vẻ mất kiên nhẫn của anh đồng thời biến mất.
Bài hát vừa lúc kết thúc.
Hề Sơn cúi đầu, khóe miệng mím chặt.
Trì Niệm nhẹ nhàng hỏi: “… Sao vậy?”
“Không có gì.” Hề Sơn nói tiếng phổ thông, như thể cơn bực tức vừa rồi chỉ còn sót lại chút dấu vết, nếu không để ý kỹ ngữ điệu của anh thì sẽ không nhận ra.
Trì Niệm nhẹ nhàng trách móc: “Tôi sợ hết hồn, lúc nãy anh nói chuyện dữ quá.”
“Hửm? Chắc vậy, mọi người cũng hay nói thế.” Hề Sơn không để tâm đến lời nhận xét của cậu, lại đeo bịt mắt vào.
Trì Niệm nghĩ rằng anh sẽ không giải thích nữa, bèn tập trung lái xe, sau một hồi im lặng, bỗng nhiên cậu nghe thấy giọng nói đầy mệt mỏi của Hề Sơn: “Tôi… quen một người gặp chút chuyện, đến mượn tiền. Nhưng tôi không muốn cho mượn, quan hệ giữa chúng tôi khá phức tạp, vừa ra khỏi vùng không có sóng đã nhận được cuộc điện thoại này, thật là phiền phức.”
Trì Niệm rất hiểu: “Tiền của ai cũng đâu phải từ trên trời rơi xuống.”
Hề Sơn khẽ cười, sau đó nghiêm mặt lại: “Cho dù có từ trên trời rơi xuống thì tôi cũng không muốn cho cậu ta mượn.”
“Nhưng năm vạn không phải là số tiền nhỏ.”
“Đúng vậy, nghĩ lại thì… làm người không thể vong ân bội nghĩa.” Đôi môi mỏng của Hề Sơn mím chặt thành một đường thẳng, “Dù sao thì sau khi giải quyết xong chuyện này, tôi sẽ không cho bọn họ một xu nào nữa.”
Hề Sơn nói “bọn họ”. Tiếng khóc của người phụ nữ kia nghe có vẻ còn trẻ, không phải người lớn tuổi, chẳng lẽ là… bạn gái cũ? Hoặc là bạn học nữ nào đó có “quá khứ” với anh?
Trì Niệm liền tự động vẽ ra trong đầu một câu chuyện tình yêu đầy drama và rắc rối – kịch bản có thể viết như sau, bạn gái cũ ngoại tình với bạn thân của anh, phản bội anh, cho nên anh đến Tây Bắc để giải khuây, giống như cậu. Chỉ là Hề Sơn không suy sụp như cậu, cho nên họ mới có thể gặp nhau.
Nếu như thất tình và bị phản bội là lý do khiến Hề Sơn chọn chuyến đi này, thì cũng hợp lý, lại thêm sự đồng cảm, cho nên Trì Niệm không muốn hỏi han thêm nữa.
Cậu nói “ừ”, chắc chắn Hề Sơn không muốn được an ủi, cho nên chuyện đến đây là kết thúc.
“Còn bao xa nữa mới đến Đức Linh Cáp?” Hề Sơn lấy tay che miệng, như thể đang ngậm một đám mây.
Trì Niệm nhìn bản đồ: “Hơn hai tiếng nữa, trước 5 giờ chiều sẽ đến nơi.”
“Vậy thì tối nay có thể ăn thịt cừu nướng rồi, tôi gọi điện đặt chỗ trước.” Hề Sơn nghiêng đầu, “Chỉ có hai chúng ta thôi, được không?”
Trì Niệm cười rạng rỡ: “Anh mời thì tôi đi, dù sao trong thẻ của tôi cũng chỉ còn hơn một vạn tệ.”
Hề Sơn hào phóng đưa ra điều kiện: “Không thành vấn đề, cậu gọi tôi một tiếng “anh Hề” là được, tôi sẽ mời.”
“Đừng có hòng chiếm tiện nghi của tôi.”
“Không ăn nữa à?”
Trì Niệm lập tức đổi giọng: “Anh Hề, bao tôi nhé.”
Hề Sơn bật cười ha hả, tâm trạng u ám trước đó đã tan biến. Anh không ngủ nữa, tháo bịt mắt ra cất đi, sau đó đưa tay ra, xoa bóp vai Trì Niệm đang cứng đờ vì lái xe quá lâu.
“Ngoan lắm, bảo gọi anh Hề là gọi ngay, nhất định phải mời cậu ăn vài bữa ngon.”
Trì Niệm lập tức được nước lấn tới: “Thật sao? Vậy thì tôi ghi sổ đấy nhé, ăn chưa đủ thì tôi không buông tha cho anh đâu.”
Hề Sơn gật đầu nói được rồi, chỉ với cái thân hình nhỏ bé này của cậu, làm sao có thể ăn đến mức tôi phá sản chứ.
Trì Niệm cười lạnh, đừng tự tin quá, anh Hề.
Bài hát tiếp theo lại vang lên với giai điệu vui tươi, “Hãy đưa tôi, hãy đưa tôi về vùng đất sắp bốc hơi, có lẽ trước khi nó biến mất, chúng ta vẫn còn kịp, kịp quay về xem bộ phim cuối cùng của tuần…”
Ngoài cửa sổ là một đoạn quốc lộ không tên, hai bên đường là lòng sông khô cạn, sau hàng trăm, hàng nghìn năm, lòng sông lộ ra màu đỏ son, là màu sắc rực rỡ nhất giữa đất vàng.
Chiếc xe của họ băng qua quốc lộ, xuyên qua ánh nắng mặt trời, như đang bay trên mây.
“Đức Linh Cáp có rạp chiếu phim không?” Trì Niệm đột nhiên nhỏ giọng hỏi.
“Có.” Hề Sơn trả lời.
Con đường hơi rung lắc, anh tự nhiên khoác vai phải Trì Niệm, đầu ngón tay vô thức xoa nhẹ lên cổ cậu đang hơi cứng.