” Có chuyện gì sao Thục Quyên.?”
” Cháu có thứ này muốn đưa cho ông “
Cô rút tay đưa cho ông một sấp hồ sơ.
” Đây……??”
” Là Hạc Dư đưa cho con trước lúc xảy ra chuyện… cậu ấy bảo không được đưa cho ai ngoài ông và Tuệ Lâm dù là Đại Kinh hay Đại Kình đều không ngoại lệ….”
Ông nội đảo mắt suy nghĩ.
” Ra là vậy?”
” Thì ra nó nói người thân cận là đang đánh lạc hướng Nhị Tôn..”
” Ý của ông là sao vậy ạ?”
” Nếu Hạc Dư nó đã giao thứ quan trọng như vậy cho con thì ta cũng không cần phải giấu làm gì.”
” Hạc Dư nó nói người thân cận đang giữ di chúc để đánh lạc hướng ba nó. Vì ông ta cứ nghĩ nó sẽ đưa cho thuộc hạ rất thân cận của nó là Đại Kình hay Đại Kinh nhưng không phải người giữ nó lại chính là cháu….”
” Vậy bây giờ phải làm sao đây hả ông?”
” Cháu cứ việc ở lại đây chăm sóc cho bốn mẹ con nó. Hiểu chưa?”
” Cháu.. cháu hiểu rồi.”
” Được vậy giờ ông phải về đây, sau này di chúc này sẽ đợi Tuệ Lâm sinh xong rồi bàn giao lại cho nó.”
Bốn người phụ nữ cùng với hai đứa con nít cùng sống chung trong một căn nhà. Cửa trước cửa sau, ngoài vườn hay bất cứ đâu đều không thể vắng bóng của vệ sĩ.
Chiều hôm đó Thục Quyên có gọi điện cho Mục Thất báo tin. Vì anh có việc bận nên đã bay về Pháp hồi một tháng trước. Một phần là vì công việc, một phần để tránh việc phải đến dự đám cưới của Tuệ Lâm.
Anh biết tin, nên cũng thu xếp công việc cho ổn thỏa để bay về.
Sáng hôm sau, Tuệ Lâm tỉnh lại. Hai mắt xưng húp, ngồi dậy một cách khó khăn.
Tuệ chị thấy vậy, đến đỡ cô.
” Chị… Hạc Dư đâu, anh ấy đâu rồi?”
” Chị……”
” Làm ơn nói cho em biết đi. Hạc Dư anh ấy đâu rồi?”
” Em cứ bình tĩnh đi, chuyện đâu còn có đó.”
” Bây giờ vẫn chưa tìm thấy nên không biết sống chết thế nào, nên em đừng có lo nữa.”
” Nghe lời chị phải chăm sóc tốt cho bản thân.”
Sau đó Ngưu Yến mang cháo đến cho cô.
________________
Phía hai anh em Đại Kình.
” Đánh tiếp cho tao..”
” Nói đi, di. chúc đang ở đâu?”
Im lặng.
” Đúng là… đánh tiếp “
” Hai đứa mày cứng đầu giống chủ của tụi mày lắm”
” Có chết bọn này cũng không nói..”
” Có giỏi thì giết bọn này đi, xem ông có lấy được di chúc không?hâhha”
” Để tao xem chúng mày chịu được bao lâu?”
Đánh xong ông ta đi mất, để lại hai anh em người đầy thương tích.
” Nè anh, nếu Hạc Dư không đưa di chúc cho mình thì đưa cho ai được chứ?”
” Anh làm sao biết được,…. nhưng chắc chắn là một người mà lão ta không bao giờ nghĩ đến..”
” Em lo cho chị em Tuệ Lam quá..”
” Không biết bọn họ có bình an không nữa?”
” Lo cho mình trước đi, nếu họ không bình an thì chúng ta đâu có ở đây. Em không nhớ người thừa hưởng di chúc là Tuệ Lâm sao “
Cho đến một hôm ông nội đích thân đến đòi người từ nhà ba anh.
Không còn cách nào ông ta đành thả Đại Kinh và Đại Kình ra.
Còn Hạch Trân từ hôm xảy ra chuyện cô như người mất hồn. Và đã hạ sinh một bé trai. Cô hoàn toàn bị nhốt trong nhà không được bước ra đường nữa bước.
_______________________
Thời gian cứ thấm thoát trôi qua.
Bụng của Tuệ Lâm cũng ngày một lớn.
Cho đến gần ngày lâm bồn.
Hôm đó vẫn như một ngày cô ra trước sân nhà tưới cây, nhìn về hướng thùng thư chờ đợi tung tích.
Cô đang chuẩn bị vào nhà thì bụng quặn thắt, từng cơn từng cơn ngày một mạnh và nhanh.
Đến nỗi cô đứng không vững mà ngã khụy xuống đất.
” Chị chị dâu.. “
” Chị sao vậy?”
” Đau..đau chị đau quá..”
” Không lẽ…”
” Mọi người ơi….. Đại Kình…mau lên Tuệ Lâm chị ấy sắp sinh rồi.”
Mọi người trong nhà nghe Tuệ Lâm lâm bồn liền tích tốc đưa cô đến bệnh viện.